Chu Khải nhìn chán rồi, bay đến ngồi xổm trên mặt đất chống cằm hỏi Hạ Tuy, "Lão Đại, đây là đồ vật gì vậy?"
Hạ Tuy chống đầu gối ngồi bên giường chờ nước tắm, quay đầu nhìn thoáng qua cặp sách, "Không phải là đồ vật, là một con tiểu quỷ."
Còn là một con tiểu quỷ không biết có gây án mạng hay không.
Đội trưởng Dương nói rõ tình huống của thi thể, trừ phi là tội phạm có chỉ số IQ cao, nếu không theo Hạ Tuy thấy, rõ ràng là ma quỷ quấy phá.
Hạ Tuy không biết anh linh này có dính mạng người hay không, nếu không làm sao lại có sát khí nặng như vậy, lúc trước vừa nhìn thấy hắn là đã muốn ăn thịt hắn, không giống như chưa từng dính máu người, cũng không trách Hạ Tuy lại hoài nghi anh linh là nghi phạm số một.
Chu Khải bởi vì có bùa vàng nên không thể tới quá gần, nghe nói là tiểu quỷ, còn tưởng rằng là tiểu đồng bọn mới tới, hơi bị mong chờ sau khi lão đại gỡ bùa vàng thì mình có thể tiến lên thu nhận đàn em các kiểu.
Già Lý nấu nước xong cũng đổ nước ra rồi, Hạ Tuy đứng dậy xách hai thùng nước, cùng già Lý đến nhà vệ sinh công cộng tắm rửa, sau khi trở về già Lý cả người mệt mỏi bước vào buồng trong ngủ.
Hạ Tuy tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng vẫn ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần thay cho đi ngủ, tiểu quỷ trong cặp sách không biết là nhảy mệt hay đang suy nghĩ cách trốn thoát, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Chu Khải tuy rằng đã thành quỷ, nhưng vẫn cố duy trì nhịp độ nghỉ ngơi của người thường, làm ổ trên giường của Hạ Tuy ngủ mất.
Có điều ngủ một hồi sẽ bay lên, đây là di chứng hắn làm cá chuối sống trong nước quá nhiều năm để lại, phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng không sửa được.
Cũng may Chu Khải là một con quỷ, bay tới chỗ nào cũng sẽ không đụng vào, nếu mà bay tới gần con người, cùng lắm sẽ làm người ta có cảm giác như đang ôm một tảng nước đá thôi.
Tiết trời tháng chín cũng không ảnh hưởng gì mấy, có Chu Khải, trong nhà đến cả con chuột cũng không có, chớ nói chi là muỗi, dù mở hết cửa sổ ra muỗi cũng không dám bay vào, không khí lạnh lạnh mát mẻ, già Lý và Tiểu Hải ngủ thẳng đến hừng đông.
Buổi sáng Hạ Tuy mang theo Tiểu Hải ra cửa tập luyện buổi sáng như mọi ngày, lúc trở về nhìn thấy Chu Khải đang đứng trong góc rỏ dãi thòm thèm nhìn bữa sáng già Lý chuẩn bị.
Thiệt nhiều năm không có ăn cơm, cho dù là cháo trắng dưa muối Chu Khải cũng thèm nhịn không được.
Hạ Tuy nhìn không đi qua, đứng dậy lấy bát đũa múc cho Chu Khải một chén, lại gắp hai đũa dưa muối.
Đặt lên trên bàn nhỏ, hai tay kháp Hóa âm quyết, gõ lên bát đũa, "Ăn đi, ăn xong rồi nhớ rửa chén."
Người trong Đạo gia khi cúng cô hồn hoặc là hóa bảo đều cần phải làm bàn cúng trà nước, Hạ Tuy chỉ là để Chu Khải có thể ăn được đồ ăn, cho chỉ nên đơn giản kháp kháp quyết gõ lên bát đũa.
Trong Đạo gia có rất nhiều đạo kinh thần chú phức tạp, nhưng do điều kiện của Hạ Tuy không cho phép, cho nên nhiều lúc sẽ làm mọi việc đơn giản hết mức có thể, đến cuối cùng ngược lại tự sáng tạo ra công phu cho chính mình, có rất nhiều loại pháp quyết đơn giản hắn tùy thời đều sử dụng được.
Ví như phép dẫn tinh thần lực, người ta phải lập đàn thỉnh tinh quân chiếu rọi yêu ma quỷ quái, Hạ Tuy ngược lại, lần trước lấy để dỗ Tiểu Hải.
Vì để sống với nhau dễ dàng hơn, Hạ Tuy sáng hôm nay đã dán trên người Chu Khải một lá bùa để già Lý và tiểu Hải bình thường có thể nhìn thấy Chu Khải, tuy rằng trong mắt ông cháu bọn họ Chu Khải là người nửa trong suốt, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy nhau.
Lúc trước Hạ Tuy tạm thời mở âm dương nhãn cho già Lý và tiểu Hải để họ quen biết nhau, có thể mở âm dương nhãn cho người phàm, trong thời gian ngắn còn được, nhưng làm nhiều lần sẽ có tổn hại đến cơ thể.
Lá bùa dán cho Chu Khải là Hạ Tuy đã cải tiến lại, vốn là dùng để quỷ hiện hình tiện việc truy bắt, cải tiến lại để chỉ có một vài người được chỉ định mới có thể nhìn thấy.
Già Lý vừa rồi liền nhìn thấy bộ dạng thèm ăn tội nghiệp của Chu Khải, có thể ông cũng không hiểu biết gì về việc này, nhưng giờ nhìn Hạ Tuy chuẩn bị cho Chu Khải, trong lòng kỳ thật còn thở phào, dù sao bị Chu Khải nhìn chằm chằm như vậy, già Lý thật sự bị áp lực lắm.
Chu Khải trợn tròn mắt vẻ mặt vui mừng nhìn Hạ Tuy, "Lão Đại, em cũng có thể ăn cơm hả?!"
Hạ Tuy lần nữa cầm bát đũa của mình lên, ừ một tiếng, tuy rằng ăn cũng vô dụng.
Có điều Chu Khải nếu ăn cơm nhà già Lý, những việc trong nhà Chu Khải cũng phải có trách nhiệm san sẻ một phần
Chu Khải đối với việc này tỏ vẻ tuyệt đối không thành vấn đề, bưng bát đũa nhiệt tình ăn, cả con quỷ cũng hạnh phúc muốn bay lên.
Đây là một từ hình dung vô cùng chính xác, Tiểu Hải ngưỡng cổ nhìn Chu Khải bay tới trần nhà, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ, quay đầu nhìn Hạ Tuy, "Anh ơi, em cũng muốn, bay!"
Gần đây trong nhà nhiều người, tật xấu nói chuyện không rõ ràng của Tiểu Hải cũng được cải thiện không ít, già Lý trong lòng cao hứng, chẳng sợ trong nhà có thêm một con quỷ nhưng cũng không tệ lắm, từ khi con trai con dâu qua đời, trong nhà đã thật lâu không có náo nhiệt như thế.
Hạ Tuy sờ sờ đầu Tiểu Hải, thuận tiện hô một tiếng, bảo Chu Khải thành thật một chút, đừng có ăn một bữa cơm cũng bay tới bay lui, dạy hư đứa trẻ.
"Hôm nay tôi muốn mang Tiểu Hải ra ngoài đi mua một ít đồ vật, Tiểu Hải một hồn một phách bị mất hơn hai năm, thời gian quá dài, để cho an toàn, cần phải chuẩn bị mọi việc chu đáo rồi tiến hành thì sẽ thuận lợi hơn."
Hạ Tuy cơm nước xong ngồi nói chuyện với già Lý.
Hạ Tuy mệnh cách đặc thù, trên người không để được tiền, chuyện này ngày hôm qua đã có nói, già Lý cũng hiểu ý của Hạ Tuy, có chút kích động liên tục gật đầu, dư lại vài ngụm cơm cũng không ăn, đứng lên đi vào phòng trong mang thẻ ngân hàng ra, nhét vào tay cháu trai, "Đại sư muốn mua vật gì cứ việc đi mua, bên trong ngoại trừ mấy vạn tối hôm qua, còn có hơn ba vạn tôi để dành mấy năm nay, đến lúc đó để Tiểu Hải trả tiền là được!"
Nói xong lại cầm tay Tiểu Hải cẩn thận dặn dò, "Tiểu Hải, một chút nữa ra ngoài phải cất thẻ ngân hàng cho kỹ, đừng làm mất, anh Hạ muốn mua gì con phải giúp trả tiền, con không biết thì cứ hỏi ông chủ, ông chủ sẽ chỉ cho con."
Tiểu Hải tuy rằng ngu dại, nhưng mỗi lần già Lý cho cậu vật gì cậu cũng sẽ không vứt bỏ, đó cũng là nguyên nhân già Lý yên tâm giao thẻ ngân hàng cho tiểu Hải.
Tuy rằng trước sau cũng chỉ có vài ngày, nhưng già Lý đã tự mình cảm nhận được cái gì gọi là "Sống một ngày bằng một năm", bây giờ thật không dễ dàng chờ đến Hạ Tuy nói muốn bắt đầu làm chuyện này, hôm nay không phải cần đi làm như mọi ngày, già Lý thật sự muốn đi theo cùng.
Đây là nỗi khổ của người nghèo, cho dù già Lý coi mạng của cháu trai quan trọng hơn mạng già của mình, nhưng không thể bất chấp tất cả mà bỏ việc được. Bởi vì chờ chữa khỏi cho chau trai, ông còn cần dựa vào phần việc này để nuôi sống hai ông cháu nữa.
Anh linh mang về để trong cặp sách không biết tình huống thể nào, tối hôm qua còn nhảy không ngừng, hôm nay cư nhiên một chút động tĩnh cũng không có, Chu Khải cũng hỏi thăm mấy lần, nếu không phải bùa vàng làm hắn không thoải mái không thể tới gần, Chu Khải đã muốn tự mình mở ra xem tiểu quỷ có phải đã chạy mất hay không.
Hạ Tuy một chút cũng không nóng nảy, đợi già Lý đi làm rồi, tự mình vẽ vài lá bùa đặc biệt, lúc này mới vào buồng trong kéo rèm lại, để Tiểu Hải và Chu Khải ở bên ngoài phòng khách, bản thân thì xách theo cặp sách có anh linh mắt đỏ được gói trong bùa vàng vào bên trong.
Bên ngoài phòng khách không có rèm, bây giờ bên ngoài mặt trời đã sắp lên cao, mặt trời buổi sáng có sức sát thương rất lớn đối với quỷ, tuy rằng Hạ Tuy xem anh linh là con quỷ gian ác hiềm nghi to lớn, nhưng cũng không đến mức mặc kệ mà cứ để ngoài phòng khách bắt nó ra.
Trên cửa sổ, trên vách tường đều có dán bùa, lúc mở bùa vàng ra Hạ Tuy còn điểm vài quyết lên trên, chờ anh linh mắt đen vừa ra tới, ầm ĩ chửi bậy vài tiếng muốn xuyên tường chạy trốn, nhưng đầu đâm vào tường bị dội trở về.
Anh linh lại muốn chịu đựng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chạy trốn, ai biết bùa vàng vẽ chu sa trên cửa sổ chợt lóe ánh vàng, trực tiếp đánh anh linh trở về.
Biết mình trốn không thoát, cặp mắt đen to tròn chiến gần nửa khuôn mặt của anh linh nhìn chằm chằm Hạ Tuy đầy thù hận.
Hạ Tuy không cử động, ngồi xếp bằng trên giường của Tiểu Hải, trước tiên dán Chân ngôn phù (bùa nói thật) cho anh linh, bản thân thì kháp Thông quỷ quyết, "Những người ở ngăn lạnh số 404 trong bệnh viện Phúc Khang là các ngươi giết sao?"
Chính cái gọi là "Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác", quỷ quái rất biết cách gạt người, cho nên Hạ Tuy đã dán Chân ngôn phù cho anh linh, nếu anh linh nói dối, thì sẽ bị lá bùa làm bỏng, xem như khiển trách nho nhỏ, còn có thể nhắc nhở Hạ Tuy.
Hạ Tuy tuy rằng mở miệng, nhưng mà không có thanh âm, đây là Hạ Tuy kháp thông quỷ quyết, lời nói ra tất nhiên là "Ngôn ngữ của ma quỷ".
Tròng mắt to của anh linh đảo một vòng, vốn muốn nói gì đó, lại không nghĩ rằng cả người đau xót như lửa đốt, nhất thời nhanh miệng chửi bậy, tay chân bám trên trần nhà cũng buông lỏng, trực tiếp từ phía trên hung hăng té xuống.
Hạ Tuy vẫn lạnh nhạt ngồi ở chỗ kia, anh linh cũng kịp nhận ra vừa rồi Hạ Tuy có thể đã dán bùa gì cho nó rồi, thở phì phì xoay người nhảy dựng lên, rất là không phục tứ chi chấm đất tựa như sói con đi vòng quanh trái phải hai vòng, thoạt nhìn giống như muốn tìm cơ hội công kích Hạ Tuy.
Đáng tiếc nhìn một lúc lâu, Hạ Tuy căn bản không có động tĩnh, bộ dáng chính là không sợ nó ra tay.
Anh linh làn da xanh đen lạnh lẽo, nếu không mở miệng thì trừ bỏ đôi mắt to đáng sợ, những điểm khác vừa nhìn giống hệt như đứa trẻ con bình thường.
Nhưng Hạ Tuy biết, vật nhỏ này gian xảo không phải tầm thường, nhìn hắn thoải mái bình tĩnh, trên thực tế vẫn luôn đề phòng.
Anh linh đi thêm vài vòng, tựa như thỏa hiệp ngồi xếp bằng trên đất, hai bàn tay xanh đen ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương, "Không phải là chúng tôi làm!"
Nếu mà là bọn họ ra tay, những người kia lại còn có thể nguyên vẹn mà nằm trong ngăn lạnh sao? Anh linh thầm nghĩ tới những hành vi ngu xuẩn đó, rất là khinh thường bĩu môi một cái, thật sự là lãng phí!
Hạ Tuy nhíu mày, "Vậy là ai?"
Anh linh nghiêng đầu bự qua một bên, khóe miệng hơi nhếch, "Không thể nói rõ, để tôi dẫn ông đi xem nha?"
Nói xong không chờ Hạ Tuy đáp lại, anh linh nhanh chóng lao tới, hướng phía về phía mặt Hạ Tuy đánh tới, Hạ Tuy sớm có đề phòng, đưa tay đánh ra ngoài, anh linh lộc cộc lăn trở về, nhưng anh linh không giận mà lại cười, trên miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Hạ Tuy vừa thấy thầm nghĩ không tốt rồi, chưa kịp đề phòng đã ngửi được một mùi hôi thối, trước mắt nhoáng lên một cái, nhất thời rơi vào một vùng sương mù, trước lúc mất đi ý thức chỉ có thể cảm thấy may mắn vì mình làm chuẩn bị đầy đủ, cho dù mình bị hôn mê thì tiểu quỷ kia cũng không chạy đi đâu được.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh linh: Đậu xanh, ông đây dễ thương như vậy ngươi không thấy sao?!
Đạo trưởng:... Ngươi nói nghiêm túc sao? 【 nghiêng đầu 】