Trước khi xuất phát Hạ Tuy đã tạo liên kết giữa Truy tung phù và la bàn, lúc lên xe Hạ Tuy ngồi ở ghế phụ, đội trưởng Dương tự mình lái xe, ngồi phía sau là ba người Hạ Đông Tiểu Lệ và Tiểu Vương.
Hai đồng chí kia là người chuyên về kỹ thuật, lần hành động này cũng có tính nguy hiểm nhất định, cho nên đã ở lại cục cảnh sát phối hợp với các ban ngành chuyên môn để tiến hành kiểm nghiệm chứng cứ, hy vọng có thể cố gắng thu hoạch được nhiều manh mối hơn.
Kim la bàn cũng không xoay vòng tròn gì đã trực tiếp chỉ về một phương hướng, đội trưởng Dương đã sống ở Hải thành từ nhỏ, lái xe đi qua rất nhiều đường tắc ngõ nhỏ tranh thủ đi đến hướng đó một cách nhanh nhất.
Phía sau có ba chiếc xe luôn duy trì chạy theo với khoảng cách nhất định, còn việc đội trưởng Dương không báo cho mọi người nơi cần đến, cũng không có ai sẽ nghi ngờ, một người đều sẽ tự cho là hung thủ có khả năng biết được tin tức nội bộ, cho nên đội trưởng Dương muốn bảo mật mọi thông tin.
Dù sao bọn họ chỉ cần duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu là được, dứt khoát đi theo đội trưởng Dương, cũng không ai nghĩ rằng kì thật đội trưởng cũng không biết địa điểm cần đến là ở đâu.
Lúc mấu chốt Hạ Tuy cũng không gặp trục trặc gì, hoặc là nói la bàn được Hạ Tuy xử lí đơn giản đã không làm mọi người thất vọng, cuối cùng lúc phía trước sắp đến gần một nhà xưởng bỏ hoang thì la bàn bắt đầu kêu vù vù.
Hạ Tuy ra dấu cho đội trưởng Dương, đội trưởng Dương lập tức rẽ ngoặt, tìm một nơi bí mật gần đó để dừng xe, ba chiếc xe phía sau cũng bí mật tản ra, nhân viên xuống xe đợi lệnh.
Có hai người chạy đến từ hai chiếc xe phía sau, đều là thanh niên trẻ khoảng hơn hai mươn, bất kể bề ngoài như thế nào, nhưng đều có ánh mắt sáng ngời, tinh thần sung túc.
Nói theo Huyền học chính là thiên đình sung túc mắt hàm tinh quang, tinh khí sung túc thần hồn lại càng mạnh mẽ hơn so với người thường.
Lúc hai người đi tới Hạ Tuy nhịn không được nhìn thêm mấy lần, hai người kia vốn đang nhìn Hạ Tuy, tầm mắt đối diện nhau, một cậu trai trên mi mắt có vài nốt tàn nhang gật đầu chào Tuy, một cậu khác có cằm chẻ thì liếc mắt nhìn nơi khác không lên tiếng, tuy rằng không nói gì, nhưng từ xương cốt đã lộ ra vẻ cao ngạo.
"Dương đội, tiếp theo sắp xếp thế nào, kẻ tình nghi ở bên trong sao?"
Cậu trai tàn nhang nhìn đội trưởng Dương ánh mắt tràn đầy tin cậy kính nể, còn cậu cằm chẻ bên cạnh tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng chăm chú nhìn đội trưởng Dương, cùng chờ đợi mệnh lệnh giống như cảnh khuyển* vậy.(*chó cảnh sát)
Đội trưởng Dương không hé răng, quay đầu nhìn Hạ Tuy, động tác này làm Tàn nhang và Cằm chẻ cùng nhìn lại đây.
Hạ Tuy bóc truy tung phù ra khỏi la bàn, tay trái cầm la bàn tay phải xếp bùa vàng, một con hạc giấy nháy mắt xuất hiện trong bàn tay béo mập.
Ngón tay linh hoạt đến trình độ người thường không có đươc, Hạ Đông ở một bên, Hạ Tuy nhìn hắn, Hạ Đông lập tức cọ lại đây.
"Nhìn thấy cái gì không?"
Hạ Đông còn đang giúp đỡ sắp xếp mấy người phía sau, nghe vậy ngưng thần nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang, mặc dù đứng cạnh Hạ Tuy thì sẽ không nóng, nhưng trán Hạ Đông cũng toát đầy mồ hôi lạnh, "Nhìn, nhìn thấy."
Nói xong gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Mắt người thường nhìn không thấy gì, nhưng Hạ Đông mở âm nhãn nhìn, lại chợt phát hiện nhà xưởng bị bỏ hoang nháy mắt lâm vào một cảnh mông lung, hình ảnh này có chút giống lúc Hạ Tuy đảo ngược âm dương lúc ở mộ phần của Vương Phúc Hải ở thôn Ngô Đồng.
Nhưng Hạ Tuy sau khi đảo lộ âm dương chỉ ảnh hưởng một mảnh đất nhỏ, giống như trời sắp tối thôi.
Nhưng mà trước mắt là một vùng không gian rộng lớn, mờ mịt một mảnh màu đỏ nhạt, nói là màu đỏ nhạt cũng không giống, giống như hình ảnh của máu loang ra trong nước vậy.
Nhìn thấy nhà xưởng như vậy, không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Đông cảm giác như mình cũng ngửi được mùi tanh vậy.
Hạ Tuy nhíu mày, nâng la bàn chuyển động theo vài hướng, "Nơi này hẳn là bị chôn không ít thi thể, có mới có cũ, tôi cần thêm chút thời gian để chuẩn bị."
Bây giờ gần mười giờ đêm, vào buổi tối sức mạnh của yêu tà sẽ mạnh hơn nhiều, hơn nữa không biết người phía sau màn đã xây dựng căn cứ ở đây bao lâu, sợ là bọn họ nhiều người như vậy đi vào mà người đi ra thì ít.
Tàn nhang và Cằm chẻ thấy Hạ Tuy tay cầm vật kì lạ còn nói nhảm gì đó, hai người liếc nhau, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không vội nói gì, bởi vì bọn họ đều tin tưởng đội trưởng Dương.
Nhìn sắc mặt đội trưởng Dương và vài người bên cạnh đều thay đổi, phỏng chừng tên thầy bói mập này thật sự có chút bản lĩnh.
Người thông minh chân chính, sẽ không nói hay làm bất cứ chuyện gì qua loa.
Đội trưởng Dương đưa tay xem đồng hồ, phiền muộn đưa tay cào cào mái tóc cắt ngắn của mình, biết lúc này càng không thể sốt ruột, quay đầu hỏi Hạ Tuy, "Cần phải bao lâu?"
Hạ Tuy bấm đốt ngón tay tính toán, "Nửa giờ."
Đây là thời gian nhanh nhất mà thân thể hiện giờ của hắn có thể làm được, Hạ Tuy còn cần giữ thể lực để đối phó sau đó nữa.
Đội trưởng Dương gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, hỏi Hạ Tuy cần bọn họ phải làm gì. Hạ Tuy cầm chuỗi hạt gỗ đào lấy từ trong túi vải đeo bên người ra, ánh mắt dừng trên người Tàn nhang và Cằm chẻ.
"Tôi cần dùng máu tươi của nam thanh niên nhuộm đẫm chuỗi gỗ này để tạm thời làm vật trấn trận, những người khác thì tôi chưa thấy, nhưng hai vị này đều chưa mất nguyên dương tinh khí tràn đầy."
Bây giờ dầu gì cũng là thời đại thông tin phát triển, cho dù là không thích xem phim truyền hình hay đọc tiểu thuyết thì mọi người vẫn biết chưa mất nguyên dương là có ý gì.
Đứng ở bên người đội trưởng Dương là đám người Hạ Đông Tiểu Lệ và Tiểu Vương, nghe vậy tầm mắt sôi nổi nhìn về phía Tàn nhang và Cằm chẻ.
Không nghĩ tới nha, rõ ràng là được sinh ra từ gia đình như vậy, vậy mà hai mươi mấy năm vẫn là xử nam, Tiểu Lệ tính tình lạnh lùng cũng nhịn không được nhìn hai người thêm vài lần.
Tàn nhang và Cằm chẻ nhất thời đỏ mặt lên, Cằm chẻ thậm chí còn trừng mắt nhìn Hạ Tuy, quay đầu nhìn đội trưởng Dương, rốt cục hỏi ra vấn đề thắc mắc từ nãy giờ, "Dương đội, vị này chính là ai? Anh ta là đạo sĩ?"
Đạo sĩ tại sao lại không mặc đạo bào? Không phải đạo sĩ thì sao lại có la bàn và bùa vàng, bây giờ còn muốn máu của hai người bọn họ.
Câu hỏi này cũng không có nhiều ý khinh thường mạo phạm cho lắm, dù sao tên nhãi Tề Huy kia hắn không biết, nhưng mà Quý Đàm lại biết bản thân mình đúng là người như vậy.
Đối phương rõ ràng không biết bọn họ, sự việc này cho dù điều tra cũng chưa chắc có thể biết rõ, mà đối phương vừa nhìn đã thấu, Quý Đàm tính tình cao ngạo nhưng sẽ không phủ định năng lực của người khác.
Đội trưởng Dương ho khan hai tiếng hắng giọng một cái, khóe mắt thoáng nhìn tỏ ý bọn Hạ Đông đừng nhịn lộ liễu quá, chọc giận đám thiếu gia này thì không hay, sau đêm nay còn cần các thiếu gia này giúp đỡ nữa.
"Đây là người được tôi mời tới Hạ Tuy Hạ đại sư, Hạ đại sư, hai vị nay là Tề Huy và Quý Đàm."
Hạ Tuy lúc này mới biết người vừa nãy chào mình là Tề Huy, còn người cao ngạo cằm chẻ là Quý Đàm.
Quý Đàm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giống như nhớ ra cái gì đó, nghi ngờ nhìn Hạ Tuy vài lần, khóe môi giật giật muốn nói gì đó, nhưng vừa liếc thấy đội trưởng Dương, Quý Đàm tạm thời không nói gì.
Đội trưởng Dương nhìn Tề Huy và Quý Đàm, hai người thương lượng tìm một con dao nhỏ, Hạ Đông ở một bên hỏi Hạ Tuy có muốn lấy một cái ly giấy để làm bát đựng máu hay không.
Mọi người đang nghĩ dù sao cũng là dùng máu thấm đẫm chuỗi hạt, nhất định là phải hứng máu ra rồi ngâm chuỗi hạt vào, vậy thì nhất định phải cần nhiều máu, may mắn Hạ Tuy gọi hai người, nếu mà một người, cần nhiều máu như vậy thì chắc cũng có chút vất vả.
". . . Không cần, hai vị đưa tay trái qua là được rồi, máu tươi tuy rằng không quý bằng máu ở ấn đường, nhưng cũng không đến mức. . ."
Không đến mức giống như cắt cổ gà lấy chén hứng đâu, nửa câu sau Hạ Tuy chưa nói.
Thời gian không chờ người, Tề Huy và Quý Đàm nghe lời vươn tay trái ra, Hạ Tuy tạm thời bỏ la bàn vào túi vải, ngồi khoanh chân tại chỗ, hai người Tề Huy cũng ngồi xổm xuống theo.
Hạ Tuy tay trái kháp Kiếm quyết tay phải nắm chuỗi hạt gỗ đào căng ra, xâu chuỗi nhất thời đứt rời, tay trái xẹt qua ngón tay hai người, Tề Huy và Quý Đàm chỉ cảm thấy giống như bị kiến cắn, chớp mắt sau đầu ngón tay hai người liền có máu chảy ra, những giọt máu to như đầu ngón út bay lên, tròn vo run rẩy lơ lửng như được vật gì bao bọc.
Máu của hai người cũng không dung nhập vào nhau, mà chia ra hai bên trái phải, Hạ Tuy vung tay phải lên, tám hạt gỗ đào xoay tròn bay lên.
Hạ Tuy hai tay bấm tay niệm thần chú trong lòng mặc niệm Tự nhiên đạo kinh, quen dùng Thỉnh thần quyết Hóa lôi tổ ấn, kết Ngũ nhạc ấn lấy một sợi hồng hoang chi khí, tám hạt gỗ giữa không trung như tám ngôi sao thoáng chốc chấn động, dường như được một cỗ Cao sơn chính khí đột nhiên kích phát.
Đội trưởng Dương vừa rồi vốn là tìm một chỗ bí mật, hành động của Hạ Tuy trừ bỏ Tiểu Lệ Tiểu Vương và Hạ Đông, thì cũng chỉ có Tề Huy và Quý Đàm chủ động lại hỏi mới biết.
Hai người từ lúc bị lấy máu tới giờ kinh ngạc như hai con gà gỗ. Nói đến cũng bất quá chỉ mới mười mấy hai mươi mấy giây thời gian, sắc mặt Hạ Tuy đã trở nên trắng bệch, trên mặt còn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng dùng Lôi tổ ấn đánh vào trong hạt gỗ, hạt gỗ đào tựa như bọc bên ngoài một lớp điện quang màu hồng nhạt, Hạ Tuy thở phào, hai tay thu quyết phun ra một ngụm trọc khí, đưa tay tóm lấy tám hạt gỗ thu vào bàn tay.
"Bây giờ tôi cần tìm đúng phương hướng để chôn giấu hạt châu..."
Hạt gỗ hòe trên cổ tay run lên, Hạ Dạ nghiêm mặt nhảy ra, ngồi xổm trên đầu gối của Hạ Tuy ngửa cổ nói, "Muốn tìm phương hướng gì, để tôi đi, nếu để ông đi, người bên trong cũng không phải người chết, trận còn chưa lập xong đã bị phát hiện."
Hạ Dạ đột nhiên xuất hiện, Quý Đàm và Tề Huy ngồi trước người Hạ Tuy sợ tới mức đặt mông ngồi luôn xuống đất, đưa tay ra sau lưng định rút súng, bọn người đội trưởng Dương cũng hoảng sợ.
Bất kể lúc nào mà nhìn thấy một đứa trẻ như vậy thình lình xuất hiện, ai cũng không thể bình tĩnh được.
Đương nhiên, ngoại trừ Hạ Tuy.
Hạ Tuy nhíu mày, vừa muốn quát lớn, Hạ Dạ đã nhảy xuống đất dùng hai chân đi như bình thường, "Nếu ông sợ tôi không cầm được hạt gỗ, vậy ông đưa hạt gỗ cho tên đầu đất có thể nhìn thấy âm khí là được, tôi giúp hắn tìm phương hướng."
Thể loại tìm phương hướng này, đối với quỷ vật trời sinh như Hạ Dạ có thể coi như một loại bản năng.
Hạ Tuy biết Hạ Dạ đang lo lắng khí lực của hắn bị tiêu hao nhiều, trong chốc lát đối phó với chính chủ sẽ không tốt.
Hạt gỗ đào sau khi luyện chế đã có được máu tươi còn nguyên dương của nam tử, lại có hơi thở của Lôi Lực, lại có thêm Cao sơn chi khí chuyên trấn áp tai ương trong thiên hạ, đối với Hạ Dạ, mặc dù là tới gần cũng giống như đứng trên ngọn lửa.
Hạ Tuy thở dài, cũng không phụ lòng tiểu quỷ lo lắng, lấy ra một lá bùa vàng gói tám viên châu lại giao cho Hạ Đông, hạt gỗ hòe trên tay cũng gỡ xuống đeo vào tay Hạ Đông, lại nói với Hạ Dạ phương hướng mình cần chôn hạt châu để lập trận.
"Trên đường nếu có nguy hiểm gì thì phải lập tức rút về, cảm giác không thoải mái thì chui vào hạt gỗ hòe, chúng ta cũng không nhất thiết phải thành công trong tối nay."
Hạ Tuy xoa nhẹ tóc máu trên đầu Hạ Dạ, vỗ vỗ mông của nó dặn dò.
Hạ Dạ rầm rì gật gật đầu, quay đầu hai chân chấm đất bước vào trong bóng đêm, Hạ Đông vội vàng đuổi kịp.
Mặc dù có chút sợ con tiểu quỷ nhìn có vẻ đáng sợ lại thích dọa người ngày, nhưng Hạ Đông cũng biết sự tình quan trọng, không dám chậm trễ nửa bước.
"Vậy bây giờ chúng ta phải chờ sao?"
Đội trưởng Dương rất muốn châm thuốc hút, nhưng cố đứng yên, giật giật cổ áo.
Rõ ràng cổ áo không phải quá chật, vậy mà cảm giác ngực bị đè nén.
Hạ Tuy lắc đầu, "Vài người đi theo vào thôi, chính như Tiểu Dạ đã nói, trận còn chưa lập được thì sợ là đã bị phát hiện, chúng ta bây giờ cần phải làm cho đối phương không có hơi sức chú ý tới."
Một khi trận pháp kết thành, Hạ Tuy lấy mình làm mắt trận để khởi động trận pháp, là có thể tru diệt tà ma trong phạm vi trận rồi.