Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 115: Hồng Loan Thần Điểu Phù




Hạ Tuy đối với tình trạng của Hạ lão thái thái bây giờ, không có vui sướng khi trả được thù, cũng không có cảm giác thương cảm của con cháu, nghe qua rồi thôi, tâm trạng không bị dao động, thậm chú người này cũng không tồn tại trong đầu hắn quá nửa giây, “Được, lúc đó tôi sẽ trực tiếp đến nghĩa trang.”

Hạ Phong ngồi ở ghế sau, lấy di động quay đầu nhìn những căn hộ sáng đèn ngoài cửa sổ, trong lòng đau xót, “A Tuy, ngày mai anh đến đón chú, chú với anh vừa đi vừa nói chuyện.”

Hạ Tuy trầm mặc không nói, đương nhiên đã nghe ra được vẻ buồn bã trong lời nói của Hạ Phong, một lát sau, Hạ Tuy trả lời một chữ “Được”, do dự một giây, vẫn không nói ra.

Vốn dĩ Hạ Tuy muốn khuyên nhủ Hạ Phong tìm một đối tượng để lập gia đình, như vậy hắn sẽ không cảm thấy tình thân không có chỗ để gửi gắm, phiền muộn cũng sẽ được ấm áp của gia đình bù đắp lại.

Có điều Hạ Tuy cảm thấy đề tài này quá thân thiết, hắn nói ra không thích hợp lắm, thôi, sau này sẽ thỉnh một lá bùa Hồng loan thần điểu cho Hạ Phong.

Hồng loan làm chủ những việc hỉ sự hôn nhân của nhân gian, so với bùa Đào hoa còn thích hợp hơn.

Đào hoa phù sẽ phù trợ vận đào hoa, mặc kệ là tốt hay xấu, mà Hồng loan thần điểu phù chỉ gọi tới một người, đó chính là người trong số mệnh, được cùng ghi tên trong Sổ nhân duyên.

Hạ Phong thân thể khỏe mạnh sự nghiệp thành công, cũng không biết tại sao năm nay đã sắp ba mươi mà vẫn là một cây Vạn tuế không nở hoa.

Hạ Phong cũng không biết rằng bản thân mình nhìn ngọn đèn sáng của những căn hộ ngoài kia, nhất thời nghĩ đến nhà mình bây giờ nhà không ra nhà, thở dài phiền muộn, lại đưa tới ý tưởng như thế cho Hạ Tuy, ngày hôm sau lúc tự lái xe đến đón Hạ Tuy thì được Hạ Tuy đưa cho một chiếc bùa bằng ngọc tinh xảo, thật sự rất xúc động, trịnh trọng đeo ngọc phù lên cổ tay bên không đeo đồng hồ của mình.

Miếng ngọc phù kia nhỏ nhỏ xinh xinh, bên trên có khắc một con thần điểu màu đỏ đang giương cánh ngửa mặt lên trời giơ móng vuốt, thần điểu được điêu khắc rất sống động, quanh thân có ngọn lửa rực cháy, thoạt nhìn rất có khí thế.

Hạ Phong không biết đây là Hồng loan thần điểu, tự suy diễn đây chắc là thần thú bảo vệ bình an gì các kiểu, trong lòng vô cùng vui mừng, trên gương mặt luôn không có vẻ buồn vui cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Hạ Tuy tặng đồ xong cũng không nói thêm gì, chuyện riêng tư này nói ra thì quá mức thân thiết, Hạ Phong vô cùng vui mừng nhận được cái gì cũng không có hỏi, ngược lại khiến Hạ Tuy thở phào nhẹ nhõm.

Muốn đến tảo mộ cho Hạ lão gia, đương nhiên Hạ Phong đã sắp xếp từ trước, chờ sau khi Hạ Tuy và Hạ Phong đến khu mộ của Hạ gia, người giữ nghĩa trang chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi mất, cũng không quấy rầy hai anh em.

Mộ bia của Hạ lão gia ở phía trên con trai và con dâu một chút, đối với cha mẹ, Hạ Phong cũng không có nhiều đề tài trò chuyện với Hạ Tuy, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng có rất nhiều chuyện đều nhớ trong đầu chờ lớn rồi từ từ ngẫm lại, có thể suy nghĩ cẩn thận.

Lúc trước có lẽ không phải cha mẹ không hiểu được hành vi của bà nội, mà Hạ Phong không thể hiểu được lối suy nghĩ vì sự phát triển của gia tộc lại làm tổn thương ruột thịt như thế.

Giống như ông nội đã nói, nếu muốn Hạ gia ngày càng lớn mạnh, vì sao không tự mình cố gắng? Nói cho cùng, vẫn là dã tâm quá lớn nhưng không có lòng tin với chính mình, cho nên mới đi vào con đường sai lầm.

Hạ Phong cố ý dẫn Hạ Tuy đi đường vòng, không để Hạ Tuy đi qua mộ của cha mẹ, trực tiếp đến mộ của Hạ lão gia.

"Gia gia chắc là nhiều năm trước đã đầu thai rồi? A Tuy, người chết sau khi đầu thai, cũng là ở thế giới này sao?"

Hạ Phong yên lặng đặt một bó hoa trước mộ, lại lau lau ảnh chụp của ông nội trên bia mộ, sau đó cùng Hạ Tuy khấu đầu trước mộ bia, nhìn ảnh chụp của ông nội, Hạ Phong đột nhiên tò mò hỏi.

Từ khi biết thân phận và bản lĩnh hiện giờ của em trai, Hạ Phong thỉnh thoảng cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, như vậy sẽ xuất hiện một vòng tuần hoàn rất không được tự nhiên.

Nếu người chết đi đầu thai đều ở thế giới này, chẳng phải mấy trăm ngàn năm qua liên tục luân hồi, mọi người không biết bản thân mình là cha mẹ của con mình, hay con mình kiếp trước lại là một trưởng bối nào đó của mình?

Đời đời con cháu tuần hoàn liên tục như vậy, sợ rằng vai vế cũng loạn cào cào, nói không chừng ngày nào đó lật xem gia phả, có ai đó trùng hợp đầu thai thành con cái của chính mình, vậy thật là rối rắm.

Hạ Tuy đột ngột bị Hạ Phong hỏi vấn đề này, bật cười nói, "Trong cuộc sống, không phải chỉ có một thế giới này thôi đâu, Phật nói mỗi bông hoa là một thế giới, Đạo nói ba nghìn tiểu thế giới, trong một đại thế giới, chứa nhiều tiểu thế giới giống như bánh răng quay quanh trục tạo thành đại thiên thế giới, vì thế mới có cách nói một ngày trên trời bằng một năm dưới trần gian."

Hạ Tuy ngước nhìn bầu trời xanh lam như được gột rửa, "Đôi mắt của chúng ta có tầm nhìn giới hạn, mà thế giới rộng lớn vô biên, mọi thứ chỉ như một cái chớp mắt, mà Đài luân hồi của địa phủ có thể liên kết với các thế giới khác, một linh hồn, cho dù đầu thai mấy vạn năm, sợ rằng không nhất định có thể đầu thai đến cùng một thế giới."

Cho nên Hạ lão gia đầu thai, cũng có thể đã trưởng thành ở một thế giới khác.

Hạ Tuy cho rằng Hạ Phong đang nhớ ông nội, nên muốn hắn giúp đỡ nhìn xem ông nội đầu thai chuyển thế đến nhà nào, Hạ Tuy giải thích một phen, tỏ vẻ bản thân mình cũng bất lực.

Hai người suy nghĩ tréo ngoe, nhưng lại chó ngáp phải ruồi mỗi người đều xem như đạt được mục đích, một người thở phào gỡ bỏ lý luận rối rắm kia, một người thấy Hạ Phong không nghĩ nhiều nữa, hẳn là đã bỏ qua ý định đó rồi.

Nếu người đã đi đầu thai, Hạ Phong cũng không còn định sau khi tế bái mới trò chuyện nữa, may mà lần này còn có em trai ở bên cạnh, hôm nay trời cũng đẹp, chung quanh lại không có người, khó được một ngày thư thái, Hạ Phong ngồi lên một phiến đá bên cạnh mộ của ông nội, lại chỉ chỉ phiến đá bên còn lại, “Đến đây, chúng ta ngồi một lát, coi như một trái một phải bên cạnh ông nội.”

Hạ Tuy thấy Hạ Phong hiếm khi được thư thái như vậy, cũng không làm hắn mất hứng, cũng ngồi xuống bên còn lại.

Bởi vì hôm nay đến tảo mộ, Hạ Tuy không mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ, chung quanh an tĩnh đến chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng chim hót.

"Gần đây sống thế nào? Nghe nói hai ngày trước chú đi cắm trại dã ngoại với ông nội Giang? Chơi vui không?"

Hạ Phong không phải cố tình hỏi thăm, mà do biết được ở hồ Hám Sơn xảy ra chuyện lạ, chuyện lan truyền ra ngoài, trong đó có người nào đương nhiên cũng không phải là bí mật.

Hạ Tuy hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, quay đầu nhìn Hạ Phong, Hạ Phong đang ngắm nghía chiếc ngọc phù trên cổ tay của hắn, ngón tay thỉnh thoảng chạm chạm vào, khí chất cả người rất ôn hòa, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, giống như một người anh trai bình thường.

"Cũng không tệ lắm, cá ở đó ăn rất ngon, đáng tiếc sau khi rời khỏi hồ Hám Sơn sẽ chết rất nhanh, không có cách nào mang về nuôi."

Trong lòng Hạ Phong vẫn còn vướng mắc, do dự muốn hỏi Hạ Tuy với Giang Húc là như thế nào, có điều ngoài miệng vẫn tuy ý trò chuyện vấn đề khác.

Tỷ như Hạ Tuy làm việc ở Văn phòng hỗ trợ xã hội, đồng nghiệp, lãnh đạo và cấp dưới có dễ ở chung không, gần đây có gặp phải vụ án gì không, nếu gặp thì phải chú ý cẩn thận.

Còn những vấn đề tương đối nhạy cảm như lãnh đạo quốc gia có suy nghĩ gì với Văn phòng hỗ trợ xã hội, Hạ Phong cũng không hỏi.

Bây giờ thái độ của Hạ Tuy đối với hắn chỉ là hòa hoãn hơn, không giống như đối đãi với anh trai, mà giống như đối với một người bạn không ghét cũng không thân, Hạ Phong cảm thấy vậy cũng may mắn lắm rồi, ngàn vạn lần không dám ỷ vào quan hệ huyết thống mà can thiệp quá sâu vào cuộc sống của đối phương.

Có câu “Giao thiển chớ ngôn thâm” hắn cũng phải chú ý, bây giờ điều hắn cần làm là cẩn thận kiểm soát tính tình của mình, từ từ cải thiện quan hệ với em trai, tóm lại bọn họ đều còn trẻ, tương lai còn có mấy chục năm.

Có điều nếu chờ đến lúc qua đời mà Hạ Tuy vẫn không muốn gọi hắn là anh cả, Hạ Phong cũng cảm thấy tiếc nuối, đã từng tạo nên tổn thương, không phải chỉ một câu giải thích một câu tha thứ là có thể xóa nhòa.

Hạ Tuy phát hiện nói chuyện phiếm với Hạ Phong kỳ thật cũng xem như là một loại hưởng thụ, nghĩ đến cũng đúng, Hạ Phóng nói thế nào cũng là người đứng đầu Hạ thị, đây không phải chỉ trông cậy vào bộ mặt lạnh lùng cao ngạo mà ngồi vững ở vị trí kia.

Cho dù Hạ Phong bình thường có vẻ lạnh lùng ít nói, tài ăn nói cũng vẫn cao hơn người thường, nếu hắn thật lòng kiên nhẫn nói chuyện, đương nhiên có thể khiến cuộc nói chuyện này vô cùng tốt đẹp hài hòa.

Hạ Tuy cũng không ghét giao lưu cùng người như vậy, lúc trước người khiến hắn có cảm giác này chỉ có Giang Húc, bây giờ lại thêm một Hạ Phong, trạng thái ngồi tảng đá tán gẫu bị Hạ Phong kích hoạt, bởi vậy Hạ Phong dùng thái độ bạn bè cười hỏi hắn có dự định gì cho đời sống tình cảm không, Hạ Tuy suy xét một lúc, đem những vấn đề tối qua sau khi mình cố gắng ngẫm nghĩ mà không nghĩ được gì lựa lời nói lại một ít.

Nếu ban đầu Hạ Phong trực tiếp đề cập đến Giang Húc, hoặc là trực tiếp hỏi Hạ Tuy cảm thấy Giang Húc thế nào, Hạ Tuy đương nhiên sẽ vì bảo vệ thanh danh của Giang Húc mà từ chối trả lời vấn đề này.

Hạ Phong chỉ là thay đổi cách hỏi, không ngờ lại có thế khiến Hạ Tuy tình nguyện nói ra.

"Gần đây đúng là đang chuẩn bị suy xét vấn đề này, tôi tu đạo chính là theo đuổi bản ngã của mình, thuận theo tâm ý, không vi phạm thiên đạo, cũng không bắt buộc phải diệt Thất tình, khắc Lục dục..."

"... Trải qua một vụ án, nhìn thấy rất nhiều việc, khiến tôi bắt đầu mơ hồ không biết tình yêu đến tột cùng là như thế nào, có người nói với tôi tình yêu là ngắn ngủi, đa phần sẽ từ tình yêu chuyển thành tình thân gia đình, rồi sau đó chính là tin tưởng dựa dẫm lẫn nhau, cho nên nói, nếu có một người khiến anh muốn cùng cô ấy/ anh ấy trở thành người một nhà, thì đó là tình yêu sao?"

Lí luận này càng khiến Hạ Tuy trở nên mơ hồ, lúc nói chuyện này còn vừa day ấn đường vừa nhíu mắt suy nghĩ mơ màng.

Nếu suy nghĩ từ điểm này, mặc kệ là ông nội Giang hay là Giang Húc, nếu trở thành người một nhà, cũng không khiến hắn cảm thấy mâu thuẫn, thận chí còn có chút tò mò cuộc sống như vậy là như thế nào.

Hạ Tuy nói chuyện, giống như đã tìm được đầu dây suy nghĩ của mình rồi, giống như nói có sách mách có chứng phân tích các thứ theo lý giải của Phật giáo Đạo giáo các kiểu, Hạ Phong lúc mới nghe thì còn nghiêm túc suy nghĩ, càng về sau đầu óc càng trống rỗng hai mắt mơ màng: A Tuy đang nói cái gì đó?

Hạ Tuy tự đả thông suy nghĩ cuối cùng đã có chút ý tưởng, cũng không còn mơ hồ với vấn đề “Nghiêm túc suy ngẫm” lúc trước nữa, tinh thần hăn hái trở lại.

Hai người mãi tới trưa mới rời khỏi nghĩa trang.

Hạ Phong nhìn Hạ Tuy có vẻ đã nghĩ thông suốt điều gì, tinh thần không tệ, cũng chỉ có thể tạm thời giả bộ như mình cũng nghe hiểu..

Cũng đã cùng nhau tảo mộ, giữa trưa hai anh em tìm một nhà hàng tư nhân yên tĩnh ăn bữa cơm trưa hài hòa.

Hạ Phong muốn đưa Hạ Tuy về văn phòng, Hạ Tuy lại nói mình muốn đi bộ, đường xa đối với hắn cũng không phải việc gì khó khăn.

Hạ Phong thấy hắn kiên trì, cũng không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của em trai, tự mình lái xe rời đi.

Hạ Phong nhìn đồng hồ, cũng mới hai giờ chiều, Hạ Phong chuẩn bị về công ty, lúc đi ngang qua một đoạn quốc lộ nhìn thấy cảnh sát hướng dẫn giao thông nói cây cầu phía trước bị hỏng, Hạ Phong liền rẽ vào một đường khác, chuẩn bị đi đường nhỏ đến bến phà.

Hải thành là nơi trăm sông hội tụ lại đổ ra cửa biển, trong thành phố cũng có hai con sông chảy qua, chia thành phố Hải thành vài khu vực.

Hạ Phong từ năm mười tám tuổi bắt đầu lái xe, tuy rằng bình thường phần lớn đều có tài xế, nhưng kỹ thuật lái xe cũng không tệ, lựa chọn sử dụng con đường giao thông tốt nhất.

Ngã ba đường phía trước có một chiếc xe hơi màu đỏ bật đèn nhan muốn rẽ vào con đường Hạ Phong đang chạy, Hạ Phong vốn đang chạy bên lề phải, không cần để ý tới.

Ai biết lúc hai chiếc xe sắp vượt qua nhau Hạ Phong lại cảm thấy cổ tay như bị bỏng rát đau đớn, giống như trong chớp mắt bị ngọn lửa cực nóng thiêu đốt.

Hạ Phong đang đặt hai tay lên vô lăng, tay phải bị đau nên tay trái bất giác siết chặt hơn, người lái chiếc xe màu đỏ nhìn thấy chiếc xe đối diện giống như bị điên đột ngột chuyển hướng lao về phía cô ấy.

Tuy rằng đối phương đã kịp thời phanh gấp lại, nhưng khoảng cách hai xe vốn đã gần, lại thêm quan tính của xe đang lao tới, nữ tài xế theo phản xạ đánh tay lái qua phải, chiếc xe kia liền đâm đầu vào cửa sau xe của cô ấy.

Nữ tài xế bất thình lình bị dọa ngốc, xe của cô ấy đột ngột bị va chạm văng ra ngoài, may là có vành bảo hộ, phía đối diện là đường đi bộ và một đám cây cối xanh um tùm.

Nữ tài xế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên mặt đau rát, bóng khí an toàn bung ra nháy mắt bao trùm cả mặt cô ấy.

Mà Hạ Phong lúc này cũng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, không kịp nghĩ nhiều, Hạ Phong cởi bỏ dây an toàn xoa xoa trước ngực bị dây an toàn siết đến đau, vừa mở cửa xe vội vàng chạy đến vỗ vỗ cửa sổ của chiếc xe màu đỏ.

Nữ tài xế đang lâm vào tình trạng "Tôi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì xảy ra?" bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, sau đó cả người đầy lửa giận bừng bừng, mở dây an toàn đẩy cửa xe ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Hạ Phong, đáng tiếc không có sức lực, cũng không biết là sợ đến mức tay chân mềm nhũng hay vốn dĩ bản thân đã không có sức lực gì.

"Anh có biết lái xe không? Muốn chết thì một mình anh đi chết là được rồi, đừng có tùy tiện liên lụy người vô tội được không?”

Hạ Phong nhìn đối phương còn rất có tinh thần, cũng thở phào, sau đó gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, lại gọi điện cho trợ lý sinh hoạt bảo hắn mau chóng chạy tới, lúc gọi điện thoại Hạ Phong cũng tùy ý để nữ tài xế đấm hắn một chút, đá hắn một cái.

Đối phương đương nhiên cũng không có kinh nghiệm đánh người, chỉ bị nhắm vào ngực, cánh tay, cẳng chân của Hạ Phong mà không biết cào lên mặt.

"Xin lỗi quý cô, vừa rồi tôi nhất thời lơ đãng, trên người cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, chúng ta chờ một lát, cảnh sát giao thông theo trợ lí của tôi đến rồi tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trị liệu."

Hạ Phong cúp điện thoại, lúc này mới chân thành nhận lỗi.

Nữ tài xế vừa rồi cũng là bị dọa đến cảm xúc sụp đổ, tức giận bốc lên đầu, lúc này thấy Hạ Phong có thái độ tốt lại biết sắp xếp mọi việc, vừa hết tức giận thì trở nên sợ hãi bất an.

Vừa rồi trong nháy mắt đó cô ấy thật sự cho rằng mình sẽ chết, hơn nữa còn là không thể hiểu nổi bị một chiếc xe đột nhiên lao tới đâm chết, vậy cũng quá oan rồi!

"Anh, huhu, anh quá đáng, làm tôi sợ muốn chết huhu..."

Nữ tài xế còn muốn chỉ trích Hạ Phong, ai biết vừa mở miệng, lại không khống chế được khóc lên, thật là đáng sợ, hù chết cô rồi.

Vừa rồi bị đấm bị đá vẫn có thể điềm nhiên như không, mà lúc này đối phương vừa khóc Hạ Phong lại cảm thấy da đầu tê rần, khó xử vô cùng.

Vừa thấy nữ tài xế hình như mềm chân muốn ngồi xuống mặt đường, bên cạnh còn có xe chạy qua lại, phía đối diện có người đang đi trên lối đi bộ, sôi nổi xúm lại đây.

Hạ Phong cảm thấy xấu hổ luống cuống, lại thấy nữ tài xế đang mặc âu phục váy ngắn ngang đầu gối, nếu để cô ấy tùy ý ngồi xuống mặt đường, nhất định vô cùng khó coi, động tác mau lẹ chủ động ôm lấy người.

Nói là ôm không bằng nói là xách, ôm bả vai của đối phương để thân thể của nữ tài xế miễn cưỡng đứng vững.

Tư thế này có chút cố sức, Hạ Phong ngược lại một tay ôm lấy bả vai một tay nắm cánh tay đối phương, lúc này mới xem như giảm được chút sức lực.

Hai phút sau, cảnh sát giao thông và trợ lý đã đến, trợ lý gọi tài xế khác lái xe đến, Hạ Phong nhanh chóng mang người đến bệnh viện.

Nữ tài xế sau khi bình tĩnh mới gọi điện thoại, nói là muốn gọi người trong nhà đến. Hạ Phong tuy rằng biết lát nữa không thể tránh khỏi sẽ bị người nhà của đối phương trách mắng một trận, nhưng cũng không ngăn cản, việc này vốn là hắn sai, đối phương đột nhiên vô cớ bị tai bay vạ gió như vậy, trú giận lên đầu hắn cũng phải thôi.

Hạ Phong nhéo nhéo ấn đường, giơ cổ tay lên nhìn chằm chằm miếng ngọc phù kia hơi xuất thần, ngọn lửa đỏ của thần điểu hình như càng sáng rực hơn, tựa hồ đến lông chim trên người thần điểu cũng bị nhuộm đỏ.

Lúc ấy là có chyện gì, Hạ Phong chắc chắn mình cảm thấy bỏng rát đau đớn không phải là ảo giác.

Hạ Phong cũng không cho rằng em trai tặng cho hắn cái này là muốn hại hắn, ngẫm nghĩ, Hạ Phong vẫn tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại hỏi Hạ Tuy.

Hạ Tuy còn đang trên đường đi bộ về nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Phong gọi tới, nghe Hạ Phong kể lại tình huống lúc đó, Hạ Tuy cũng không nhịn được mà bật cười, “Xin lỗi, tôi không biết uy lực của ngọc phù kia lại lớn đến vậy, đó là Hồng loan thần điểu phù, làm chủ nhân duyên, hẳn là lúc hai người sắp đi lướt qua nhau nên nó mới kích phát, ép buộc hai người gặp nhau."

Loại gặp nhau nay cũng quá trực tiếp thô bạo rồi, Hạ Tuy cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, có điều loại bùa này cũng là lần đầu tiên hắn làm, sợ hiệu quả không tốt, tối hôm qua còn để trước tế đàn của Tổ sư gia.

Sớm biết rằng Tổ sư gia không đáng tin cậy, Hạ Tuy nhéo nhéo ấn đường, rất là áy náy, tuy rằng Hồng loan thần điểu không đến mức khiến hai người một chết một què, nhưng nếu tạo ra thương tổn thì quả thật cũng không tốt lắm.

Tác giả có lời muốn nói:
Tổ sư gia: Tại sao lại ta lại không đáng tin cậy? Không phải chỉ là cho con thêm một chút kích thích sao!

Thiên đạo: . . . Khụ, ta cũng thêm vào một chút kích thích【 chột dạ]