Trong vụ án của Mạc Văn, cơ quan pháp luật quốc gia đã thể hiện bộ mặt sấm rền gió cuốn của mình, bởi vì Mạc Văn giết người phóng hỏa tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến xã hội, cho nên bản án dành cho hắn không nghi ngờ gì đương nhiên là xử bắn.
Hơn nữa còn bởi vì liên quan đến trốn thuế và rửa tiền, những tài sản của Mạc Văn ngoại trừ dùng để bồi thường cho người bị hại Hứa Tiểu Sơn, còn lại toàn bộ sung vào công quỹ.
Trước chớ những fan trung thành của Mạc Văn làm loạn ầm ĩ bao nhiêu thì bấy giờ có bấy nhiêu im lìm, đến đăng một bài viết trên mạng cũng không có can đảm.
Không phải sợ người khác cười nhạo bọn họ, mà là bản thân mình đã vô cùng xấu hổ rồi.
Ngàn vạn lần không thể nghĩ ra, nam thần hoàn hảo mình thích nhiều năm như vậy thế mà lại là một người ti tiện đến cực điểm.
Toàn bộ fan hâm mộ của Mạc Văn cơ hồ trong một đêm đã xóa sạch mọi bài viết của mình trên mạng, có vài người thậm chí đã xóa luôn tài khoản mạng xã hội đã dùng hơn mười năm.
Thích mười mấy năm, tình cảm kia đã sớm không đơn giản là theo đuổi thần tượng, mà càng nhiều người đã dựa vào năng lượng tích cực mà Mạc Văn truyền tải cố gắng trải qua những ngày tháng gian khổ, cuối cùng phấn đấu thành công.
Nhưng bây giờ người thầy cuộc đời của bọn họ vậy mà có thể giết vợ giết con, giết luôn hai bên cha mẹ, chỉ vì để một lời nói dối có thể càng thêm hoàn mỹ vô khuyết.
Hành vi này quả thực quá đáng sợ, lúc trước sùng bái hắn bao nhiêu thì bây giờ lại hận hắn bấy nhiêu, trên đường phố những nhà kinh doanh suốt đêm thay đổi toàn bộ biển quảng cáo của Mạc Văn, có nhiều nơi bởi vì động tác hơi chậm, đã bị người qua đường điên cuồng xé xuống châm lửa đốt..
Hành động điên cuồng theo hiệu ứng đám đông này làm rất nhiều công ty kinh doanh mời Mạc Văn làm người đại diện cảm thấy run sợ lo lắng vô cùng, suốt đêm thu gom tất cả những sản phẩm có ảnh chụp của Mạc Văn.
Cho dù bị lỗ vốn cũng tuyệt đối không dám mắt điếc tai ngơ tiếp tục bán, dù sao cho dù nhà sản xuất dám mạo hiểm thì những cửa hàng phân phối nhỏ lẻ cũng không dám làm vậy đâu.
Nhìn những hành động điên cuồng kia, nếu mà gặp phải những người hâm mộ đã theo Mạc Văn mười mấy năm rồi trở thành antifan, ai biết đối phương có điên cuồng tới mức dù bồi thường đến tán gia bại sản cũng muốn đập phá cửa hàng đây?
Dưới đủ loại nguyên nhân, trên internet xuất hiện một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, Mạc Văn bị phán quyết tử hình, mười mấy cái hot search đầu bảng về Mạc Văn bỗng dưng bị lặn xuống, chỉ còn lại một vài anti-fan vô cùng hả dạ đang mắng chửi các kiểu.
Mà nếu có người dám nói thật ra ở phương diện khác Mạc Văn cũng rất tốt, tất nhiên sẽ không ai thèm để ý, không phải bởi vì những người hâm mộ rất hay quên, mà bởi vì hành vi của Mạc Văn đã chạm đến điểm mấu chốt, những chuyện hắn dựng lên mười mấy năm, tất cả đều là giả dối, đều là âm mưu.
Bởi vì vụ án của Mạc Văn có ảnh hướng quá lớn, các bộ môn của chính phủ cũng can thiệp vào, đầu tiên là khống chế dư luận trên internet, sau đó ám chỉ những công ty giải trí có quan hệ tốt với chính phủ tiến hành một loạt hoạt động dẫn dắt sự chú ý của dư luận.
Nghệ sĩ của công ty, chuyện tình cảm của ảnh đế mới nổi và ảnh hậu đang hot nào đó, rồi tình cảm của các tiểu hoa đán và tiểu thịt tươi đáng bị phơi bày thì cho phơi bày, còn đoàn làm phim nào muốn tuyên truyền phim mới tạo scandal thì nhanh chóng tạo, ai ngoại tình ai dùng quy tắc ngầm, đáng bị lộ thì cứ cho lộ, tranh thủ nhanh chóng chính lĩnh vị trí đầu bảng của những trang báo mạng.
Trong đó có Giang Húc của Giải trí Húc Dương, cho nên Giang Húc vốn dĩ muốn sau khi xử lí mọi việc xong sẽ đi ké ông nội theo Hạ Tuy câu cá, kết quả sau khi vụ án của Mạc Văn kết thúc lại bận đến chân không chạm đất.
"Mị còn trẻ mị cũng muốn đi chơi! Chỉ là không có anh tôi không dám đến những chỗ rừng núi hoang vu đó. A Tuy à, anh có thể nào dời hành trình lại một chút để chờ tôi không? Ông nội rất cứng rắn, lại còn nói tôi có việc để làm là đã đủ thân tâm sung sướng rồi, đây là từ dùng để hình dung một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp phải nên hưởng thụ cuộc sống hay sao?"
Hạ Tuy giả bộ không biết trước kia Giang Húc là một người cuồng công tác mà ai ai cũng biết, chỉ ra vẻ khó xử “Ừ” một tiếng không nói gì.
Giang Húc nhìn thấy từ trước đến giờ Hạ Tuy đều nghiêm túc trầm ổn, vừa nghe hắn có vẻ khó xử, trong lòng bỗng rơi lộp bộp, mày cũng nhăn lại, thầm nghĩ quả nhiên không có cách nào khác sao?
Nhưng không biết vừa rồi tâm trạng của Hạ Tuy không tệ nên cố ý trêu chọc cô nàng một chút, chờ Giang Húc sốt ruột, lúc này mới từ tốn đáp lời, “Đại khái thì lúc nào cô mới có thể xong việc? Đến lúc đó nói với tôi một tiếng tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội Giang.”
Giang Húc vốn đã nghĩ phải từ bỏ cơ hội lần này thì đột nhiên nghe được Hạ Tuy đồng ý, đương nhiên không còn gì vui bằng, vui đến mức hận không thể trực tiếp “Muah” một cái lên mặt Hạ Tuy, còn may là không thể trực tiếp làm vậy, cũng không thể làm vậy, chỉ nói một câu cảm ơn, “Lần này khiến A Tuy khó xử, sau này có việc gì cần tôi cứ nói một tiếng.”
Hạ Tuy cười một tiếng, Giang Húc nghe thấy cười đến híp mắt, khóe miệng cong cong.
Lần này sẽ tìm cơ hội thẳng thắng với Hạ trưởng phòng, thầm mến này kia các kiểu thật sự không hợp với cô, dù sao được hay không chỉ cần một câu thôi, người đàn ông này rất khó dụ dỗ, Giang Húc cảm thấy bản thân mình dù có là hồ ly tinh tu luyên ngàn năm cũng không thể dụ dỗ được đâu.
Mạc Văn bị xử bắn, Hạ Tuy thật ra tạm thời cũng không có việc gì làm, gần đây thành phố Hải cũng không xảy ra sự việc gì cần đến Văn phòng hỗ trợ, nói đến cũng phải, lúc trước thành phố Hải xảy ra nhiều chuyện nhu vậy, Hạ Tuy đã gần như nghi ngờ thành phố Hải có trở thành thành phố Nguy hay không.
Vốn dĩ ngay ngày hôm sau Hạ Tuy đã có thể cùng Giang lão gia đến hồ nước trên đỉnh Hám Sơn câu cá rồi, nhưng có điều bì Giang Húc gọi điện xin hắn trì hoãn thời gian lại đôi chút, Hạ Tuy cũng chậm lại hai ngày, mãi đến buổi sáng ngày thứ ba mới thu xếp đồ đạc.
Chờ Giang Húc lái xe lại đây đón hắn, Hạ Tuy mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ, Lý Hải Sinh và già Lý, ba người một chó lên xe của Giang Húc.
Mặt khác Chu Khải và Ô huynh đã thu dọn giường ngủ của bản thân, từ sớm đã chui vào ngọc châu trên cổ tay của Hạ Tuy để đi nhờ xe.
"Lão đại yên tâm, bọn em nhất định sẽ không quấy rầy thế giới hai người của anh và Giang tổng đâu!"
Hạ Tuy vốn không muốn cho Chu Khải biết, nhưng buổi tối hôm qua Hạ Tuy bắt đầu thu xếp đồ đạc, đương nhiên không thể tránh được tầm mắt của Chu Khải.
Ô huynh cũng chưa từng đi đến nơi xa như vậy, Hạ Tuy vừa thấy, thôi thì cứ mang toàn bộ thành viên của Văn phòng cả người cả chó cả quỷ tất cả cùng đi, coi như là cùng đơn vị đi du lịch một chuyến.
Mặc dù có chút ý Mượn hoa hiến Phật, dù sao hoạt động lần này cũng là Giang lão gia tổ chức.
Đương nhiên, tối hôm qua sau khi quyết định xong, Hạ Tuy cũng đã gọi điện thoại cho Giang lão gia, lúc ấy Giang lão gia phản ứng rất kỳ lạ, cười đến không thể dừng lại, sau đó nói cho Hạ Tuy đừng nghĩ nhiều, bởi vì ông ấy cũng hẹn hai ông bạn già thường câu cá cùng nhau đã nhiều năm, có thêm vài người trẻ hay quỷ trẻ con gì cũng không đáng ngại.
Hạ Đông và Tiểu Uông cũng là thành viên của Văn phòng, Hạ Tuy cũng gọi điện thoại hỏi hai người, một người thì muốn nhân thời gian nghỉ bồi dưỡng cảm tình với bạn gái nhỏ, tranh thủ chờ đến lúc Dương Khả Diệu tốt nghiệp đại học là có thể thuận lợi về chung một nhà.
Tiểu Uông thì muốn dành thời gian cho vợ con, tuy rằng bây giờ chuyển đến Văn phòng thì xem như Tiểu Uông đã về với gia đình, nhưng trước đó để họ chịu thiệt thòi nhiều, bây giờ Tiểu Uông muốn bù đắp lại những năm trước mình vắng mặt.
Hạ Tuy cũng có thể hiểu được, không gượng ép, tất cả dựa theo ý muốn của từng người.
Giang Húc khí phách phấn chấn lái xe việt dã đến đây, vừa thấy trong sân đứng nhiều người như vậy, lúc mới đầu còn tưởng bọn người già Lý đến tiễn Hạ Tuy, cười chào hỏi mọi người, tuy rằng thắc mắc vì sao Hạ Tuy lại mang theo nhiều đồ như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Kết quả có thể đoán được, chờ sau khi già Lý và Lý Hải Sinh lần lượt lên xe, vẻ mặt của Giang Húc đã thiếu chút nữa không giữ được vẻ tự nhiên, vì thế bất tri bất giác hiểu được vừa rồi vì sao lúc mình chuẩn bị đi ông nội lại cười gian xảo như vậy.
Hạ Tuy ôm Tiểu Hắc và Hạ Dạ ngồi ở ghế phụ, dù sao trong cả đám người quan hệ của hắn và Giang Húc là tốt nhất, ngồi ở chỗ này cũng không có gì quá đường đột.
Giang Húc liên tục không nhịn được giương mắt nhìn già Lý và Lý Hải Sinh trong kính chiếu hậu, chờ khi nhìn thấy có một cái túi lơ lửng trên không được kéo khóa mở ra, sau đó có một người tàng hình mấy mấy túi đồ ăn vặt ra, Giang Húc biết đó chắc là hai con quỷ Chu Khải và Ô huynh.
Đếm thầm trong đầu, hình như đã đầy đủ cả, Giang Húc nắm chặt vô lăng gõ gõ lên như đang đánh đàn, sau đó thừa dịp mọi người vừa lên xe còn chưa ổn định xong, giả vờ tự nhiên cài thêm một cúc áo ở trên lại, che đi xương quai xanh gợi cảm lúc nãy cố ý để lộ ra.
"Khụ, à, ông nội đã đi trước đến trước ông nội Tề và ông nội Tưởng rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ hẹn nhau tại đường cao tốc."
Hạ Tuy cài dây an toàn, kéo kéo áo sơ mi bị làm nhăn, "Uh, trên núi chênh lệch nhiệt độ ngày đêm không?"
"Nhiệt độ ngày đêm không chênh lệch lắm, chỉ là buổi tối trên núi nhiều gió, so với trong thành phố sẽ lạnh hơn một chút."
Hai người thuận miệng tán gẫu vài câu, lúc này Giang Húc mới xem như chấp nhận sự thật, vốn dĩ cô còn tưởng chỉ có bọn người ông nội Tề và ông nội Tưởng, kết quả bây giờ lại thêm một xe người ta.
Giang Húc cũng không đến mức không vui, chỉ là có cảm giác mình đã cố gắng cổ vũ bản thân ra chiến trường, kết quả phát hiện quân địch vốn không chuẩn bị đánh trận với cô, ngược lại mang theo người nhà nói với cô: đến đây, chúng ta dẫn theo người nhà đến chơi, đánh trận để lần sau nhé.
Giang Húc cũng chỉ hơi hụt hẫng một chút, chỉ lát sau đã khôi phục bình thường, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Lý Hải Sinh và già Lý.
Chu Khải và Ô huynh với Hạ Dạ đều không tiện hiện hình, dù sao bây giờ có thêm bọn họ thì xe sẽ quá tải, bây giờ mà hiện hình không chừng sẽ bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Giang Húc lái xe vào đường cao tốc, chỗ đó đã có một chiếc xe chuyên dùng đi cắm trại chờ sẵn, bên trong có nhà bếp, giường ngủ, thậm chí còn có toilet, phòng tắm các thứ.
Bọn người Giang lão gia dù sao cũng lớn tuổi rồi, nếu nghỉ tạm trong lều một thời gian ngắn còn được, nhưng nếu thật sự để bọn họ ngủ trong lều suốt đêm, sợ rằng sẽ đau lưng đến vài ngày.
"A Tuy, đến rồi? Lão Lý, chào ông chào ông, ngồi đi, lát nữa đến nơi chúng ta sẽ lại tán gẫu nhé!"
Xe chuyện dụng bên kia đã có vệ sĩ lái xe, ngồi ở ghế phụ cũng có thêm một vệ sĩ, tuy rằng Giang lão gia tin tưởng Hạ Tuy có thể bảo vệ bọn họ, nhưng lỡ như thật sự gặp chuyện một mình Hạ Tuy cũng khó phân thân, vẫn nên mang theo hai vệ sĩ cho an toàn.
Giang lão gia ngồi gần cửa sổ, nhìn thấy cháu gái lái xe đến, vội mở cửa sổ ra chào hỏi Hạ Tuy và bọn người già Lý ngồi ghế sau, rất thân thiện, khiến già Lý vốn có chút căng thẳng cũng thở phào, cười chào hỏi lại rồi liên tục gật đầu.
Bên cạnh Giang lão gia có một ông lão có chòm râu dê duỗi cổ qua đây, muốn nhìn Hạ Tuy.
Hạ Tuy đang ngồi ở ghế phụ cũng tùy ý hạ cửa sổ xe xuống cười chào hỏi bọn người Giang lão gia, đối diện với ánh mắt của ông lão có râu dê, đương nhiên cũng nở nụ cười thân thiện.
Ông lão gầy còm có râu dê kia nhanh chóng rút đầu về, quay qua nói chuyện với ông lão béo nãy giờ vẫn luôn nhắm mắt ngửi vỏ quýt, cũng không biết là nói cái gì, ông lão béo thoạt đầu rất khó chịu, nhưng vẫn mở mắt ra nghiêng người qua nhìn Hạ Tuy một lần.
Hạ Tuy có cảm giác bị người ta vây xem, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố duy trì lễ phép gật đầu cười với đối phương.
"Lão Giang, đây thật sự là Hạ lão nhị? Giảm béo thôi mà cũng có thể giảm ra được khí chất này sao?"
Ông Râu Dê nhịn không được lại nhìn Hạ Tuy thêm lần nữa, lần này đối diện ánh mắt của Hạ Tuy, ông Râu Dê cười vẫy tay với Hạ Tuy vô cùng nhiệt tình.
Hạ Tuy nghe thấy Giang Húc nói phải lên đường, nhếch môi cười đóng cửa sổ lại ngồi yên.
Giang lão gia hừ hừ hai tiếng, quay đầu lo lắng nhìn ông Quả Quýt, "Lão tề ông có ổn không đó? Hay là tôi tìm A Tuy hỏi xem có bùa gì có thể sử dụng không, bùa của thằng bé có rất nhiều công dụng, ông đừng có cố chịu đựng."
Bình thường cũng không thấy lão già này say xe, không hiểu sao hôm nay vừa ra khỏi nội thành đã ói một trận.
Tề lão gia lắc đầu xua tay, cảm giác được xe bắt đầu chạy, vội vàng bẻ vỏ quả quýt để nó tiết ra nhiều tinh dầu hơn, “Không sao đâu, chắc là tối qua bị nhiễm lạnh nên dạ dày không thoải mái, một lát nữa vào cao tốc cứ chạy đi đừng ngừng lại. Biết A Tuy nhà ông giỏi rồi, ông đã khoe rất nhiều lần…”
Ông Râu Dê cũng chính là ông Tưởng cười ha ha, ngược lại rất chờ mong, “Cũng không biết những thứ thần thần quỷ quỷ đó là có bộ dạng thế nào, các ông nói chúng ta lên đỉnh núi Hám Sơn có thể gặp được hay không? Nếu có thì tốt rồi, vừa lúc để lão già như tôi mở mang tầm mắt.”
Cái đức hạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn này, khiến Giang lão gia và Tề lão gia cạn lời liếc mắt coi thường, lười trả lời ông ấy.
Ông Tưởng cũng không cảm thấy mất hứng, hưng trí bừng bừng tiếp tục dùng tay chọc vào cánh tay Giang lão gia, "Ai ui lão Giang, cháu gái của ông thật là biết thời cơ, bề trên như chúng ta không thể làm kì đà được, nơi núi non hoang dã này là chốn không người, rất thích hợp để đôi trẻ bồi dưỡng cảm tình."
"Ây, các ông nói coi chúng ta có nên làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, để hai đứa bọn nó ở chung với nhau? Lạc đường thì hơi khó khăn, hay là đến lúc đó chúng ta cố ý giả vờ mất tích tập thể?"
Giang lão gia nghe ông ta nói mà cảm thấy thót tim, sao cảm thấy lo lắng đến sắp hại thận thế này?
Tề lão gia bên cạnh thở dài, giọng yểu xìu nói, "Lão Tưởng, ông yên lặng một chút coi! Nếu không thì không chờ ông khiến mất tích tập thể, tôi sẽ lập tức xuống xe rồi mất tích luôn!"
Ông Tưởng buồn bực "Ừ" một tiếng, cảm thấy đám bạn già này vốn dĩ không thể hiểu được tâm trạng của ông.
Ngày xưa nha đầu Giang Húc này rất thích đến công ty làm việc, nhưng lúc này lại muốn đi theo câu cá, vừa nhìn đã biết đây là cơ hội duy nhất gả Húc nha đầu ra ngoài rồi, hai người này không biết làm người lớn thế nào nữa, bọn họ xứng đáng được Húc nha đầu gọi là “ông nội” hay sao?
Giang Húc còn không biết ông nội Tưởng ngồi ở xe phía trước đã cân nhắc kỹ “Kịch bản” cho cô, sau khi tạm thời gác bỏ chuyện bày tỏ qua một bên, ngược lại Giang Húc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dọc đường giống như được đi du lịch cùng bạn bè, thỉnh thoảng nói chuyện với Hạ Tuy vài câu, thừa dịp nghỉ ngơi vuốt ve lông của Tiểu Hắc, lái xe nửa ngày nhưng một chút cũng không thấy mệt.
Hám Sơn có một con đường độc đạo đi lên núi, bây giờ là cuối tháng tám, đúng vào dịp nghỉ hè du lịch phát triển, có điều đỉnh núi Hám Sơn cũng không phải danh lam thắng cảnh gì, người đến cũng chỉ có những người thích câu cá mà thôi.
Đỉnh núi cũng không có người ở, các cửa hàng đều ở dưới chân núi.
Giang lão gia đã chuẩn bị tất cả vật dụng cần cho hai ngày một đem, không cần mua hàng ở các cửa hàng dưới chân núi..
Một đường trực tiếp chạy lên đỉnh núi, lại chạy thêm nửa vòng quanh hồ nước tìm được một chỗ cách xa những nhóm người khác nhưng vẫn có thể nhìn thấy vị trí của nhau, lúc này mới ngừng xe chuẩn bị dựng trại.
Đến những nơi vắng người như thế này, mọi người sẽ chọn ở cách xa nhau để không quấy rầy lần nhau nhưng vẫn có thể nhìn thấy đối phương, như vậy, lỡ như ai có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng có thể đến xin giúp đỡ.
Hạ Tuy xuống xe, thả Tiểu Hắc xuống đất, Tiểu Hắc sủa gâu gâu hưng phấn chạy tới chạy lui, cuối cùng còn kéo theo Hạ Dạ đang ở trạng thái quỷ, muốn Hạ Dạ đi cùng nó đến bên bờ hồ nghịch nước.
Hạ Tuy cười duỗi người thư giản gân cốt, xoay người nhìn thấy già Lý và Lý Hải Sinh lần lượt xuống xe.
Nhìn mặt trời bên ngoài chỉ vừa lên đỉnh đầu, Hạ Tuy lấy một chiếc dù đen lớn từ phía sau xe, “Hai người cũng xuống xe đi, đi chỗ xa một chút đừng làm cho những người bên kia nhìn thấy là được.”
Chu Khải và Ô huynh che dù rồi là có thể hiện thân, nếu muốn tới chơi, đương nhiên ngay lộ mặt ngay từ đầu thì mọi người mới không cảm thấy kì lạ.
Còn Hạ Dạ, bởi vì cơ thể nó vẫn ở hình dạng của một đứa bé mới hơn một tuổi, nếu hiện thân ngược lại không tiện chơi đùa gì nhiều.
Chu Khải vô cùng hăng hái che dù nhảy xuống xe, lại vẫy tay bảo Ô huynh nhanh đi xuống, “Đừng sợ, cái ô này đã được lão đại chỉnh sửa đặc biệt, không có một tia nắng nào lọt vào được."
Ô huynh vẫn là lần đầu tiên xuất hiện bên ngoài dưới ánh mặt trời, cau mày nhanh chóng nhìn thoáng qua mặt trời ngoài kia, lại nhìn Chu Khải tự nhảy ra ngoài mà hoàn toàn không sao cả, lúc này mới cận thận chầm chậm đi vào dưới chiếc dù màu đen.
Cảm giác quả thật rất mát mẻ không bị phơi nắng nóng khó chịu, lúc này Ô huynh mới giãn hai mày ra, bắt đầu cùng Chu Khải thưởng thức phong cảnh tự nhiên chung quanh.
"A! Hồ trên đỉnh núi như gương sáng, trong gương soi bóng vầng dương rạng ngời!"
Ô huynh hai tay chắp sau lưng thuận miệng ngâm một câu, liên tục gật đầu khen ngợi nơi này phong cảnh đẹp không khí trong lành.
Chu Khải tùy tùy tiện tiện thần kinh thô, không hề để ý đến bài thơ chẳng ra gì kia của Ô huynh, vui vẻ bắt đầu lấy điện thoại ra chụp hình.
Đúng rồi, còn phải chụp cho lão đại một tấm hình nửa mặt hoặc một bên mặt có cảm giác thần bí, chụp bóng dáng trong nước cũng không tệ, lão đại mặc áo sơ mi trắng đứng dưới mặt trời chụp hình sẽ giống như cả người phát sáng, đảm bảo có thể khiến cho đám fan trầm mê khí chất mỹ nhân của lão đại trên Weibo của hắn trở nên điên cuồng.
Dựa vào bán khí chất của lão đại, Chu Khải bây giờ cũng là một người nổi tiếng có tới mấy vạn người theo dõi trên Weibo, hơn nữa đám fan này hoạt động rất tích cực, đặc biệt là mỗi khi Chu Khải đăng ảnh hằng ngày của lão đại.
Bởi vì Hạ Tuy bị giới giải trí biết được bộ dáng sau khi giảm béo, cho nên Chu Khải đã kịp thời xóa video múa kiếm lúc trước bị người ta chê bai trang phục và cây kiếm gỗ đào kia, nếu có người hỏi thì Chu Khải cũng giả vờ mất trí nhớ, chết không thừa nhận.
Đáng tiếc khoe lão đại nhưng nô tính không đổi, cho nên Chu Khải chỉ khoe những bức ảnh thần bí của lão đại, hoặc là chụp một bên mặt tỏa hào quang, hoặc là chụp khuôn miệng đang nhếch lên cười nhạt, hoặc chỉ chụp bóng dáng, cho dù quay video Hạ Tuy và Lý Hải Sinh múa quyền luyện kiếm, Chu Khải cũng sẽ cố ý che mặt của hai người lại.
Chu Khải là một con quỷ, nếu hắn đã muốn che, coi như là hacker lợi hại nhất cũng không thể phá giải được.
Cứ như vậy, mỗi ngày Chu Khải phát hiện ra lão đại quả nhiên là lão đại, chỉ bằng khí chất và dáng người cao ngất cũng đủ để thu hút fan hâm mộ.
Hạ Tuy còn không biết Chu Khải làm gì sau lưng mình, tuy thỉnh thoảng biết được Chu Khải sẽ dùng di động chụp hình hắn, nhưng ngày xưa Chu Khải là một người cuồng sống ảo, bây giờ không thể chụp bản thân mình nên quay ra chụp hình người khác cũng có thể hiểu được.
Hạ Tuy cũng từng khuyên Chu Khải, nếu thích chụp hình tự sướng như vậy, cứ cố gắng tu hành, nói không chừng một ngày nào đó đạt được trình độ như Hạ Dạ, lúc đó không cần lo lắng đi dưới mặt trời không có bóng, đến cả chụp hình cũng có thể chụp được bản thân mình.
Đáng tiếc Chu Khải trộm chụp lão đại mỗi ngày bây giờ trở nên nghiện rồi, không có chuyện không thể chụp tự sướng mà hối tiếc chi cả, bởi vậy chỉ nghe tai nọ xọ tai kia.
Hai vệ sĩ đều là người có thân hình cao to lực lưỡng, một người trên cằm có một nốt ruồi đen gọi là Lão Hắc, người quả thật rất đen, đen tới mức nào? Nếu mà trời tối tắt đen, e rằng chỉ có thể nhìn thấy phần thân thể bên dưới cái cổ.
Nếu đã đen còn mặc đồ đen, vậy thật tốt, ẩn thân chi thuật rất thành công.
Người còn lại có cái mũi khoằn gọi là Lão Lục, nghe nói bởi gì giá trị vũ lực trong công ty vệ sĩ xếp thứ sáu, cũng coi như là có máu mặt, cho nên Lão Hắc đều nghe lệnh của Lão Lục.
Hai người nhanh chóng chọn một mảnh đất bằng phẳng ở gần đó dựng xong lều trại, lại nâng vách tường của chiếc xe lên, bên trong có rất nhiều đồ đạc, giống như mở một cửa hàng nhỏ vậy, có rất nhiều đồ ăn thức uống, đồ ăn vặt các thứ.
Còn có một chiếc thùng được mang xuống xe, ben trong đựng giá nướng thịt các kiểu, buổi tối có thể mở tiệc nướng ngoài trời, cá mà mọi người câu được cũng có thể nướng luôn.
Nước trong hồ trên đỉnh Hám Sơn có nguồn là một con suối, cá trong hồ rất tươi ngon, không có mùi tanh bùn gì cả.
Giang lão gia nhiệt tình mời già Lý và mọi người cùng nhau qua chọn đồ đi câu, Lý Hải Sinh cũng vui vẻ đi theo làm trợ thủ, Hạ Tuy đi qua chào hỏi ông nội Tưởng và ông nội Tề, Giang Húc liền đi qua rủ hắn đi vòng bờ hồ chơi.