Hải Thành gần bước sang tháng tám, hạ tuần tháng bảy đến thượng tuần tháng tám chính là vào tháng mưa bão của Hải Thành, tối hôm qua các phần mềm dự báo thời tiết trên điện thoại đã bắt đầu có cảnh báo, hai ngày nay đúng vào lúc tiết trời oi bức nhất.
Đêm nay trên bầu trời có rất nhiều cụm mây, che khuất bớt ánh sáng của chiếc trăng lưỡi liềm mảnh khảnh treo giữa không trung.
Vùng ngoại ô bên này chỉ có rất ít diện tích được con người khai thác, đương nhiên không thể so sánh với trong thành phố lúc nào cũng có đèn đường chiếu sáng khắp nơi.
Sau khi Hạ Dạ và Chu Khải rời khỏi, mọi người chỉ cảm thấy khó chịu, giống như đang ở trong một hầm băng thoải mái đột ngột bị ném vào trong một nồi nước hầm vậy.
Một đám người tiến về phía trước chưa đầy mười phút, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Đội trưởng Dương nóng đến mức không muốn hút thuốc, chỉ phải gọi những người khác lại bố trí đội hình.
Mọi người chia ra một tổ hai đến ba người bắt đầu đi về vị trí mai phục của mình, Tề Huy và Quý Đàm thì dẫn theo người đi dò la xem xung quanh có nơi có người khác sinh sống hay không, để tránh đối phương có đồng phạm đang canh gác.
Đội trưởng Dương và Hạ Đông ở lại tại chỗ, Hạ Đông kéo kéo cổ áo quạt quạt, quay đầu nhìn thấy Hạ Tuy cư nhiên vẫn là một thân mát mẻ, nhịn không được nói thầm một tiếng, "Trưởng phòng, anh không cảm thấy nóng hay sao?"
Hạ Tuy đang khom lưng giấu mình trong một lùm cây cách biệt thự không xa, quay đầu lại nhìn Hạ Đông, "Lòng yên tĩnh tự nhiên mát."
Những lời này mà nói với người thường có lẽ chỉ là một loại ám thị tâm lý, còn là dạng không có mấy hiệu quả nữa, nhưng đối với người tu đạo, đặc biệt là Hạ Tuy chú trọng tu thân, tu tâm chính là một môn cơ sở.
Lúc trước thân thể bị uế khí làm tắt nghẽn, bây giờ đã thông thấu, tất nhiên tâm hồn và thần phủ khí vị tương thông, không ngại nóng bức.
Chờ đến khi Hạ Tuy có thể dùng khí lưu chuyển khắp các tế bào, đó mới gọi là không còn sợ nóng lạnh nữa.
Hạ Đông chép miệng, cau mày cũng bắt đầu học tĩnh tâm.
Đội trưởng Dương không nhiều lời, chuẩn bị làm giải quyết xong sự việc ở đây, chờ bận bịu xong sẽ đến văn phòng ở vài ngày, mặt dày mày dạn xin Hạ đại sư một chút phúc lợi.
Lúc trước thì không nói, một là lúc đó bận sắp xếp việc trong văn phòng hỗ trợ xã hội, hai là cũng chỉ vừa quen biết Hạ đại sư được vài ngày, đội trưởng Dương nghĩ nên chờ lúc quan hệ với Hạ đại sư thân thiết hơn rồi mới nhắc lại.
Đương nhiên, mấu chốt là ông còn thiếu một cơ hội thích hợp, để ban lãnh đạo thấy được văn phòng hỗ trợ xã hội bọn họ giúp đỡ xử lí những vụ việc thần quái này cũng không dễ dàng, có thể phê duyệt thêm kinh phí để mua đồ “giá sỉ” ở chỗ Hạ đại sư hay không, bọn họ cũng không thể để đường đường một đại sư đầy bản lĩnh chỉ nhận một tháng mấy vạn đồng tiền lương rồi lại phải miễn phí vẽ bùa chớ?
Ngẫm lại những người gọi là đại sư hơi có chút danh tiếng bên ngoài, mặc kệ có bản lĩnh thật sự hay không, nhận một vụ làm ăn thì giá khởi điểm cũng đã mười mấy hai mươi mấy vạn, Hạ đại sư người ta có tâm giúp đất nước trảm yêu trừ ma, phía chính phủ bọn họ cũng không thể cứ như vậy mà chiếm lợi ích không như lẽ đương nhiên được.
Sau khi mười mấy phân tổ được chia sẵn báo cáo đã vào vị trí, ba người Hạ Tuy, Hạ Đông và đội trưởng Dương lặng lẽ núp phía dưới hàng rào quan sát bên trong.
Nói đến cũng kì quái, biệt thự này vô cùng yên lặng, ngay cả đèn đường cũng chỉ có hai ngọn mờ mờ ảo ảo ở phía trước cửa, những thiết bị theo dõi khác đều không có, còn nhọc lòng đội trưởng Dương mang theo thiết bị làm nhiễu sóng.
"Phù thủy phần lớn không thích dùng thiết bị điện tử, ngay đến công cụ cũng sẽ không sử dụng kim loại."
Vu thuật vốn chính là lợi dụng vạn vật tự nhiên, nếu là kim loại khoáng thạch còn có thể dùng, nhưng mà kim loại đã qua tay con người luyện chế sẽ ảnh hưởng đến các thuộc tính tự nhiên,, nhẹ thì làm tác dụng yếu đi, nặng thì thay đổi luôn thuộc tính sử dụng vu thuật làm nó không thể sử dụng được.
Mặt khác tín hiệu khi sử dụng thiết bị điện tử cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến Vu thuật, điểm này sau khi Hạ Tuy đến thế giới hiện đại đã cẩn thận ngẫm ra, có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân hàng đầu khiến cho Huyền thuật ngày càng xuống dốc trong xã hội hiện đại.
Nghe vậy, đội trưởng Dương càng thêm tự tin, dẫn đầu Hạ Tuy Hạ Đông đến một chỗ cửa nhỏ, cũng không biết móc ra vật gì, chỉ loáng cái đã mở được khóa.
Khóa cũng loại rất cổ xưa, cạnh cửa có khóa điện tử, nhưng đã bị làm hỏng rồi.
Đội trưởng Dương đang muốn đẩy mở cửa, Hạ Tuy túm lại, bản thân tiến đến phía trước, trong bóng đêm cũng không biết đã kháp mấy cái thủ quyết, lại đưa tay, tay trái năm ngón tay mơ hồ có ánh sáng nhạt.
Hạ Tuy tay trái đẩy cửa ra, cùng lúc đó, một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ vang lên, có khói xanh lượn lờ trong không khí nhanh chóng biến mất.
"Cẩn thận một chút, đi theo tôi."
Hạ Tuy cho hai người một lá bùa trừ tà, trên đó có mang theo thần lực của sao Bắc đẩu.
Sao Bắc đẩu đều thần lực trừ tà trấn ác, Hạ Tuy lại lấy thêm một sợi khí hồng hoang lúc mặt trời mới mọc mà trong đất trời trăm loại tà ác đều sợ hãi, cho dù đó là Vu thuật hay yêu ma quỷ quái, đều chạy không khỏi.
Ba người Hạ Tuy bên này lặng yên lẻn vào, bên kia Hạ Dạ cũng đã xách theo Chu Khải vào lầu hai, Chu Khải muốn ngắm người đẹp, Hạ Dạ đã trực tiếp ném Chu Khải tới căn phòng duy nhất có hơi người trên lầu hai, "Trông chừng cô ta, nếu để cho cô ta chạy mất, tôi sẽ ăn thịt anh luôn, nếu tên mập chết tiệt có hỏi, cùng lắm tôi sẽ nói anh đụng phải đồ vật không nên chạm vào bị hồn phi phách tán!"
Không có Hạ Tuy bên người, toàn thân đầy tà khí chí âm của Hạ Dạ không thu liễm lại chút nào, Chu Khải sợ tới mức thoáng chốc run lên biến thành một con cá chuối, bay trên không trung liên tục gật đầu, thân thể vẫn còn run run.
So với cái mạng nhỏ, thì cho dù có là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm Chu Khải cũng không có tâm tình liếc mắt tới, tuy rằng hắn đã chết, nhưng bây giờ chính là thay đổi một phương thức khác để tiếp tục tồn tại, Chu Khải rất luyến tiếc mạng nhỏ của mình.
Hạ Dạ nói Chu Khải cũng không dám nghi ngờ, tên này chính là nói được làm được.
Thấy bộ dạng đau khổ của Chu Khải, Hạ Dạ lúc này mới nhếch miệng cười, cái miệng rộng đầy răng nanh nhọn hoắc lộ ra, cho thấy rằng đứa nhỏ trắng trẻo dễ thương này thật sự không phải là một đứa trẻ con đâu.
Chu Khải du vào gian phòng, liền nhìn thấy quả nhiên đang có một tuyệt thế mỹ nhân mặc áo ngủ gợi cảm lộ cánh tay lộ đùi đang nằm trên giường, trong lòng chỉ có sự sợ hãi cái chết và lòng quyết tâm bảo vệ mạng nhỏ của mình, đôi mắt cá chuối cứ thế dán chặt vào người phụ nữ nằm trên giường, không dám có chút lơ là nào.
Hạ Dạ thì đi xuống lầu, xác định được mục tiêu là một căn phòng dưới đó.
Bên trong để các loại thảo dược, cối giã thuốc, xác động vật, bếp lò, củi khô vại đựng thuốc linh tinh, trong góc phòng, bên cạnh chiếc nồi bằng sứ lớn trên bếp lò thấp bé, đang đứng một con quái vật không da.
Cả người quái vật trần trụi lộ ra máu thịt hồng hồng, dáng người nhỏ thó khô quắt, trên tay đang cầm một bộ da khô vàng nhúm vào nồi nước xanh tím ra sức chà rửa, phía sau đầu là mái tóc đen dài theo động tác của quái vật mà chốc chốc lại lay động.
Trong mắt quái vật rõ ràng vô cùng ghét bỏ bộ da này, nhưng không biết vì sao, động tác chà rửa lại vô cùng cẩn thận.
"Túi da xấu xí này, còn bốn ngày nữa là có thể đổi!"
Giọng nói thô ráp lầm bầm lầu bầu, có vẻ vô cùng chán ghét và buồn bực.
Hạ Dạ bình tĩnh nhìn con quái vật không da này bận rộn, dùng một loại thuốc nước không biết tên tẩy rửa sạch sẽ bộ da, sau đó quái vật mới đem bộ da treo lên một cái giá.
Cũng đến lúc này Hạ Dạ mới nhìn rõ ràng, bộ da kia có bộ dáng của một bà lão.
Còn vì sao Hạ Dạ có thể biết được giới tính của một bộ da? Chỉ là bởi vì trước ngực còn treo hai vật thể khô quắt rũ xuống tới rốn.
Quái vật tập tễnh mang một chiếc bục gỗ đến, hai tay chống vào thành nồi, cố gắng vài lần cũng không thể múc được nước thuốc bên trong.
Hạ Dạ nhếch miệng cười lạnh, đưa tay phất ra một luồng gió âm, quái vật kia nháy mắt ngã nhào vào nồi nước thuốc.
Trong nồi nước rõ ràng đang sôi sùng sục nổi lên những bong bóng lớn, vậy mà quái vật ngã vào cũng không cảm thấy nóng.
Quái vật cũng phát hiện trong phòng có gì đó, nhất thời hoảng sợ, vội vàng đứng lên từ trong vại nước thuốc, "Là ai! Là ai ở đó!"
Hạ Dạ cũng không để ý, sau khi đánh ngã quái vật thì chạy đến giá treo bộ da, túm lấy bộ da chạy ra ngoài.
Quái vật thấy thế quá sợ hãi, sau nhiều lần trượt ngã cũng ra khỏi nồi nước, giương nanh múa vuốt đuổi theo, "Da của ta, trả lại cho ta!"
Mặc dù bà ta ghét bỏ bộ da này, nhưng nếu không có nó, hiện giờ bà ta sẽ trở thành nửa người nửa quỷ, lúc đến bình minh sẽ bị mặt trời thiêu cháy.
Cho dù là tránh thoát được ánh sáng mặt trời, trong sổ sinh tử ở địa phủ cũng sẽ có tên của bà ta.
Dùng Vu thuật đặc biệt luyện chế túi da có thể giúp bà ta tự do đi lại ở nhân gian mà không bị dương khí làm tổn thương, cũng có thể đổi mệnh với chủ cũ của bộ da này.
Như vậy, cho dù là ghi tuổi thọ trên sổ sinh tử thì cũng chính là thông tin của chủ nhân tấm da.
Quái vật vô cùng luống cuống, không quan tâm tất cả mà đuổi theo, giọng nói thô ráp làm người ta nghe mà nổi da gà.
Hạ Dạ cảm ứng được Hạ Tuy đã đến, dùng da người trực tiếp dẫn dụ quái vật ra ngoài phòng khách, "Quái vật này chính là phù thủy mà chúng ta muốn tìm!"
Gặp được ba người Hạ Tuy, Hạ Dạ hô một tiếng, ném bộ da về phía Hạ Đông, bảo đảm con quái vật không da tạm thời không lấy được bộ da, lúc này mới quay đầu cùng với Hạ Tuy xông về phía quái vật.
Hạ Tuy vừa thấy quái vật không da chợt nghĩ tới Mặt nạ quỷ trong truyền thuyết, trên thực tế cái gọi là mặt nạ quỷ một loại tồn tại đặc biệt trong Vu thuật, chứ cũng không thật sự được xem là “quỷ”.
Nhưng đối với quái vật mất đi bộ da bảo vệ lâm vào trạng thái nửa người nửa quỷ, Hạ Tuy vẫn có thể dùng biện pháp đối phó với tà ma quỷ quái.
Vừa mới nảy ra ý tưởng, Hạ Tuy đã rút kiếm gỗ đào ra, thân kiếm gỗ sáng lên, bắt đầu đánh nhau với quái vật không da.
Nói là đánh, không bằng nói là đơn phương ẩu đả, có Hạ Dạ giúp đỡ, mỗi lần quái vật không da muốn trốn tránh là sẽ bị Hạ Dạ thổi một trận gió âm xô qua, hoặc là dùng quỷ ảnh thoáng hiện lên đá quái vật qua bên Hạ Tuy.
Ở lầu hai, Kim tiểu thư vốn đang còn chìm trong mộng đẹp trở thành nữ chủ vạn người mê khuynh đảo chúng sinh, đột nhiên bị tiếng la thô ráp thảm thiết của bà lão làm bừng tỉnh.
Nhận ra là tiếng của bà lão, Kim tiểu thư không mấy vui vẻ nhíu mày xuống giường, đi tới mở cửa nghe ngóng, phát hiện hình như trong nhà mình có người ngoài?
Kim tiểu thư đột nhiên khẩn trương, theo bản năng muốn đóng cửa trốn đi.
Chu Khải cũng nghe thấy, biết là Lão đại đang đánh nhau với người ta, đang thầm nghĩ muốn lập công, vì thế cố ý ném đồ vật trong phòng làm vỡ gương, còn tốn sức tạo ra làn gió âm thổi ù ù, đèn điện trên đầu Kim tiểu thư cũng chợt lóe chợt tắt.
Động tĩnh lớn như vậy, Kim tiểu thư quả nhiên sợ tới mức hét rầm lêm, nơi nào còn nhớ tới phải kiêng kỵ người ngoài, kéo mở cửa phòng chạy ào xuống như một trận gió.
Hạ Đông ôm vật kia, xung quanh tối lửa tắt đèn, hắn không giống Hạ Dạ và Hạ Tuy có thể nhìn đồ vật trong đêm tối, dù mở âm nhãn thì cũng chỉ nhìn thấy Hạ Dạ và một bóng người mơ hồ.
Hạ Đông chỉ cảm thấy trong tay mềm mềm, nhưng nếu là Hạ Dạ ném tới, bóng người kia lại sốt ruột muốn tới đây giành lại, Hạ Đông cũng biết thứ này không thể để cho bóng người kia giành mất, ôm thật chặt rồi lui về sau mấy bước.
Trên tay đội trưởng Dương không có đèn pin, lại nói cho dù là có cũng không dám tùy tiện mở, chỉ sợ đột nhiên mở đèn sẽ ảnh hưởng đến Hạ Tuy, chỉ có thể đóng chặt cửa đứng cạnh Hạ Đông, hai người tựa lưng vào nhau một trái một phải cùng nhau canh chừng.
Đột nhiên trên lầu một có tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếp đó là tiếng bịch bịch chạy xuống lầu, ngay sau đó trong phòng đột nhiên sáng đèn lên, đội trưởng Dương giơ tay che ánh sáng cho bớt chói nhướng mắt nhìn lên cầu thang.
Chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo ngủ tóc tai bù xù đang đứng giữa cầu thang, tay mới từ trên tường buông xuống, hẳn là đối phương đột nhiên mở đèn trong phòng khách.
Kim tiểu thư không dễ dàng phát huy tiềm năng chạy nước rút xuống cầu thang đột nhiên nhìn thấy quái vật không da, tiếng thét vừa mới ngừng lại vang lên với âm sắc cao hơn, rồi sau đó Kim tiểu thư vừa quay đầu đã nhìn thấy Chu Khải đang bay xuống, tròng mắt trợn ngược, trực tiếp ngã xuống.
Lúc con người sắp chết tinh thần căng thẳng cực độ có thể nhìn thấy vật ở âm phủ, Kim tiểu thư chính là tình huống như vậy.
Chu Khải hoảng sợ, vội vàng đi qua xem xét, sợ tới mức đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà, Kim tiểu thư này vậy mà trực tiếp bị hù chết!