Bước qua cánh cổng, bên trong là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, Vương Phúc Hải là con trai thứ hai của vợ chồng họ Vương, sau khi con trai mất thì con dâu vì hai đứa cháu cũng không có tái giá, cũng ở lại Vương gia.
Nhưng người sống thì phải ăn uống chi tiêu, hai đứa nhỏ cũng cần đến trường đi học, cho nên hai ông bà họ Vương cũng dọn đến sống cùng con dâu thứ hai, để con dâu có thể vào thành phố làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.
Phỏng chừng người của đội trưởng Dương cũng đã liên hệ với cô con dâu, lúc Hạ Tuy đi vào nhìn thấy có một phụ nữ tuổi hơn bốn mươi ăn mặc gọn gàng miễn cưỡng cho bọn họ chút mặt mũi, pha trà rót nước cho đám người đội trưởng Dương.
Những việc giao tiếp này kia đều do đội trưởng Dương lo liệu, Hạ Tuy chỉ im lặng đứng trong sân, lấy la bàn ra dò xét xung quanh.
Nếu Thi quỷ tạm thời xác định là Vương Phúc hải, như vậy nói không chừng Vương Phúc Hải đã từng trở về, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán thôi.
Thi quỷ rõ ràng có ký ức với ngăn đông số 404 từng đông chết mình, vả lại nhớ rất rõ, như vậy người luyện chế đã không xóa bỏ kí ức hoặc tình cảm lúc còn là người của Thi quỷ.
Nhưng có thể giữ lại được bao nhiêu, điểm này không thể xác định, Hạ Tuy bây giờ chỉ có thể thử một chút.
Người nhà họ Vương thoạt nhìn có vẻ không muốn biết nội tình, đội trưởng Dương cũng không giấu diếm, chỉ nói gần đây trong thành phố có một vụ án, vụ án này phát hiện hài cốt của Vương Phúc Hải, nhưng Vương Phúc Hải chết đã nhiều năm, chuyện này nói đến đây bắt đầu kỳ quái.
Vì rửa sạch hiềm nghi cho nhà họ Vương, đội trưởng Dương bắt buộc yêu cầu đào mộ khai quan xem xét.
Người nhà họ Vương cũng rất sợ hãi, may mắn hôm nay là thứ tư, hai đứa con của Vương Phúc Hải đều học trung học ở thành phố, cuối tuần mới về nhà, ba người lớn trong nhà họ Vương cũng không lo sẽ làm hai đứa nhỏ bị dọa sợ.
Nếu không tẩy sạch hiềm nghi đối với hai ông bà họ Vương cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng hài cốt của con trai có khả năng bị người ta lén lút đào đi mất, điều này làm hai ông bà rất khó chấp nhận, bà lão lúc nãy còn trừng ánh mắt như dao phay nhìn bọn Hạ Tuy lúc này cũng muốn ngất xỉu, được con dâu Tiếu Quế Phương ấn nhân trung mới tỉnh lại.
Tiếu Quế Phương nghĩ gần đây trong thôn cũng sắp giải tỏa, tính cả khu nghĩa trang nữa, mấy hôm trước nhà bọn họ còn thương lượng chuyện dời mộ cho chồng.
Bây giờ bọn người đội trưởng Dương muốn đào mộ khai quan, như vậy cũng không có vấn đề gì lớn.
"Nhưng hôm nay sợ là không được, dời mộ phần cũng cần đạo sĩ đến xem, muốn mời đạo sĩ còn phải bắt số hẹn trước."
Bây giờ người tu đạo ngày càng ít, thầy coi phong thủy lập đàn cúng tế cũng mai một dần, vì thế đạo sĩ cũng rất là nổi tiếng.
Đội trưởng Dương cười cười, đưa tay chỉ vào Hạ Tuy đang đi vòng quanh sân, "Không cần mời người nữa, chúng tôi đã dẫn theo một người đến rồi, yên tâm, vị đạo trưởng này vô cùng lợi hại, có thể sau này sẽ là nhân viên ngoài biên chế của chúng tôi nữa."
Cảnh sát phá án mà còn mang theo đạo trưởng? Cha mẹ chồng con dâu nhà họ Vương ba mặt nhìn nhau ngạc nhiên.
Nhưng nếu đội trưởng Dương nói như vậy, bọn họ cũng biết rằng có thể được.
Bọn người Tiếu Quế Phương vốn muốn mời một người khác lên núi khai quan, nhưng đội trưởng Dương đã nói hài cốt có thể không còn trong mộ nữa, nếu thật sự gióng trống khua chiêng đào mộ, e rằng sẽ có lời đồn, đối với danh tiếng nhà họ Vương cũng không tốt.
Người lớn thì thôi đi, nhưng trong nhà mấy anh em họ Vương đều có con cái, vừa nói như thế, ba người họ Vương nói thầm vài câu, cũng hiểu được là có chuyện như vậy, đồng ý cứ lặng lẽ lên núi đào mộ trước đã.
Hạ Tuy ở trong sân cũng không nhìn ra cái gì, dù sao xem phong thủy này kia, Hạ Tuy cũng có thể nhìn ra chỗ nào ẩn giấu âm huyệt lén lút sinh ra yêu tà, còn cái gì đất tốt long mạch huyệt tốt gì đó, Hạ Tuy quả thực hai mắt mờ mịt, nhìn chỗ nào cũng thấy giống nhau.
Cho nên đội trưởng Dương nói Hạ Tuy thuận tiện nhìn giúp người nhà họ Vương tìm chỗ tốt dời mộ, Hạ Tuy im lặng rất là khó xử.
Đội trưởng Dương cũng sửng sốt, ông còn tưởng rằng những việc này đối với đạo sĩ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đã nói đến nước này rồi, đội trưởng Dương cũng không thể để nhà họ Vương thay đổi ý định, chỉ đành lừa gạt trước vậy.
Sau khi xong việc, nếu người họ Vương còn nhắc tới chuyện này, bọn họ liền nói Hạ đại sư nhiều việc bận rộn, bọn họ sẽ giúp đỡ liên hệ với một vị đạo trưởng khác am hiểu chuyển này, như vậy cũng coi như ổn cả.
"Bây giờ là giữa trưa hơn mười hai giờ, nếu đào mộ lúc này, sẽ không phơi nắng linh hồn của Phúc Hải nhà bọn ta chứ?"
Bà Vương vừa rồi nghe tin xém chút ngất xỉu, bây giờ vẫn cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa, nhưng để bà ở lại nhà là chuyện không thể, cho nên lúc này bà lão đang được con dâu dìu đỡ, ông Vương thì vẫn có thể chống đỡ được, im lặng đứng một bên.
Đội trưởng Dương biết trên đời này có quỷ, cho nên vấn đề này cũng không tùy tiện lừa gạt, quay đầu nhìn Hạ Tuy.
Chẳng sợ bọn họ thời gian gấp rút, nhưng cũng không thể làm hỏng hồn phách của người ta được. Hạ Tuy cho bọn người Đội trưởng Dương một câu trả lời vừa lòng, "Yên tâm, một lát tôi sẽ lập trận bảo vệ âm khí xung quanh phần mộ, lại bẩm báo một tiếng với thần quân tuần tra dương gian, xin tội trước, vụ án này rất nghiêm trọng, thần quân sẽ thông cảm, dùng kính âm dương ngăn cản dương khí là được."
Hạ Tuy biết người họ Vương lo lắng, nên giải thích vô cùng tỉ mỉ.
Hạ Tuy bây giờ tuy rằng thân hình nhìn có chút không khỏe mạnh, nhưng giọng nói vững vàng khí chất trầm ổn, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm túc, người họ Vương nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều, trong lòng cảm thấy đạo trưởng này nói năng lý lẽ rất rõ ràng, tất nhiên phải là người có năng lực.
Giữa tháng bảy, ánh nắng mặt trời buổi trưa làm người ta muốn hoa mắt, lúc này cũng ít có người ra đường, bọn người Hạ Tuy lại cố ý chọn một con đường nhỏ dẫn lên núi, một đường thuận lợi đến nơi.
Mọi người lúc đầu cũng không cảm thấy gì, sau khi đi được hơn nửa đường, đột nhiên phát hiện trên người mình vậy mà không có chút mồ hôi, nhất thời cảm thấy chuyện không bình thường.
Trên đường có một đồng nghiệp tạm thời quay về xe lấy đồ, lúc trở lại cả người như được vớt ra từ trong nước, mọi người lúc này mới sôi nổi đưa mắt nhìn về phía Hạ Tuy, ba người họ Vương lúc này nhìn Hạ Tuy đã từ "Đạo trưởng" biến thành "Đại sư", bà Vương còn đến bên cạnh Hạ Tuy, hỏi Hạ Tuy có thể chọn giúp con mình một huyệt mộ tốt cho con cháu sau này hay không.
"Mộ phần người đi trước dù có tốt thế nào, cũng cần lớp người sau chịu khó phấn đấu mới thật sự đại phú đại quý."
Hạ Tuy giương mắt nhìn đội trưởng Dương, đội trưởng Dương cũng nháy mắt với hắn một cái, Hạ Tuy nhếch môi, cũng không thể nói thằng, chỉ có thể uyển chuyển khuyên một câu.
Bà Vương cảm thấy Hạ Tuy nói rất có lý, đương nhiên, đại sư nói câu gì đều tuyệt đối vô cùng có đạo lý.
"Đại sư nói đúng, cháu trai cháu gái nhà tôi ngoan ngoãn lại nghe lời, chịu khó học hành, không chịu thua kém!"
Bà Vương thuận miệng khen cháu trai cháu gái nhà mình xong, lại tìm Hạ Tuy hỏi có bùa bình an bùa hộ mệnh gì hay không.
"Nghe nói bây giờ còn có bùa thông minh gì nữa, sau khi bọn trẻ uống nước bùa thì sẽ càng thông minh!"
Bà Vương cũng không chờ Hạ Tuy trả lời, lại bắt đầu nói huyên thuyên, những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi trong thôn cũng nói tới, không hề nhìn ra ban đầu bà đã lạnh lùng ra sao.
Bởi vì có Hạ Tuy, ba người họ Vương cũng không lo lắng chuyện đào mộ phần của Vương Phúc Hải nữa, đội trưởng Dương thấy mình khuyên lâu như vậy ba người này mới nghe mà lúc này tin lời Hạ Tuy răm rắp, chẹp chẹp miệng, nói thầm với Hạ Đông, quyết định sau này có chuyện như vậy cũng không cần mình làm nữa, cứ nhờ Hạ đại sư là được.
Một chuyến mười người cầm các loại công cụ lên núi, lại đi thêm nửa giờ, lúc này mới tới nơi.
Đường thì cũng không xa, chủ yếu là mấy năm gần đây chính phủ đề xướng giảm trồng trọt để bảo vệ rừng, vì cổ vũ nông dân còn cho rất nhiều trợ cấp, người trẻ tuổi phần lớn đều vào thành phố làm việc, người trồng trọt còn lại cũng ít, mãi cho nên đường lên núi cũng bị che lấp mất.
Bây giờ tiết thanh minh hằng năm cũng chỉ có vài người già còn ở lại thôn lên núi tảo mộ mới mở một con đường nhỏ, lúc này mới còn nhìn thấy dấu vết của con đường mòn nhỏ.
May mà Hạ Tuy dẫn theo Hạ Dạ, mọi người đi gần Hạ Tuy đều cảm thấy mát mẻ, đi đường như vậy đối với mọi người cũng không khó khăn gì, chỉ có hai ông bà họ Vương có chút mệt.
Những người khác tới nơi dựa theo Hạ Tuy chỉ huy, dùng cuộn dây trong nhà Tiếu Quế Phương dùng để căng hàng cấy mạ, căng dây chung quanh nhưng cây cối Hạ Tuy chỉ định để tạo thành một hình bát quái, để phần mộ của Vương Phúc Hải ở trung tâm.
Trận này nhìn như một trận bảo vệ, kỳ thật cũng là trận để giam cầm.
Nếu Hạ Tuy suy đoán sai, hài cốt của Vương Phúc Hải còn ở bên trong, chẳng sợ bởi vì nguyên nhân gì mà hồn phách Vương Phúc Hải còn chưa bị Âm sai kéo đi đầu thai chuyển thế, trận pháp này có thể nhốt hồn phách lại không cho nó cố ý hoặc vô tình chạy mất.
Hơn nữa nếu có dấu vết của những thuật pháp khác, thì trận pháp này có thể bảo tồn lại tất cả "Khí" trong đó.
Cho dù là đạo thuật vu thuật hay thậm chí là tà thuật, lúc thi triển không thể nào không dùng tới "Khí", hoặc là mượn từ chỗ quỷ thần trời đất, hoặc là ngang nhiên chiếm đoạt từ thân thể của sinh vật khác.
Hạ Tuy vốn nghèo đã quen, điều này đã giúp hắn luyện được bản lĩnh "Đơn giản hoá" mà những đạo sĩ khác không thể làm được, am hiểu nhất chính là nhập gia tùy tục, tận dụng tất cả những gì quanh mình bấm tay kháp quyết để lập trận.
Cái gọi là kính âm dương chính là một thấu kính không có khung viền, là mới trưng dụng từ kính chiếu hậu trên xe, rồi cần thêm lá bùa, xong rồi Hạ Tuy tìm một tảng đá bằng phẳng, ngồi xếp bằng ở đó vẽ bùa.
Cũng không cần lập đàn, Hạ Tuy dùng máu đầu ngón tay mình kháp Thỉnh thần quyết, báo cho cô hồn dã quỷ tứ phương tạm thời lảng tránh không được quấy rầy.
Không có hương, Hạ Tuy liền vẽ Linh thần phù vê thành dạng nén hương, ba nén hương nhỏ, bẩm báo hành vi bất đắc dĩ lần này cho thần quân tuần tra dương gian, bởi vì nhân gian có thi quỷ hại người, bất đắc dĩ mới không thể chọn giờ không lập đàn mà lập tức khai quan, có va chạm xin thần quân chớ trách tội.
Ba nén hương mau chóng cháy tàn, đây là thần quân đồng ý, đem thấu kính đặt ở phía đông nam hình bát quái, mặt kính hướng lên trời, Hạ Tuy quay đầu gật đầu với đội trưởng Dương, đội trưởng Dương và mọi người đang nôn nóng lúc này mới vùi đầu đào đất.
Mộ phần của Vương Phúc Hải cũng là một dạng mộ đá bình thường, huyệt mộ làm bằng đá, bên trên là một lớp đất không dày lắm.
Bọn người đội trưởng Dương đào không bao lâu đã đụng phải tầng đá, gỡ ra được cửa đá chính diện của huyệt mộ, ba người họ Vương vẫn luôn nhìn chăm chăm nhất thời cả kinh, nhịn không được tiến lại gần vài bước.
Lúc trước đội trưởng Dương nói hài cốt của Vương Phúc Hải bị phát hiện ở nơi khác, người họ Vương cũng chưa tin lắm, dù sao ngọn núi này cũng không có mấy người qua lại, thứ hai bọn họ hàng năm đều sẽ đi lên đốt tiền vàng mã ba lần, thanh minh, sinh nhật và ngày giỗ.
Tiếu Quế Phương và hai đứa trẻ có khi bận không lên được, nhưng hai ông bà họ Vương thì thường đến lắm.
Giống như nói rằng phần mộ lúc nào cũng được canh chừng dưới mí mắt của họ, nếu là có người đào, mặc dù lúc ấy không người nhìn thấy, nhưng mà sau đó người họ Vương ít nhất có thể nhìn thấy dấu vết bùn đất lá cây này kia các thứ để lần theo. Nhưng mà bây giờ rõ ràng là cửa đá của huyệt mộ không được đóng kín, điều này đã chứng tỏ phần mộ đã bị người đụng tới rồi.
Nhưng cũng đã nhiều năm rồi, không có khả năng cửa đá năm xưa bị đóng kín nay bị lỏng ra hay sao, ở nơi khác có thể sẽ bị, nhưng ở thôn Ngô Đồng bọn họ thì tuyệt đối không có khả năng ngày.
Vì không cho rắn trùng chuột kiến quấy nhiễu người chết trong quan tài, ở thôn bọn họ có thợ đá chuyện phụ trách đóng cửa huyệt mộ, dùng bí quyết gia truyền nhiều đời trộn một loại chất kết dính đặc biệt, sau khi quan tài được đưa vào thì thợ đá sẽ dùng chất kết dính trám vào tất cả khe hở trên cửa đá, dù mười mấy hai mươi năm sau cũng không hỏng móc gì.
Điều này cũng không phải là thợ đá tự thổi phồng mình, mà là mọi người trong thôn tận mắt nhìn thấy, năm xưa có một ngôi mộ bỏ hoang đã lâu không người trông coi, trực tiếp bị gió thổi nắng phơi đến độ xói mòn hết lớp đất để lộ huyệt đá ra ngoài, những người già trong thôn kể lại ngôi mộ đó cứ thế trải qua mười mấy năm, cửa đá của huyệt mộ như cũ vô cùng vững chắc.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi ở cùng Hạ Tuy một thời gian. . .
Đội trưởng Dương: Hạ đại sư dùng thật tốt 【 chép chép miệng
Hạ Đông: Hạ đại sư thật tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, nếu Hạ đại sư có thể tập hợp toàn bộ quỷ lại, hằng năm không biết thế giới có thể tiết kiệm được bao nhiêu điện năng làm lạnh 【 thở dài
Bà Vương: Hạ đại sư, có loại bùa nào có thể làm cho hầm cầu không thối nữa hay không? Ai da còn có bùa trừ mốc meo sâu mọt trong tủ quần áo nữa? 【 đại sư = vạn năng?