Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 108: Ảnh Đế Nổi Danh 3




Hạ Tuy tạm thời cắt đứt mối liên kết giữa bọn người Chu Thúy Hoa và ảnh đế Mạc Văn, trước khi bữa tiệc kết thúc Mạc Văn cũng đã rời khỏi đó để đến phòng nghỉ chuyên dụng trong khách sạn, lúc này đột nhiên cảm thấy cả người trở nên thoải mái hơn.

Nếu những người khác có cảm giác này cũng sẽ không nghĩ nhiều, ngược lại còn cảm thấy là chuyện tốt, nhưng đối với Mạc Văn lại hoàn toàn không phải.

Mạc Văn nhìn trái nhìn phải, lại sờ sờ phía sau cổ, thậm chí còn nghiêm túc nhớ lại xem bản thân có ăn thứ gì kỳ lạ hay không, rồi còn ngửi ngửi trong không khí, vẫn không phát hiện có gì khác thường.

Tuy là như thế, Mạc Văn cảm nhận một lúc lâu cảm thấy có cái gì không đúng, chau mày.

Diêu Lan từ phòng tắm bước ra cả người chỉ bọc một cái khăn tắm, nhìn thấy Mạc Văn ngồi trên sô pha sắc mặt nghiêm trọng, hai mày nhíu lại tạo ra càng nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng vẫn như thường ngày mỉm cười ngoan ngoãn, “Mạc sư huynh, làm sao vậy? Có phải mệt mỏi hay không?”

Diêu Lan gọi Mạc Văn là sư huynh cũng không phải cùng học chung trường hay là cùng công ty, mà là hai người quen nhau lúc đóng cùng bộ phim điện ảnh, trong đó Diêu Lan là sư muội của Mạc Văn.

Lúc trước Diêu Lan vì để lôi kéo quan hệ với Mạc Văn, vẫn luôn làm nũng giả vờ gọi vui như vậy.

Nháy mắt Mạc Văn thu hồi cảm xúc, dịu dàng cười cười, đứng lên giờ hai tay ra ôm chầm lấy Diêu Lan, cúi đầu hôn lên gương mặt mịn màng của Diêu Lan, hai tay thuận thế dường trên bờ vai mượt mà, “Không có gì, chỉ là vừa rồi dựa và sô pha ngủ một chút, bị đau cổ.”

Diêu Lan dựa vào trong ngực Mạc Văn, hơi nghiêng đầu cười tinh nghịch, “Vậy người ta xoa bóp cho anh nha? Đêm nay chúng ta ở lại chỗ này sao?”

Mạc Văn có vẻ xiêu lòng, có điều vẫn đẩy Diêu Lan ra, "Đêm nay có không ít phóng viên chụp được chúng ta đến đây, nếu không phát hiện chúng ta ra ngoài, lại đến bãi đỗ xe nhìn thấy xe của chúng ta còn ở đó, ngày mai sẽ có hot search."

Mặc kệ Diêu Lan thế nào, nhưng Mạc Văn đã bị lời nói của mình thuyết phục không muốn làm càn nữa, xoay người lấy áo khoác, “Em cũng trở về sớm đi, lúc đi nhớ để paparazzi bên ngoài chụp được vài tấm hình.”

Nói xong Mạc Văn cũng không quan tâm Diêu Lan nữa, tự chỉnh sửa quần áo tóc tai, mở cửa bước ra ngoài nhanh chóng rời khỏi.

Diêu Lan tức giận đến dậm chân, rõ ràng hai người đã chuẩn bị kết hôn, vậy mà Mạc Văn lại không muốn mang cô ta về nhà qua đêm, đây mà coi là tình cảm sâu đậm hay sao?

Không phải là có gì muốn giấu diếm?

Còn về Mạc Văn có phải lớn tuổi nên không được hay không, thật ra cũng không phải, bởi vì nhiều lần Diêu Lan đều có thể cảm nhận được Mạc Văn sinh ra phản ứng sinh lý đối với cơ thể của cô ta.

Mạc dù Diêu Lan ở Giải trí Húc Dương chỉ là diễn viên tuyến hai, nhưng giới giải trí là chỗ nào chứ, chính là nơi dùng tuổi thanh xuân kiếm cơm, Diêu Lan không muốn chỉ ở mãi tuyến hai, cô ta hi vọng mình có thể tìm được một cây thang ổn định để trèo lên.

Lúc mới đầu quả thật Diêu Lan cũng rất thích Mạc Văn, dù sao Mạc Văn có lai lịch bí ẩn, rất nhiều người đồn đãi hắn thật ra là thành viên trong hoàng tộc của một đảo quốc nhỏ nào đó, càng có tuổi lại càng cuốn hút, mỗi lần xuất hiện trước màn ảnh đều hoàn hảo không tì vết.

Nhưng sau khi tóm được người rồi Diêu Lan lại cảm thấy không có chút thú vị, không phải con người của hắn, mà là vì Mạc Văn quá để ý đến danh tiếng, có đổi khi Diêu Lan cảm thấy hắn quá để ý đến nỗi giống như bệnh thần kinh.

Thỉnh thoảng hai người ở cùng một chỗ, chỉ cần bên cạnh có người cầm di động đi ngang qua, hắn đều có thể thay đổi sắc mặt không phục hình tượng quân tử hoàn mỹ không tì vết trong nháy mắt.

Nhưng mà nếu buông tay thì Diêu Lan cũng luyến tiếc, không nỡ.

Fan hâm mộ của Mạc Văn rất trung thành, hình tượng được xây dựng hơn hai mươi năm cũng duy trì rất hoàn hảo, Diêu Lan tưởng tượng, chỉ cần cô ta đi sai một bước, fan hâm mộ của Mạc Văn chắn chắn có thể giết chết cô ta, điều quan trọng nhất là Mạc Văn còn chưa chắc sẽ bỏ được danh tiếng của mình để giúp đỡ cô ta.

Chuyện xảy ra ở mỗi một gian phòng trong khách sạn đương nhiên đám người Hạ Tuy không thể nào biết được, bởi vì đám người Chu Thúy Hoa chết không rõ ràng, cho nên về chuyện trên tay Mạc Văn dính mạng người cũng tạm thời không thể lấy lời khai của họ, Hạ Tuy để đám người Chu Thúy Hoa ở tạm trong Văn phòng giống những vị khách thông thường, bên đội trưởng Dương cũng đã có được lệnh điều tra đặc biệt, phái người đến quên quán của Mạc Văn mà Hạ Tuy cung cấp tiến hành điều tra,Trong khách sạn mỗ cái gian phòng phát sinh việc này Hạ Tuy chờ người tất nhiên là không biết.

Đương nhiên, bởi vì ở Văn phòng hỗ trợ xã hội không có đủ phòng, đám người Chu Thúy Hoa đương nhiên phải ở trong những hạt châu bằng ngọc âm.

Lại nói tiếp Hạ Dạ đi theo Hạ Tuy ra ngoài, bây giờ vẫn còn dùng hạt gỗ hòe, sau khi Hạ Tuy tham gia tiệc tối về hôm sau liền tranh thủ thời gian, điêu khắc ba viên ngọc châu khác, hạt ngọc cũng không quá mức tinh tế, đàn ông đeo vào nhìn cũng không quá mức ẻo lả.

Tuy rằng Chu Khải và Ô huynh ban ngày đều là trạch nam ở trong nhà, buổi tối thỉnh thoảng hai người cũng sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo, tóm lại hai con quỷ này cũng đã là quỷ thành niên rồi, Hạ Tuy cũng không quản lý bọn họ quá mức.

Có điều chuẩn bị ngọc châu thì cũng không thể thiên vị được, chớ nói chi ngẫu nhiên còn có thể dùng để mời “khách” hoặc tạm thời dùng tạm.

Hạ Tuy bên này nhàn nhã uống trà khắc ngọc vẽ bùa, bên đội trưởng Dương thì chạy đôn chạy đáo xém nữa gãy chân.

Bởi vì vụ việc liên quan tám mạng người, đội trưởng Dương mang theo bọn Tiểu Lệ tự mình bay đến đất Thục, sau đó lái xe đến thôn nhỏ mà Chu Thúy Hoa nói đến, chạng vạng ngày hôm sau cuối cùng đội trưởng Dương cũng gọi điện cho Hạ Tuy, nói là tìm được tin tức đột phá.

"... Chuyện năm đó nhà họ Lý bị hỏa hoạn thiêu chết tám người, vụ việc ầm ĩ một phen, mười mấy năm sau chúng tôi đến hỏi mọi người vẫn còn nhớ rõ..."

". . . . .Chúng tôi đã xác định được mục tiêu là một kẻ ăn không ngồi rồi tên Hứa Tam Tử đột nhiên phất nhanh rồi lại đột nhiên bị mất tích, lúc đi tìm mới biết Hứa Tam Tử đã nhiều năm không về quê, người nhà của hắn cũng không liên lạc được hắn, sống chết không rõ, có điều chúng tôi đã tìm được những người bạn năm xưa dao du với hắn, trong đó có người từng nói trước khi mất tích Hứa Tam Tử lúc uống rượu với bọn họ có nói một vài chuyện."

Hứa Tam Tử hẳn là buổi tối ngày Lý gia xảy ra hỏa hoạn tình cờ nhìn thấy gì đó, có thể là Mạc Văn phóng hỏa, sau đó Hứa Tam Tử lại không báo án mà coi như đây là nhược điểm dùng để tống tiền.

Lại nói người nhẫn tâm giống như Mạc Văn, thật sự sẽ để cho Hứa Tam Tử nắm được nhược điểm của hắn mà sống sót sao? Chỉ sợ chuyện Hứa Tam Tử đột nhiên mất tích cũng có bàn tay của hắn trong đó.

Nhưng quả thật Hạ Tuy không nhìn thấy bên cạnh Mạc Văn có con quỷ nào khác, cũng không biết kết cục của Hứa Tam Tử là thế nào.

Đội trưởng Dương bên này cũng vừa mang người lên tỉnh thành, chuẩn bị ngồi máy bay quay về trong đêm, mặc khách cũng tranh thủ điều tra tung tích của Hứa Tam Tử và chuyện năm đó Mạc Văn lần cuối cùng xuất hiện ở quê nhà của hắn.

Hạ Tuy cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy thừa dịp màn đêm buông xuống, ba đứa con của Chu Thúy Hoa đã chạy ra sân để chơi đùa.

Bởi vì Hạ Dạ tính tình cao ngạo lạnh lùng, năng lực chấn nhiếp quỷ cũng ngày càng tăng, hai đứa con của Chu Thúy Hoa nghịch ngợm thích gây sự thường hay duỗi đầu nhìn Hạ Dạ, nhưng cũng không dám tùy tiện tới gần, hai anh em tùy tiện ở góc tường chơi đào đất, em gái của bọn nó thì ở bên cạnh bị Chu Thúy Hoa nắm hai tay dạy tập đi.

Thực tế thì đứa trẻ hai tuổi hẳn là có thể tự bước đi được rồi, nhưng tiểu quỷ này vốn là mười mấy năm trước, lại được nuôi ở nông thôn, trong nhà mẹ còn phải lo đủ thứ việc trong nhà ngoài ngõ, hai ông bà lão cũng chỉ để nó nằm trên giường hoặc bò trên mặt đất, bị suy dinh dưỡng lại không được tập đi, biến thành tiểu quỷ rồi vẫn còn duy trì bộ dạng lúc còn sống.

Chu Thúy Hoa lúc bắt đầu vẫn còn khá câu nệ, nhưng già Lý nhìn thấy có cả giả đình đến đây, lại từ chỗ Hạ Tuy biết được hoàn cảnh của họ, cảm thấy đáng thương, nên chăm sóc bọn họ rất chu đáo.

Hơn nữa bọn người Chu Thúy Hoa lại phát hiện nơi này còn có những con quỷ khác, Chu Thúy Hoa và bốn người già đều thả lỏng hơn nhiều.

Hạ Tuy cho bọn người Chu Thúy Hoa dùng lá bùa đặc biệt để mọi người có thể nhìn thấy bọn họ, có thể giao tiếp với bên ngoài, già Lý lúc rảnh còn có thể tán gẫu với bọn họ, những người lớn tâm trạng cảm thấy khá hơn nhiều.

Hạ Tuy cũng không cảm thấy có gì quá ồn ào, dù sao bình thường ở Văn phòng có đám Chu Khải, Hạ Đông, cũng không yên tĩnh được bao nhiêu.

Buổi tối đám người Chu Thúy Hoa trở về bên trong ngọc châu nghỉ ngơi, Hạ Tuy trở về phòng ngồi thiền mới đột nhiên phát hiện không thấy Hạ Dạ, Tiểu Hắc ở bên cạnh đang chơi với một trái banh vải nhiều màu.

Nhìn bộ dạng chơi đùa vui vẻ của nó, Hạ Tuy trong nháy mắt không biết nói gì, nguyên thân của Đế Thính thật ra là bạch khuyển hay là bạch miêu?

"Tiểu Hắc, Tiểu Dạ đâu rồi?"

Tiểu Hắc duỗi móng vuốt đào đào vào trong phần rỗng của quả banh vải nhiều màu, đáng tiếc nó không có móng vuốt của mèo, không đào được gì, “À, nó đi tìm Mạc Văn rồi.”

Hạ Tuy thở dài, "Trước khi đi nó có nói với ngươi không?"

Tiểu Hắc nghe thấy chủ nhân thở dài, còn tưởng rằng chủ nhân không vui vì Hạ Dạ tự quyết định, cũng không chơi nữa, nhảy lên giường dùng hai bàn chân trước đặt trên ngực cọ cọ vào cổ an ủi Hạ Tuy.

Vốn dĩ động tác này hẳn là chân trước đặt lên vai Hạ Tuy sau đó cọ mặt, đáng tiếc từ sau khi lông của Tiểu Hắc từ đen biến thành trắng, mặc kệ nó tu hành hay cố ăn uống thế nào cũng không thể lớn lên, trước sau vẫn chỉ cỡ bàn tay, mà cả người càng lúc càng tròn vo, lúc đi ngủ nhìn chẳng khác gì một quả cầu tuyết.

"Tiểu Dạ nói nó sẽ về nhanh thôi, chủ yếu là muốn giúp mọi người nhanh chóng tìm được chứng cứ chỗ Mạc Văn."

Hạ Dạ không nói gì, nhưng phản ứng đối với chuyện này lại không nhỏ, có lẽ bởi vì nó không hiểu được, vì sao lại có người nuôi đứa bé lớn như vậy rồi nhưng nói không cần là không cần nữa.

Không cần kiểu này không chỉ đơn giản là vứt bỏ, mà còn tự tay hại chết.

Lúc mới đầu Hạ Tuy hi vọng Hạ Dạ tu công đức, sau đó vào luân hồi đầu thai làm người, nhưng Hạ Dạ lại càng ngày càng không muốn đầu thai, ngược lại nghiêm túc tu hành Quỷ đạo, Hạ Tuy cũng không thể ép buộc gì được.

Hạ Dạ đi làm cũng không phải chuyện gì xấu hại người, Hạ Tuy chỉ ngẫm nghĩ một lát, liền ngồi xuống nhắm mắt không nghĩ nhiều nữa.

Mà Hạ Dạ quả thật rất nhanh đã qua lại, hơn ba giờ sáng đã trở về, hai tay trống trơn, nó cũng không chủ động nói cái gì, Hạ Tuy ở trạng thái nhập định cảm nhận được Hạ Dạ cũng ngồi xuống, nhưng không để ý tới nhiều quá.

Ngày hôm sau Hạ Tuy đã điêu khắc ngọc châu xong, Tiểu Hắc nói là muốn mang xuống địa phủ ngâm vào nước Hoàng tuyền, Hạ Tuy cũng không thể phụ lòng tốt của nó, xỏ ba hạt ngọc vào sợi dây cho nó, Tiểu Hắc ngậm chuỗi hạt đi xuống địa phủ, đến bữa sáng cũng chưa ăn.

Buổi sáng đội trưởng Dương đến, vừa đến Văn phòng đã theo thói quen đến ngồi trên sô pha, “Tối qua trên bàn làm việc của tôi có thêm một đống đồ vật, Hạ trưởng phòng, là cậu giúp đúng không? Cảm ơn nha, có những thứ kia, chúng tôi cũng bớt việc, vừa rồi chúng tôi cũng đã đi bắt giữ Mạc Văn, đi ngang qua đây ghé lại trộm lười biếng một chút.”

Nói là trộm lười biếng còn không bằng nói là đến lấy lời khai của bọn người Chu Thúy Hoa, hi vọng có thể lấy được nhiều tin tức hơn từ bên này.

Hạ Tuy nghĩ nghĩ, cũng không ngăn cản, bọn người Chu Thúy Hoa có quyền biết được nguyên nhân cái chết của họ.

Hạ Tuy vào phòng làm việc gọi một mình Chu Thúy Hoa đi ra, bởi vì nguyên nhân giới tính của Chu Thúy Hoa, nên Hạ Tuy cũng không thể lúc nào cũng mang theo ngọc châu có chứa bọn họ bên người, cho nên đã đặt trong một góc phòng làm việc chung với những vật liệu thuộc tính âm.
Chu Thúy Hoa vừa ra tới đã phát hiện trong góc phòng có người đàn ông xa lạ, hoảng sợ, theo bản năng bước lại gần Hạ Tuy một bước, sau đó câu nệ túm góc áo đứng ở nơi đó, "Hạ trưởng phòng, bảo ta có chuyện gì?"

Hạ Tuy nghiêng đầu nhìn đội trưởng Dương, đội trưởng Dương ở một bên kéo một cái ghế dựa đặt mông ngồi xuống đàng hoàng, sau đó mới hỏi Chu Thúy Hoa, “Chào chị, tôi ở phân cục cảnh sát hình sự phía tây thành phố Hải, bởi vì Mạc Văn là đối tượng tình nghi trong một vụ án giết người, tôi nghe nói các người là người nhà của anh ta, cho nên đến đây hỏi vài chuyện.”

Chu Thúy Hoa hoảng sợ, nhìn Hạ Tuy vài lần, Hạ Tuy gật đầu, khẳng định lời nói của đội trưởng Dương.

Đội trưởng Dương cũng không vừa vào đề đã nói với Chu Thúy Hoa rằng Mạc Văn chính là kẻ tình nghi giết hại một nhà tám miệng ăn các người, nói như thế nào Chu Thúy Hoa cũng là một trong số những người thiệt mạng, đội trưởng Dương sợ nói ra tin tức quá đột ngột sẽ kích thích đến con quỷ này.

Chu Thúy Hoa nhất thời vô cùng khó xử, vẻ mặt rõ ràng đang rất do dự, hẳn là không biết nên tin Hạ Tuy hay tin Mạc Văn.

Thứ nhất Mạc Văn là người cô ta nhìn nhiều năm như vậy, ấn tượng đã cố định, còn Hạ Tuy cũng là người tốt cứu bọn họ còn muốn đưa bọn họ đi đầu thai, lại còn có bản lĩnh lớn như vậy, nếu thật sự rắp tâm muốn lợi dụng bọn họ, người ta có cần phải tốn sức như vậy không?

Đội trưởng Dương kịp thời trấn an Thúy Hoa, "Chu đại tẩu, chị cũng đừng có gấp, trước mắt Mạc Văn là người bị tình nghi, chị cũng biết, anh ta cố ý tạo một thân phận giả, mai danh ẩn tích chừng hai mươi năm, đây cũng không phải là chuyện thường gặp, rất nhiều người do phạm tội mới tốn nhiều tâm sức đến vậ, hôm nay tôi tới là muốn tìm hiểu những chuyện năm xưa của anh ta."

Đội trưởng Dương càng nói như vậy Chu Thúy Hoa càng bất an, cô ta và mấy đứa con cùng cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đi theo Mạc Văn nhiều năm như vậy, không phát hiện hắn hại ai, nhưng năm đó Mạc Văn vừa đi ra ngoài đã biến mất rất nhiều năm, khi đó cô ta cũng không biết Mạc Văn ở bên ngoài đã làm gì.

Lại nói đến hình như trước khi nhà bọn họ xảy ra hỏa hoạn hắn đã đổi tên thành Mạc Văn, chẳng lẽ lời vị đội trưởng Dương này nói là sự thật?

Chu Thúy Hoa tâm trạng phức tạp tiếp nhận cho lời khai, trả lời các câu hỏi của đội trưởng Dương rất nghiêm túc.

Muốn nói vì sao Chu Thúy Hoa lại phối hợp như vậy? Thứ nhất bởi vì cô ta đã không còn tình cảm với Mạc Văn, thứ hai cũng hi vọng có thể tích đức nhiều một chút, để ba đứa trẻ không bị ba của bọn chúng tạo nghiệt làm liên lụy không thể đầu thai vào nhà tốt.

Lúc còn sống không tin như thứ này, nhưng sau khi chết bản thân mình biến thành quỷ, làm sao lại có thể không tin nữa đây.

"Nói cách khác, sau ba năm anh ta mất tích, đã gọi điện thoại cho nhà trưởng thôn, gọi các người đến nghe điện thoại, sau đó nói cho các người biết anh ta ngày mấy thì muốn về nhà? Vậy tại sao anh ta lại không về? Sauk hi các người tỉnh lại phát hiện đi theo bên cạnh anh ta là chuyện bao lâu sau đó?”

Đội trưởng Dương còn muốn hỏi cuộc điện thoại đó, và đám người Chu Thúy Hoa sau khi tỉnh lại có phát hiện điều gì khác thường hay không.

"Vì sao anh ấy không trở về chúng tôi cũng không biết, có thể là trên đường bị chậm trễ, từ trên trấn vào trong thôn, có đến hơn hai mươi dặm đường núi, không ngồi xe máy thì không thể về được."

Xe máy? Trong lòng đội trưởng Dương lại cân nhắc thêm một manh mối, có thể trước đó Mạc Văn đã lén lút về thôn bằng phương tiện giao thông nào đó rồi.

Chỉ cần chứng minh năm đó Mạc Văn từng lén lút trở về, vậy là lại có điểm khả nghi mới.

"... Sau khi chúng tôi tỉnh lại thời gian đã qua hơn nửa tháng, nhìn thấy Mạc Văn đem nhìn chụp cả nhà chúng tôi đặt trên bàn thờ nhang khói nghi ngút, lúc mới đầu chúng tôi vẫn rất vui vẻ, cho rằng người một nhà đã đoàn tụ rồi, kết quả sau đó lại phát hiện chúng tôi đã chết."

Hạ Tuy chen miệng hỏi một câu, "Nhiều năm như vậy anh ta đều có thờ cúng các người?"

Chu Thúy Hoa gật đầu.

"Vậy tại sao các người lại không nhận được đồ cúng?"

Coi như là Mạc Văn đã giết đám người Chu Thúy Hoa, nhưng nếu có thờ cúng, đám người Chu Thúy Hoa hẳn vẫn có thể hưởng dụng được hương khói mới đúng.

Chu Thúy Hoa sửng sốt, nói không biết, bởi vì cô ta cũng không nghĩ ra những chuyện này, mấy năm nay từ từ cũng đã thành quen, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Hạ Tuy cũng hiểu được Mạc Văn kia chỉ sở là không phải thờ cúng gì bọn họ, mà là đang làm động tác gì đó, chỉ là vẫn luôn không có hiệu lực, mà Mạc Văn cũng không biết.

Đội trưởng Dương quay đầu nhìn Hạ Tuy, không nhìn ra điều gì, có điều cũng biết có chuyện gì lát nữa ra ngoài rồi bàn tiếp.

"Một nhà các người sau khi chết, Mạc Văn hình như cũng không có về thôn làm hậu sự cho các người, cả nhà các người đều là do trưởng thôn góp tiền an táng, chị ở bên cạnh Mạc Văn nhiều năm như vậy, thật sự không phát hiện ra gì sao?"

Chu Thúy Hoa có ngốc, lúc này nghe được đội trưởng Dương hỏi chuyện này cũng đột nhiên hiểu được, thì ra đội trưởng Dương nói Mạc Văn là kẻ tình nghi giết người, mà vụ án chính là vụ hỏa hoạn thiêu chết một nhà tám miệng ăn bọn họ?

Điều này không thể nghi ngờ là đòn tấn công mạnh mẽ vào người thôn phụ đơn sơ chất phác, nhưng nhờ có những việc trước đó làm nên, cho nên cũng không khó chấp nhận nhưng trong tưởng tượng nữa?

Cả người Chu Thúy Hoa ngược lại đột ngột thả lỏng, thái độ câu nệ biến thành uể oải, cuối cùng cô ta cũng nói ra chuyện đã lẩn quẩn trong lòng suốt mười mấy năm trời, “Năm đó xảy ra chuyện là vào mùa hè, tôi ở nhà bếp đốt hai cây củi to đun nước tắm, sau đó lúc đi tắm giống như ngửi được mùi thuốc lá trên người Mạc Văn."

Chuyện này nghe đúng là cót chút huyền huyễn, nhưng ngoài đời quả thật có rất nhiều chuyện tương tự, có những người phụ nữ ở những ngày chồng sắp về sẽ luôn có vẻ như ngửi được mùi thuốc lá trên người của chồng mình.

Có điều chỉ cần là chuyện này, còn không đến mức khiến Chu Thúy Hoa nghĩ không ra, "Sau khi tỉnh lại có một lần, tôi phát hiện Mạc Văn uống say ôm ảnh chụp của chúng tôi mà khóc, còn đập bát hương trên bàn thờ, xé hết tất cả những lá bùa kì quái dán trên đó. Có điều ngày hôm sau anh ấy tỉnh lại, lại đi tìm đại sư đến nhà lần nữa bố trí những thứ kia."

Khi đó Chu Thúy Hoa đã mơ hồ cảm thấy, những thứ đó căn bản không phải là để cúng tế bọn họ, mà có khả năng là dùng để hại bọn họ.

Chu Thúy Hoa khoảng thời gian đó rất cẩn thận không cho bọn nhỏ đụng vào những thứ kia, có điều một thời gian sau phát hiện cũng không có tác dụng gì, Chu Thúy Hoa lúc này mới tạm thời đè xuống ý tưởng muốn nói chuyện đó cho cha mẹ biết.

Nói xong những chuyện này, Chu Thúy Hoa cực kì yên lặn, Hạ Tuy và đội trưởng Dương cũng rất thông cảm, có ai gặp phải chuyện này lại có thể vui vẻ đâu, Hạ Tuy lấy ra mấy lá bùa âm, để Chu Thúy Hoa trở về chia cho người nhà, “Những thứ này mới có lợi cho các người, bây giờ hồn phách có lớn mạnh, sau khi đầu thai thân thể mới có thể khỏe mạnh được.”

Nghĩ nghĩ, Hạ Tuy nói với Chu Thúy Hoa lấy được bùa âm đã vui vẻ trở lại, “Duyên phận mẹ con của cô và ba đứa trẻ vẫn chưa hết, sau này các người đầu thai sẽ là người một nhà.”

Kỳ thật Hạ Tuy không thể đoán được việc này, nhưng Tiểu Hắc sau khi trở về đã nói với hắn giấy mệnh của đám người Chu Thúy Hoa, Hạ Tuy không dễ nói ra những tin tức đó, chỉ là bây giờ nói ra để an ủi Chu Thúy Hoa mà thôi.

Quả nhiên vừa nghe điều này, Chu Thúy Hoa cũng không còn suy sụp nữa, vui vẻ nói cảm ơn Hạ Tuy, thậm chí còn nói với đội trưởng Dương nếu có gì cần hỏi thì cứ đến tìm cô ta.

Hiển nhiên so với Mạc Văn, đối với Chu Thúy Hoa mà nói, ba đứa trẻ không biết quan trọng hơn bao nhiêu lần.

Chu Thúy Hoa trở vào viên âm ngọc, Hạ Tuy và đội trưởng Dương ra khỏi phòng làm việc, hai người thảo luận tin tức trước mắt một chút.

Hạ Dạ tối hôm qua đi đến chỗ Mạc Văn, vừa vào nhà quả thật nhìn thấy rất nhiều đồ vật linh tinh, thần đài, lá bùa, chỉ đỏ thấm máu gà, trong tủ lạnh còn có dự trữ máu chó mực, dù sao vừa bước vào, căn bản không thể nào tưởng tượng được đây là nơi ở của ảnh đế Mạc Văn nổi tiếng đã lâu.

Hạ Dạ lục lọi một hồi không được cái gì, chỉ có một tấm ảnh chụp cả nhà đã ố vàng, được đặt trên bàn thờ, Hạ Dạ không thể tùy tiện lấy đi để kinh động đến Mạc Văn, ngược lại ở dưới nệm nó phát hiện được bằng chứng mấy năm nay Mạc Văn tham gia rửa tiền và trốn thuế.

Buổi chiều cuối cùng Tiểu Hắc cũng ngậm chuỗi ngọc châu quay về, vốn dĩ là những hạt châu màu trắng bạch, lúc này đã biến thành trong suốt như giọt nước mưa, bên trong còn có một đóa hoa màu đỏ nhỏ xíu như cái kim, có hoa không có lá*, nhìn giống như một sợi chỉ máu. (* hoa Bỉ ngạn bên bờ Vong xuyên)

Đồ vật có âm khí nặng như vậy, chỉ có Hạ Tuy là có thể đeo được.

Đội trưởng Dương tiếp tục bôn ba, người liên quan đến vụ án này rất đặc biệt, bọn họ vừa mới bắt người, toàn bộ giới giải trí đã bị chấn động mạnh, càng điên cuồng hơn chính là những fan hâm mộ của Mạc Văn, lúc chiều còn có hơn mấy chục người giơ bản biểu tình trước cửa cục cảnh sát, đội trưởng Dương tức giận đến độ phải gọi điện thoại cho Hạ Tuy tố khổ hơn nửa giờ.

Chuyện này giống như một quả bom nguyên tử nổ mạnh trong toàn xã hội, tất cả các tin tức trên các công cụ tìm kiếm, vừa nhập vào khung, hiện ra chắc chắn là có liên quan đến Mạc Văn.

Đối với những người ngồi biểu tỉnh, Tổng cục đã nghiêm khắc cảnh cáo, giới chức thành phố Hải cũng nhắc nhở giới truyền thông, tốt xấu không thể tiếp tục làm loạn trên mạng nữa.

Có điều áp lực của bọn người đội trưởng Dương lại gia tăng thêm nhiều lần, cũng mau trước khi bắt Mạc Văn nhóm đội trưởng Dương đã đến đất Thục điều tra một chuyến, ở bên kia cũng để lại người tiếp tục điều tra.

Hạ Tuy thấy bọn người đội trưởng Dương chắc là phải làm việc thâu đêm suốt sáng, nhớ tới lúc trước đội trưởng Dương từng nói đùa hỏi xin “Phúc lợi hàng ngày”, dứt khoát bảo Lý Hải Sinh vẽ bùa Thanh thần tỉnh trí mà buổi tối cậu đọc sách hay dùng, để Hạ Dạ vô cùng chú ý vụ án này giúp đỡ đưa qua đó, coi như là một chút giúp đỡ về mặt tinh thần.