Thời gian tầm trong phổi Hạ Tuy hết không khí rồi phải uống thêm hai ngụm nước, Tiểu Hắc mới nâng được Hạ Tuy nổi lên mặt nước, có thể thấy được vừa rồi Hạ Tuy bị Hắc Thủy kéo xuống rất sâu.
Cảm nhận được không khí trong lành, hai mắt Hạ Tuy vẫn không mở ra được, nhưng vẫn tích cực há mồm thở dốc.
Thân hình Tiểu Hắc thật sự rất nhỏ, nó không dám nâng Hạ Tuy lên quá nhanh, sợ sức ép của nước sẽ làm tổn thương nội tạng bên trong.
Lúc này đã nổi lên mặt nước, Tiểu Hắc từ dưới người Hạ Tuy chui ra, sau đó hoạt động cả bốn chân dùng miệng cắn dây thắt lưng của Hạ Tuy lôi vào trong bờ.
Hạ Tuy cảm nhận được chân có thể chạm đất, lúc này mới bảo Tiểu Hắc buông ra, bản than dùng Thanh Tuyền kiếm làm gậy chống tự mình đứng lên, từ từ nhắm hai mắt lần mò bước ra khỏi nước, lúc này mới mệt mỏi ngồi luôn xuống mặt đất.
Vỏ của Thanh Tuyền kiếm vẫn còn giắt ở thắt lưng, nửa thân trên để trần cảm nhận được gió nhẹ và ánh mặt trời, có chút lạnh, đây là bởi vì khí hộ thể trên người Hạ Tuy mười phần bây giờ chỉ còn lại một hai phần.
Hạ Tuy cũng không có tâm trạng nghĩ chuyện khác, chỉ quay đầu gọi “Tiểu Hắc”, “Trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Bất kể là đột nhiên hắn bị Hắc Thủy kéo đi hay là vừa rồi thoát khỏi vòng vây ra ngoài mà bị ánh sáng cực mạnh làm lóa mắt.
Lúc ấy không nghĩ tới, nhưng bây giờ hít thở khí trời đại não có dưỡng khí đã hoạt động linh hoạt trở lại, Hạ Tuy có thể nghĩ đến nhiều việc hơn.
Cho dù hắn đột nhiên phá vỡ cơ thể của Hắc Thủy lao ra đúng vào lúc mặt trời chói chang giữa ban trưa, nhưng ánh nắng rõ ràng sẽ không thể tạo ra tổn thương gì cho hắn, bởi vì Hạ Tuy tu hành vốn là hấp thu hồng hoang chi khí đã tồn tại hàng tỉ vạn năm của thần Kim Ô cơ mà.
Trong máu thịt thậm chí cả thần hồn của Hạ Tuy đều có khí cực dương của Kim Ô, làm sao có thể bị ánh sáng mặt trời làm bị thương đôi mắt được, hơn nữa đến giờ còn chưa thể mở mắt ra và còn đau đớn khó chịu vô cùng.
Tiểu Hắc nằm bẹp dang rộng bốn chân trên mặt đất thở hổn hển, lúc này mới xem như có chút sức lực tru lên một tiếng rồi bổ nhào vào trên người Hạ Tuy, đáng tiếc bởi vì trên người Hạ Tuy chỉ mặt một chiếc quần đùi ướt sũng dính chặt vao người, Tiểu Hắc lúc đang nhào tới đã bị Hạ Tuy dùng âm nhãn nhìn thấy, sau đó túm lấy da cổ phía sau của nó xách lên.
"Huhu, chủ nhân, có phải ngươi ghét bỏ Tiểu Hắc rồi không? Ta đã rất cố gắng đuổi theo Hắc Thủy, sau này ta nhất định sẽ không rời xa chủ nhân nửa bước!"
Tiểu Hắc khóc lóc van vỉ, quá là đáng thương.
Hạ Tuy thở dài, "Ngươi là bé gái, làm sao có thể bổ nhào lại đây vào lúc này? Mau nhắm mắt lại."
Tuy rằng không cùng giống loài, nhưng đều là sinh mệnh có thần trí, vẫn nên chú ý đến quy củ nam nữ thụ thụ bất thân này.
Tiểu Hắc tức giận đến duỗi chân, "Người ta là con trai mà, làm sao mà là con gái được, không tin ta cho ngươi xem đinh đinh của ta."
Hạ Tuy lạnh nhạt “À” một tiếng, tiện tay ném chú cún con này xuống đất, Tiểu Hắc lại lăn lộn rên rỉ giả khóc, nói Hạ Tuy không yêu nó, “Ngươi đã là bé trai, vậy thì nên có bộ dáng của con trai, bé gái yếu ớt một chút cũng không có gì, nhưng con trai mà yếu ớt thì âm dương mất cân bằng, cứ mãi như vậy bất luận là về sinh lí hay là tâm lí đều không tốt.”
Tiểu Hắc thật muốn khinh bỉ, các anh trai trên TV đều rất xinh đẹp mà, thời đại này mà còn phân biệt cái gì là vẻ đẹp của nam và nữ nữa.
Hạ Tuy không có tâm trạng so đo Tiểu Hắc đột nhiên biết giới tính của mình là xảy ra chuyện gì, ngược lại hỏi Sổ sinh tử đang ở đâu.
Nói chuyện với con hàng Tiểu Hắc dung lượng não có hạn này, lúc bình thường còn được, nhưng một khi muốn nói chuyện nghiêm túc thì có chút mệt mỏi.
Khối không khí thuộc loại Tiểu Hắc chạy vào trong nước một đoạn, chờ đến khi nước ngập đến độ sâu cỡ một cái chân của nó, Tiểu Hắc dùng miệng và mũi vọc vào nước tìm tòi, ục ục ục một trận bọt nước, sau một lát có một quyển sách nổi lên, “Tiểu Hắc, Trưởng phòng sao rồi?”
Tiểu Hắc lắc đầu vẫy nước, “Cũng ổn, nhưng chủ nhân lao ra từ mắt của Hắc Thủy, đôi mắt chắc đã bị thương rồi, ông nhanh đến xem giúp chủ nhân đi.”
Sổ sinh tử do dự một chút, cuối cùng vẫn cởi bỏ vòng bọt khí bao quanh người mình, bay tới trước mặt Hạ Tuy bay vài vòng.
"Yên tâm đi, chỉ là bị bạch thủy trong con mắt của Hắc Thủy kích thích, bạch thủy chính là tinh hoa trong cơ thể Hắc Thủy, thuộc tính cực âm, dính vào người thường đừng nói là chỉ ảnh hưởng đến mắt, cho dù bị dính vào chút xíu thôi cũng có thể mất mạng trong nháy mắt. Bởi vì máu thịt của Hạ trưởng phòng có khí cực dương, thần hồn lại có công đức mà vạn tà phải né tránh, cho nên chỉ là tạm thời không nhìn thấy, từ từ tu hành bổ sung lại dương khí trong cơ thể là sẽ dần hồi phục."
Hạ Tuy thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Sổ sinh tử.
Tiểu Hắc ở bên cạnh lại nhảy lên hỏi Sổ sinh tử, “Khoang đã, “từ từ” chính là bao lâu?”
"Khụ, cái này, dựa theo tu vi của Hạ trưởng phòng, nhanh nhất cũng phải một năm”
Một năm?
Oa, Tiểu Hắc tức giận đến muốn xé nát quyển sách rách nay, nếu không phải vừa rồi nó tinh ý hỏi thời gian cụ thể, chẳng phải sẽ đơi rất lâu hay sao, hơn nữa cái này còn là “nhanh nhất”, vậy mà lại nói thoải mái cứ như là “nhiều nhất” vậy.
Ngược lại Hạ Tuy không phải là không thể chấp nhận, cho dù mắt không nhìn thấy, hắn cũng có thể dùng âm nhãn lấy khí xem vật, tuy rằng nhìn cái gì cũng chỉ là một đám khí, trên người Tiểu Hắc màu trắng, trên người Sổ sinh tử thì màu vàng nhạt như đường Hoàng tuyền, nước là màu xanh, cây cối núi rừng chung quanh cũng là màu xanh pha lẫn màu đen.
Sổ sinh tử bị Tiểu Hắc cắn xé, cũng lười để ý đến thằng nhóc thật sự coi mình là chó, cứ bay bay trên không như tàu cao tốc không có chút quy luật nào, vừa nói với Hạ Tuy tình hình lúc đó.
Thì ra Hạ Tuy đột nhiên bị Hắc Thủy tập kích, Tiểu Hắc và Sổ sinh tử giật mình, không nghĩ tới công phu ẩm nấp của vật kia lợi hại như vậy, đến gần ba người bọn họ như vậy mà không ai phát hiện ra.
Chớp mắt Hạ Tuy đã biến mất dưới sông ngầm, Sổ sinh tử và Tiểu Hắc lúc này xuống nước đuổi theo, nhưng không mùi không màu cũng không có khí, vậy thì đuổi theo làm sao? Đuổi theo đến đâu?
Vừa khéo lúc này Bút thần nhảy từ trong nước ra, tỏ ý là mình có thể tìm được.
Thì ra Bút thần đã để lại dấu vết đặc biệt của mình trong nước, chỉ cần Hắc Thủy từng xuất hiện, Thần bút có thể căn cứ vào đồ vật mình lưu lại mà thuận theo đó tìm được Hắc Thủy.
Đáng tiếc bởi vì Hắc Sơn phải bảo vệ thôn dân trên núi, nên sức lực có thể dùng để chặn dòng sông ngầm cũng yếu đi, trước sau chỉ có thể giữ hơn một giờ đã vô cùng xấu hổ báo cho bọn Tiểu Hắc rằng sông ngầm sắp chảy trở lại.
Kể từ đó bọn Tiểu Hắc một đường đuổi theo Hắc Thủy đến chỗ đáy sông Hắc Thủy lại có một sâu hơn, lúc này mới phát hiện sông Hắc Thủy thoạt nhìn không sâu lắm vậy mà còn có một cái hố sâu.
Bọn Tiểu Hắc giao đấu với Hắc Thủy, đáng tiếc bản thân vật kia rất am hiểu tập kích trong nước, công phu ẩn nấp cũng vô cùng lợi hại, Tiểu Hắc và Sổ sinh tử cũng chịu đủ mệt mỏi, cuối cùng rơi vào trạng thái giằng co, Tiểu Hắc và Sổ sinh tử không bắt được Hắc Thủy, Hắc Thủy cũng không làm tổn thương được chúng nó.
"Ngươi từ đỉnh đầu lao vào trong mắt của Hắc Thủy, còn Bút thần cũng tìm cơ hội chui vào tử huyệt của Hắc Thủy, lúc này chắc là sẽ nắm chắc được Hắc Thủy thôi."
Sổ sinh tử vừa dứt lời không lâu, trước nước đã nổi lên một tầng bọt nước, một cây bút lông đâm một đoàn nước đen thuận theo bọt nước trôi lại đây.
Bút thần vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ trôi đến mang đoàn nước đen kia tới trước mặt Sổ sinh tử và Hạ Tuy, ý nói Hắc Thủy đã bị bắt rồi.
Đoàn nước đen kia chỉ to cỡ bàn tay, Hạ Tuy dùng âm nhãn nhìn chỉ thấy một đồ vật tối đen như mực.
Trên trán vật kia có một chỗ màu trắng, hẳn chính là con mắt đã bị hắn phá hủy.
Hắc Thủy còn sót lại chút thần trí, lúc này bị bắt rời khỏi mặt nước, nhất thời lạnh run, thoạt nhìn rất đáng thương.
Sau đó ở đây một người một sách một chó nhưng lại không có ai thương hại nó, hơn một ngàn năm trước tới nay, Hắc Thủy này có thể đã hại không ít người, Hắc Sơn này đều đã trở thành căn cứ địa để nó hại người.
Còn Bút thần thì sao? Bút thần lén lút kèm lại cảm giác no căn muốn ợ to, giả vờ bản thân mình không làm gì cả, còn vì sao Hắc Thủy bị nó đâm lại lạnh run?
Còn không phải Hắc Thủy gian trá giảo hoạt muốn giả vờ đáng thương tìm cơ hội trốn hay sao.
Hạ Tuy hỏi Sổ sinh tử xem loại tồn tại này nên xử trí thế nào, Sổ sinh tử lại lật sách xoạt xoạt, cuối cùng dừng lại ở một trang, “Tàn dư của Vĩnh Xuyên chi thủy tên là Hắc Thủy, 1232 năm trước, trong một đêm thương hại hơn hai trăm mạng người…”
Đó là một tờ giấy mệnh vừa mới hình thành, bên trên tất cả đều viết những tội nghiệt hơn một ngàn năm nay của Hắc Thủy.
Cuối cùng, Sổ sinh tử dùng giọng nói nghiêm túc niệm thần chú phá hủy thần trí của vật đã tồn tại ở cầu Nại Hà mấy ngàn năm phải chịu vạn quỷ dẫm đạp, vừa dứt lời, Hắc Thủy kêu lên “Chi” một tiếng.
Cùng lúc đó trên không trung vang lên một trận tiếng sấm, không có thiên lôi đánh xuống, thần trí của Hắc Thủy cũng đã bị tiếng sấm tiếng động chấn vỡ.
Một đám nước đen vốn dĩ còn lạnh run nháy mắt trở nên yên tĩnh, Sổ sinh tử cáo từ Hạ Tuy, “Bây giờ ta phải dẫn nó về chịu phạt, Hạ trưởng phòng ở lại nơi này có thể tự ra ngoài không?”
Bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau, mưa suốt hơn nửa đêm cũng đã ngừng lại, Hạ Tuy nhìn nhìn chung quanh, xác định bản thân mình và Tiểu Hắc ở lại cũng được, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hắc, đồng thời truyền âm cho Tiểu Hắc, “Cẩn thận Bút thần.”
Lúc trước sau khi nghe kể lại, Hạ Tuy cảm thấy có rất nhiều chi tiết quá là trùng hợp, tỷ như sau khi hắn bị Hắc Thủy bắt đi thì Bút thần lại vừa vặn có thể dựa vào dấu vết Hắc Thủy từng xuất hiện để đuổi theo, nói ví dụ như hắn vừa mới phá hủy một con mắt của Hắc Thủy, Bút thần liền tìm được một tử huyệt khác của Hắc Thủy.
Có lẽ Bút thần không có tâm tư hại người, nhưng cũng tuyệt đối không có tâm tư cứu người đâu.
Bút thần chỉ cho rằng mọi người đều không nhìn ra sự thay đổi của nó, nhưng lại không biết Hạ Tuy trực tiếp dùng âm nhãn, vả lại có thể bởi vì bị thương dương nhãn, bây giờ dùng âm nhãn nhìn vật lại càng rõ ràng hơn so với bình thường.
Bút thần trong mắt Hạ Tuy, trong bụng rõ ràng còn có khí của Hắc Thủy còn chưa kịp tiêu hóa hết, thoạt nhìn giống như một cây bút màu trắng bên trong ruột chứa đầy mực nước màu đen vậy.
Lỗ tai Tiểu Hắc giật giật, nhảy dựng lên trốn phía sau Sổ sinh tử, thừa dịp nó không chú ý đạp một cước liền dẫm Sổ sinh tử dưới chân.
Tiểu Hắc cười đắc ý, không chút lưu tình dùng miệng đi xé, hình ảnh này quả thực rất bình thường, có điều Bút thần vốn dĩ không hay biết Tiểu Hắc đã thừa dịp cắn Sổ sinh tử rồi dùng phương pháp giao tiếp đặc biệt để nói chuyện với nhau.
Sổ sinh tử một thân chật vật thở phì phò mang theo Hắc Thủy và Bút thần mở cửa Hoàng tuyền rời đi, Tiểu Hắc phe phẩy cái đuôi muốn được sờ đầu, “Ta đã nói với nó rồi, yên tâm đi, nếu cây bút nát đó dám làm chuyện xấu gì, chúng ta có thể trực tiếp hủy diệt thần trí của nó, để nó thành thành thật thật bị chúng ta dùng để viết chữ.”
Có điều bởi vì vạn vật trên thế gian ngoại trừ loài người được Thiên đạo ưu ái cho mở thần trí, những loại tồn tại như nó muốn mở thần trí thật sự quá khó khắn, đặc biệt bản thân nó còn là một đồ vật không có sinh mệnh.
Cho dù Bút thần đã từng ở trên bàn của Thần quân được lây dính tiên khí, nhưng không phải nói muốn mở thần trí là mở được, đương nhiên phải trải qua một thời gian mài giũa lâu dài.
Nếu không bất cứ đồ vật nào có dính tiên khí đều có thể mở thần trí, vậy thì các thần quân tiên nữ sao còn dám dùng đồ vật gì?
Chính bởi vì nghĩ Bút thần mở thần trí không dễ dàng, cho nên dù Thiên đạo muốn hủy diệt một sinh linh có thần trí cũng phải cực kì thận trọng.
Hạ Tuy đật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cảm giác sức lực trên người đã khôi phục không tệ lắm, lúc này mới đứng lên, sờ soạng vỏ kiếm vẫn luôn giắt tại thắt lưng, Hạ Tuy tra Thanh Tuyền kiếm vào vỏ, lại đưa tay sờ sờ túi vải treo trên cổ.
Ai biết vừa sờ mới phát hiện bên trong không đúng, toàn bộ đồ vật đã không thể dùng được, cho dù là La bàn bằng gỗ Bạch quả mà Hạ Tuy nuôi một thời gian sinh ra thiên trì có linh khí cũng đã trở về bộ dạng giống như lúc vừa mua về.
Hạ Tuy biết đây là do nháy mắt lúc lao ra ngoài đã bị Hắc Thủy hút đi khí của chúng nó.
Toàn bộ lá bùa, ngọc châu, hạt gỗ đào các kiểu đều không thể dùng được nữa, Hạ Tuy thở dài, có thể sống sót ra ngoài cũng đã là may mắn, nếu không phải Hắc Thủy tham ăn máu có đầy dương khí của hắn, đã chuyển động miệng và mắt lại đây, Hạ Tuy trùng hợp tổn thương được chỗ hiểm yếu của nó, sợ rằng Bút thần giả dối kia cũng sẽ không nhanh chóng “tìm được” tử huyệt mà đâm chết Hắc Thủy.
Đôi mắt vẫn còn chút đau đớn, giống như bị lửa thiêu vậy. Nói thật, rất đau, nhưng đối với lần này nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết mà nói, loại đau này cũng không khó chịu đựng lắm đâu.
Hạ Tuy từ từ nhắm hai mắt, đi cũng Tiểu Hắc một đoạn đường, kết quả phát hiện thật sự rất khó đi, có thể nhìn thấy khí nhưng không phải như vậy là có thể đi lại hoàn toàn giống như bình thường, ít nhất thì Hạ Tuy cũng không thể biết được bước tiếp theo có đất đá hay ổ gà gì không.
"À, Hạ trưởng phòng, để ta đưa ngươi lên."
Hắc Sơn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng yếu ớt.
Bởi vì đã dùng hết sức lực, Hắc Sơn cũng vì vừa mới tiếp nhận được một dòng khí ấm áp kì lạ nên mới đột nhiên tỉnh lại, sau đó quan sát chốc lát liền phát hiện ra vị đại sư diệt trừ Hắc Thủy này hình như đôi mắt không được tốt, lúc này mới ra mặt giúp đỡ.
Tiểu Hắc hoảng sợ, vốn dĩ nó còn đang suy nghĩ có nên lên núi để gọi bọn người Hạ Đông hay không, nhưng lại lo lắng để lại một mình chủ nhân ở đây, ai biết trên núi này có dã thú hay không.
Còn về Hắc Sơn? Vẫn luôn không hé răng nói một lời, cho dù hé răng, Tiểu Hắc cũng không dám tùy tiện giao chủ nhân đang trong trạng thái này cho người khác, lỡ như Hắc Sơn từ đầu đến cuối đều đang giả vả, lại ghi hận vừa rồi nó gặm ăn không ít tảng đá thì sao?
Có điều nếu Hắc Sơn đã nói sẽ giú đỡ, Tiểu Hắc cũng không cần băng khoăng, chỉ cần ở lại bên cạnh bảo vệ chủ nhân là được.
Hạ Tuy ngồi dưới đất, thở dốc cười một tiếng, "Đi thôi, đa tạ Hắc Sơn huynh."
Hắc Sơn cười hắc hắc vô cùng chất phác, sau đó Hạ Tuy cảm giác được khối đá mình đang ngồi lên bắt đầu chuyển động, Tiểu Hắc vội vàng nhảy vào túi vải treo trên cổ chủ nhân – tuy rằng Tiểu Hắc nói mình là con trai, nhưng Hạ Tuy nửa người trên không mặc áo vẫn cự tuyệt có bất cứ tiếp xúc gì với các sinh vật có thần trí.
Lại nói buổi sáng trời hết mưa rồi, các thôn dân lại lo lắng, đứng ở phía dưới cây Tổ thụ chờ chốc lát, chỉ nghe bầu trời mờ sáng lại đột ngột vang lên tiếng sấm rền, các thôn dân sợ tới mức cả đám co cụm vào nhau như một đàn gà con run rẩy.
Bị dọa chung với các thôn dân còn có Hắc Sơn, khác với các thôn dân, Hắc Sơn biết đó chính là Hắc Thủy đã bị hủy thần trí, trong lúc nhất thời cả ngọn núi sợ đến run rẩy.C
Sau đó Hắc Sơn đột nhiên cảm nhận được toàn thân có một dòng khí ấm áp, mà chân núi của nó năm đó bị Hắc Thủy ăn mòn cũng đã nhanh chóng khôi phục lại như thời điểm nó khỏe mạnh nhất.
Hắc Sơn cảm thấy là Thiên đạo đang khen ngợi nó, cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng.
Cảm nhận uế khí trên người mình, Hắc Sơn thử vươn vai một cái, toàn bộ xiềng xích đã hoàn toàn được cởi bỏ.
Lúc này Hắc Sơn mới cảm nhận được bản thân mình và tòa miếu trên núi kia sinh ra một mối liên hệ kỳ diệu, sau đó mơ mơ hồ hồ Hắc Sơn cũng giống như được vận mệnh đánh thức, trí óc bừng sáng hẳn lên.
Thì ra năm đó Hắc Thủy lợi dụng nền móng tu hành của nó trực tiếp vòng qua nó liên kết với miếu thờ, sở dĩ có thể thành công là bởi vì Hắc Sơn vốn có nguồn gốc từ “Sinh khí” trong bản thể của Hắc Thủy, từ lúc sơ khai đã sử dụng sinh khí này để tu luyện.
Tất cả những việc này đều có nhân quả, mà những người hơn một ngàn năm trước bị Hắc Thủy hãm hại từ nay về sau sẽ được Hắc Sơn tiếp tục bảo vệ, để chuộc lại lỗi mà những người này bị nó liên lụy làm hại tới.
Trưng phạt này Hắc Sơn cam tâm tình nguyện chịu, vui vẻ chấp nhận, trước tiên đã phát huy hơn phân nửa sinh khí trong cơ thể mình để thanh trừ toàn bộ uế khí trong người các thôn dân, còn báo lại tin tức cho các thôn dân nữa, “Sau này các người đều có thể rời khỏi Hắc Sơn để sinh sống ở bên ngoài! Ta đã triệt để xua tan uế khí trong huyết mạch của các người rồi.”
"Người của thôn Dạ Nha, các người có thể gọi những thôn dân bên ngoài trở về, chờ khi bọn họ trở lại các người bảo họ đến chỗ Tổ thụ gọi ta, ta sẽ tỉnh lại và loại trừ uế khí cho bọn họ."
Các thôn dân vẻ mặt mờ mịt cảm nhận biến hóa trong thân thể, lại nhìn hoa cỏ cây cối chung quanh nháy mắt đâm chồi kết nụ, trong rừng hoa thơm bướm lượn vờn quanh các bụi hoa, lại có thêm nhiều loài chim lạ hót ríu rít, thỏ hoang gà rừng chạy nhảy khắp nơi, thoạt nhìn giống như cả ngọn núi hồi sinh trong nháy mắt.
Lúc này nghe thấy giọng nói cứu bọn họ lại mở miệng ra nói lần nữa, trong giọng nói kia chứa đựng sự vui sướng không thể che lấp được.
Các thôn dân im lặng hồi lầu, sau đó tự động quỳ xuống đất bái lạy Tổ thụ rồi bái đỉnh núi, thành tâm thành ý cảm tạ Sơn thần.
Mặc kệ là vì sao Sơn thần nhiều năm trước lại trở nên đáng sợ như vậy, ít nhất đối phương thật sự đã cứu tất cả bọn họ.
Những người đầu óc sáng suốt hơn cẩn thận suy nghĩ những lời nói của Sơn thần, âm thầm suy đoán có thể mấy năm qua hại bọn họ không phải là Sơn thàn, nếu không tại sao Sơn thần lại bởi vì loại trừ uế khí giúp bọn họ mà vui vẻ như vậy?
Nói không chừng mấy năm nay Sơn thần cũng bị một thể loại tồn tại mà bọn họ không biết hãm hại rồi!
Người của bảy thôn cũng không vội rời đi, lão trưởng thôn bàn bạc với mọi người hôm nay cứ ở lại thôn Dạ Nha, mọi người chuẩn bị một ít tế phẩm đơn giản, lát nữa phải cảm tạ Sơn thần cho đàng hoàng.
Hơn nữa lão trưởng thôn cũng đang nghĩ chờ vị Hạ trưởng phòng kia trở về, cẩn thận hỏi xem đối phương có biết chuyện về Sơn thần hay không.
Sơn thần a, bây giờ những người ở đây có ai không muốn biết? Cho nên đối với việc ở lại không ai phản đối cả.
Cũng bởi vậy, lúc Hạ Tuy được Hắc Sơn đưa về cửa thôn Dạ Nha, vừa vặn gặp được lão trưởng thôn và mọi người còn chưa rời khỏi đó.
Hạ Đông và Tiểu Uông vốn đang chuẩn bị trở về thu dọn đồ đạc, sau đó đi khắp nơi tìm một chút, xem có thể tìm được Hạ Tuy hay không. Tuy rằng bọn họ biết làm như vậy có thể chỉ là tốn công vô ích, nhưng Hạ Tuy, Tiểu Hắc, Hạ Dạ không một ai trở về, hai người bọn họ thật sự không yên lòng.
Ai biết hai người mới vừa đeo bọc hành lí đơn giản trên lưng chuẩn bị xuất phát, lão trưởng thôn đã phái vài người trẻ tuổi trở lại, nói là muốn dọn dẹp phòng ốc, để Hạ trưởng phòng bị thương có thể nghỉ ngơi.
Vừa nghe là Hạ Tuy trở lại, Hạ Đông và Tiểu Uông bỏ ba lô trên lưng xuống, chạy đến cửa thôn, vừa vặn nửa đường thì gặp đám người đang dìu Hạ Tuy trở về.
Hạ Tuy vừa rồi đã tập trung khí còn lại trong cơ thể hội tụ tại đôi mắt, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, nhưng vẫn như trước không nhìn thấy gì.
Hạ Đông vui mừng tiến đến thay thế vị thôn dân đỡ cánh tay trái của Hạ Tuy, vẻ mặt cao hứng hỏi Hạ Tuy, "Trưởng phòng, cuối cùng anh cũng trở về, tôi và anh Tiểu Uông còn chuẩn bị ra ngoài tìm anh nữa."
Tiểu Uông trước tiên đã phát hiện ra ánh mắt Hạ Tuy có vấn đề, đôi mắt nhìn không thấy người thì không thể tập trung được, cho nên đôi mắt sẽ không được linh hoạt nữa.
Tiểu Uông nhìn chung quanh đều là thôn dân, cũng không nói thêm cái gì, xoay người liền đưa lưng về phía Hạ Tuy nói, "Trưởng phòng, anh vất vả rồi, tôi cõng anh về nghỉ ngơi."
Hạ Tuy biết Tiểu Uông chắc là đã phát hiện ra đôi mắt hắn có vấn đề, cũng không từ chối, thuận thế nằm úp sấp lên lưng Tiểu Uông.
Tiểu Hắc đang cố gắng đi bên cạnh lại sợ bị người khác giẫm đạp, vội vàng thuận theo chân Tiểu Uông bò lên, bây giờ nó cần phải một bước không rời lúc nào cũng bảo vệ chủ nhân!
"Ô, chó nhà Hạ trưởng phòng còn có thể leo cây nữa."
"Đó là đương nhiên, Hạ trưởng phòng không phải người thường, nuôi chó cũng đương nhiên không phải là chó cỏ bình thường đâu."
Phía sau loáng thoáng có tiếng của lão trưởng thôn và những thôn dân khác khen Tiểu Hắc.
Chờ đến sau khi trở về gian phòng mà lão trưởng thôn thu xếp cho bọn họ, Hạ Đông bận tìm quần áo sạch cho Hạ Tuy thay, giọng nói của Tiểu Uông trầm trọng hỏi, “Trưởng phòng, mắt của anh làm sao vậy?”