Tiểu quỷ trong bình thủy tinh bị cái tên kích thích, rốt cục cũng phá bình chui ra, đầu tiên là muốn nhập vào người Hạ Tuy.
Đương nhiên, mặc kệ tiểu quỷ có sát khí nặng thế nào, đối với Hạ Tuy, Hạ Dạ hay là Tiểu Hắc, đều chỉ là chuyện cỏn con.
Hạ Tuy cũng không dùng bùa để lãng phí, Hạ Dạ chỉ bay lên đá một cước, tiểu quỷ đã bị đá văng trúng vách tường, lại vừa cảm nhận được khí tức của Hạ Dạ, tiểu quỷ lạnh run cuộn mình lại không dám hé răng.
"Đây là tiểu quỷ ở nơi khác đến, không phải Hoa quốc."
Tiểu Hắc đi hai vòng quanh tiểu quỷ, vừa ngửi vừa dùng móng vuốt đụng đụng, còn muốn liếm hai cái, sau đó phán một câu tiểu quỷ này chính là quỷ ở nước ngoài.
Hạ Tuy tò mò thuận miệng hỏi, "Địa phủ cũng phân chia quốc tịch sao?"
Tiểu Hắc lắc lắc bộ lông, "Coi như là vậy đi, dù sao ta quản lý địa hạt Hoa quốc, di dân hay nhập cư đều như vậy thôi."
Vừa nói như thế, Hạ Tuy ngược lại cảm thấy rất tò mò với địa phủ ở những quốc gia khác, không biết ở những nước khác thì quá trình luân hồi sẽ tiến hành ra sao.
Có điều chỉ tò mò chút thôi, Hạ Tuy cũng không có hỏi nhiều.
Nếu tiểu quỷ không thuộc quản hạt của Tiểu Hắc, Hạ Tuy cũng chỉ có thể tạm thời thu nó và ba con tiểu quỷ còn lại rồi tính sau.
Hạ Tuy nói chuyện trong bình thủy tinh có tiểu quỷ cho đội trưởng Hách nghe, cũng báo cho đối phương về phương thức gọi tiểu quỷ tỉnh lại, dặng dò đối phương phát hiện có bình thủy tinh thì cố gắng không nên cử động.
Buổi sáng hơn mười giờ đội trưởng Hách đã đến đây, đồng thời mang đến một tin rất tốt.
Bởi vì Hạ Tuy nhắc nhở, đội trưởng Hách cho người đi điều tra chồng của nạn nhân Chung Yến, kết quả tra ra được thương nhân Mã Phúc kia có vấn đề.
Đội trưởng Hách chia người của mình làm hai đội, một bên tiếp tục điều tra Mã Phúc, một bên bắt đầu điều tra các mối quan hệ của nạn nhân Triệu Chấn, cuối cùng tra đến một vị đồng nghiệp trong công ty của Triệu Chấn.
Bởi vì Triệu Chấn có năng lực làm việc rất xuất sắc, gần đây lãnh đạo công ty chuẩn bị đề bạc một người lên làm quản lý, hai người có khả năng cạnh tranh nhất chính là Triệu Chấn và người đồng nghiệp kia.
Suy cho cùng vừa điều tra, lại tra được đến trên người Mã Phúc, lần này bọn người đội trưởng Hách lại có lý do để chính thức tiến hành điều tra thương nhân Mã Phúc.
Đương nhiên, đội trưởng Hách cũng rất biết tận dụng thời cơ, lúc xin lệnh điều tra mà gặp chút khó khăn là đội trưởng Hách lại trực tiếp mượn danh Hạ Tuy ở Văn phòng hỗ trợ xã hội bên này.
Vì thế sáng sớm đã nhanh chóng phái người đi, thuận lợi phát hiện ở tầng hầm nhà Mã Phúc có một số lượng lớn bình thủy tinh còn chưa bán đi, hoặc là được đặt hàng rồi những chưa gởi ra ngoài.
Nếu là bình thường, ai nhìn thấy tầng hầm toàn những bình thủy tinh trống rỗng kia cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bên này Hạ Tuy đã xác định trong bình thủy tinh có tiểu quỷ, đội trưởng Hách cũng đã nhận được tin tức, cho nên đội trưởng Hách sẽ không thèm để tâm đến lời kêu oan của Mã Phúc, trực tiếp bắt Mã Phúc về quy án.
Mã Phúc làm sao biết được chính phủ bây giờ lại còn có cơ quan chuyên môn quản lí những chuyện thần quỷ như vầy, còn đang kêu oan các kiểu, thầm nghĩ bản thân chỉ cần cắn răng không nhận tội, ai cũng không thể chỉ dựa vào mấy cái bình thủy tinh rỗng mà định tội mình được.
"Chồng của nạn nhân Chung Yến và đồng nghiệp của Triệu Chấn đã bị chúng tôi túm gọn, chỉ chờ Mã Phúc cung khai là chúng ta có thể mau chóng bắt người về quy án. Mặt khác bốn đơn hàng tối qua tìm được và những đơn hàng còn chưa giao đi ở tầng hầm nhà Mã Phúc, chúng tôi đều sẽ cho người đi điều tra, tất cả đều sẽ dựa theo trình tự bình thường tiến hành phẩm phán."
Tuy rằng mua tiểu quỷ giết người nghe có vẻ mơ hồ, cũng không thể dùng để công khai định tội, nhưng ai bảo bây giờ Văn phòng hỗ trợ xã hội là thành viên chính thức rồi, còn trực thuộc trung ương nữa, đương nhiên sẽ có đặc quyền nhất định.
Mua quỷ giết người, đồng dạng với tuyên truyền mê tín dị đoan, giải quyết theo quy định của quốc gia, không có gì phải rề rà.
Hạ Tuy cảm thấy rất có hứng thú với cái gọi là "Tiểu quỷ nước ngoài" này, cho nên thấy thời gian còn sớm, Hạ Tuy thay quần áo cùng đội trưởng Hách về cục cảnh sát, đến phòng nghe lén xem cảnh sát thẩm vấn Mã Phúc.
Đội trưởng Dương và Hạ Đông tuy rằng tuổi tác chênh lệch lớn, nhưng không thể không nói hai chú cháu giống như bạn bè có thể chơi thân nhiều năm như vậy, nói ví như có chuyện nào nhiệt hay hiếm lạ gì đều cùng nhau vây xem, cho dù thức khuya mệt mỏi thì cũng tuyệt đối có thể xốc lại tinh thần đi xem náo nhiệt.
Tiểu Uông là lái xe của Hạ Tuy, đương nhiên phải đi theo.
Lúc đầu Mã Phúc cắn răng nói bản thân mình chỉ làm buôn bán nhỏ, đội trưởng Hách không thèm quan tâm, trực tiếp nói ra hành tung của gã ở Thái Lan, lại nói một lèo toàn bộ sự việc tiểu quỷ giết người “Danh sách người nhận hàng chính là danh sách người chết”, “Hừ, cho rằng dùng tiểu quỷ giết người thì sẽ không bị bắt sao? Nói cho anh biết, đất nước của chúng tôi đã sớm có cơ quan giải quyết những vụ án thần quái như vậy, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn khai hết tội trạng đi.”
Sắc mặt Mã Phúc trắng bệch mồ hôi như mưa, cuối cùng vẫn thành thật công khai.
Thì ra Mã Phúc lúc trước vốn là một ông chủ lớn ở phương Bắc, đáng tiếc công ty kinh doanh không tốt, bị phá sản.
Mã Phúc một lòng muốn làm giàu, đến Hải thành phấn đấu vài năm vẫn chỉ có thể kiếm chút đỉnh tiền.
Một lần tình cờ cùng bạn bè đi Thái Lan du lịch, ở bên kia quen biết một vị thầy mo rất lợi hại, Mã Phúc động lòng tham nhớ tới có thể dùng tiểu quỷ làm chuyện mua bán lớn.
Giới giải trí, những người nhà giàu nuôi tiểu quỷ cũng không phải không có, Mã Phúc càng nghĩ càng cảm thấy có thể kiếm tiền, cho nên lén lút thương lượng với vị đại sư kia, vì thế có được nguồn hàng này.
"Thật là tham tiền đến điên rồi, buôn bán tiểu quỷ mà cũng muốn tạo thành chuỗi cung ứng hàng hóa lớn nữa sao?"
Nếu vậy còn hại chết bao nhiêu người nữa?
Mã Phúc bán tiểu quỷ không phải chỉ biết giết người, nếu dùng để cầu tài vận, thì viết tên người nuôi dưỡng lên trên bình thủy tinh, sau đó mỗi ngày thành tâm cúng bái, một tuần sau là có thể tâm tưởng sự thành, có điều cũng phải cần thận không được tùy tiện chạm vào bình thủy tinh, cũng không được làm vỡ, nếu không sẽ bị phản phệ.
Hạ Tuy nghe đến đó, cũng thỏa được tò mò, trách không được lúc tiểu quỷ nhắm mắt cuộn tròn thì lộ ra vẻ yên bình, lúc mở mắt thì giống như một con cá bị giật mình, chứ không phải vừa tỉnh lại đã có sát khí đầy người.
Tuy rằng Mã Phúc sống chết cố nói những tiểu quỷ đó điều là đại sư mua những bào thai bị phá thai ở bệnh viện mang về luyện chế, nhưng điều này không liên quan đến vụ án, có chủ động khai ra cũng chẳng ích gì, Mã Phúc thả “Hung thủ” ra tàn nhẫn sát hại hai mạng người là sự thật, bị phán tử hình là điều không thể tránh, dù sao đây cũng gã cũng có ý đồ từ trước mà còn có kế hoạch phát triển sự nghiệp “giết người” ngày càng lớn mạnh, tình tiết vụ án này cũng đã vô cùng nghiêm trọng.
Đừng thấy Mã Phúc bây giờ trông có vẻ yếu đuối nhát gan, nhưng nghĩ tới chuyện gã ta làm là biết gã tuyệt không phải người lương thiện.
Chân tướng vụ án đã rõ ràng, đội trưởng Hách đi từ phòng thẩm vấn ra ngoài lập tức liên hệ với người đang theo dõi chồng của Chung Yến và đồng nghiệp của Triệu Chấn, có thể tiến hành bắt giữ, mặt khác tình nhân của chồng Chung Yến cũng bị mang trở về thẩm vấn, dù sao lúc tìm Mã Phúc là hai người đi cùng, xem như đồng mưu.
Hạ Tuy nghĩ đến trong trí nhớ của Chung Yến còn có đứa con gái ngoan ngoãn dễ thương, trong lòng cảm thấy nặng nề, đồng thời cũng có chút không rõ hôn nhân đến tột cùng là như thế nào.
Bọn họ làm đạo sĩ cũng không phải không thể cưới vợ sinh con, nếu không còn tình cảm không muốn tiếp tục nữa, tại sao không thể chia tay nhau mỗi người có cuộc sống riêng..
Hạ Tuy không có thói quen nói suy nghĩ của mình ra miệng, đương nhiên cũng sẽ không có ai chê cười hắn chưa từng trải qua tình yêu nam nữ làm sao tưởng tượng được trình độ phức tạp của chuyện này.
Đội trưởng Hách bận nói chuyện điện thoại xong quay lại cười với Hạ Tuy, “Hạ trưởng phòng, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé? Hôm nay làm phiền Hạ trưởng phòng…”
"Không cần, đều là bổn phận cả, đội trưởng Hách bận việc cứ đi trước."
Hạ Tuy nhìn đồng hồ, không có thời gian hẹn ăn cơm là một chuyện, đội trưởng Hách cũng có nhiều việc bận, “Những chuyện sau này nếu có gì cần Văn phòng hỗ trợ xã hội, đội trưởng Hách cứ việc trực tiếp liên hệ.”
Chuyện này cũng coi như đến đây là kết thúc, trên đường trở về tâm trạng của Hạ Tuy không tính là tốt lắm.
Lại nói tiếp, vụ án lần này là vụ đầu tiên đơn giản chỉ vì tiền lại hại người, Hạ Tuy nghèo khổ đã quen, nói cách khác là đã quen không có tiền vẫn sống qua ngày được, nên cảm thấy không có tiền cũng chẳng có gì quan trọng lắm.
Nghĩ lại, những kẻ giết người phóng hỏa, kỳ thật cũng có lúc vì tiền tài, Hạ Tuy cũng thôi không nghĩ nhiều nữa.
Hạ Đông và đội trưởng Dương ở phân cục bên kia trực tiếp trở về nhà ngủ bù, hôm nay có lý do chính đáng nghỉ làm ban ngày, trong cục cảnh sát không có việc gì gấp thì bọn họ có thể tranh thủ lười biếng một ngày.
Tiểu Uông nhìn Hạ Tuy qua kính chiếu hậu mấy lượt, cuối cùng thử thăm dò một chút, “Trưởng phòng, tâm trạng của anh hình như không tốt lắm?”
Hạ Tuy gom Hạ Dạ và Tiểu Hắc lại một chỗ ôm vào trong lòng, cảm nhận cục lông xù và sự lạnh lẽo trước ngực, hai mày khẽ giãn ra, “Không việc gì, chỉ là bị ảnh hưởng một chút, tôi trực tiếp nhìn thấy ký ức của cô Chung, cô ta rất yêu chồng và con gái của mình.”
Tiểu Uông nhất thời hiểu được, cảm thấy mình bị nghèo từ rồi.
Yên lặng một lúc, Tiểu Uông thở dài, khuyên Hạ Tuy đừng nghĩ nhiều, “Loại chuyện hôn nhân này, ngoài trừ tình cảm, quan trọng hơn còn là trách nhiệm. Đối với đàn ông chúng ta mà nói, mỗi ngày ra ngoài bương chải, đối mặt với rất nhiều cám dỗ.”
"Giống như tôi, lúc ở ngoài vì ngụy trang cũng sẽ giả làm vợ chồng với đồng nghiệp quanh năm suốt tháng sinh hoạt cùng nhau. Bởi vậy những chuyện diễn giả thành thật cũng không phải không có, nhưng đối với tôi thì không tồn tại.”
"Mặc kệ tình cảm mãnh liệt đó hấp dẫn thế nào, theo thời gian cũng sẽ từ từ phải nhạt, những cặp tình nhân đi vào cung điện hôn nhân, quốc gia sẽ có cơ quan chuyên môn bảo vệ hôn nhân cho bọn họ, từ tình nhân đến gia đình, mối quan hệ thay đổi đều đang nhắc nhở bọn họ, từ nay về sau giữa bọn họ không chỉ đơn giản dựa vào tình yêu để duy trì, mà còn có một phần tình thân nữa."
"Tôi cho rằng một cuộc hôn nhân tốt, chính là chuyển tình yêu hóa thành tình thân."
Một hơi nói nhiều lời như thế, còn là về phương diện tình cảm, gương mặt đen của Tiểu Uông cũng có chút không được tự nhiên, có điều nhìn từ kính chiếu hậu thấy Hạ Tuy như có điều suy nghĩ, Tiểu Uông cuối cùng cảm thấy bản thân mình không nói lời vô ích.
Ừ, không uổng công mỗi đêm cùng bà xã nghe cái gì Súp gà cho tâm hồn này kia các kiểu trên WeChat.
Hạ Tuy cũng là lần đầu tiên nhận biết “hôn nhân”, “tình yêu” một cách trực diện như thế, có cảm giác như được xua tan mây mù.
Đoạn nói chuyện phiếm lần này coi như một khúc nhạc đệm, Hạ Tuy ôm Hạ Dạ và Tiểu Hắc, nhéo nhéo hai má đầy thịt của Hạ Dạ, tiểu quỷ này đột nhiên đỏ mặt không kêu tiếng nào đã chui tọt vào hạt gỗ hòe.
Hạ Tuy bật cười, chắc thằng nhỏ thẹn thùng rồi.
Không được sờ quả cầu tuyết Hạ Dạ lạnh lẽo, Hạ Tuy đành ôm Tiểu Hắc vuốt vuốt lông, bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao lúc trước Giang Húc vuốt lông Tiểu Hắc lại có thể lộ ra vẻ mặt thoải mái thỏa mãn như vậy.
Tiểu Hắc mềm mại, bộ lông tuyết trắng sạch sẽ không có chút mùi lạ nào, vuốt rất là thoải mái, chút buồn rầu khi Hạ Tuy nghĩ về con gái của cô Chung cũng được vơi bớt.
"Xã hội bây giờ những đứa trẻ không có cha mẹ có nhận được sự chăm sóc thỏa đáng hay không?" Hạ Tuy đột nhiên hỏi Tiểu Uông.
Tiểu Uông sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới vừa rồi Hạ Tuy nói chuyện đã nhìn ký ức của cô Chung, còn có tiếng thở dài sau đó nữa.
"Nếu trưởng phòng lo lắng, tôi sẽ nhờ người quan tâm nhiều hơn một chút."
Trường hợp con gái của cô Chung, hai bên cha mẹ đều còn họ hàng, chắc chắn là sẽ được họ hàng nuôi nấng, vốn dĩ Tiểu Uông không muốn nhiều chuyện, nhưng nếu Hạ Tuy đã có hỏi đến, vậy Tiểu Uông quyết định sau này sẽ chú ý tới nhiều hơn chút, sắp xếp để con gái của cô Chung được đưa đến nhà một người họ hàng dễ chịu tốt bụng.
Hạ Tuy thầm niệm Thanh tâm chú, lúc trở lại Văn phòng đã gần như thoát khỏi ảnh hưởng từ ký ức của cô Chung.
Nói thật, một người phụ nữ bình thường như cô Chung, vậy mà ký ức đã có thể khiến hắn bị ảnh hưởng nhiều như vậy, Hạ Tuy cảm giác rất ngoài ý muốn.
Nhưng có lẽ bởi vì bản thân hắn thiếu khuyết trải nghiệm ở phương diện thất tình lục dục, cho nên mới dễ dàng bị tình yêu mãnh liệt dành cho gia đình của cô Chung ảnh hưởng.
Điều này thật đúng là làm khó người khác, chuyện tình cảm, hắn có tình thân gia đình với già Lý, Lý Hải Sinh, Hạ Dạ thậm chí là Tiểu Hắc nữa, rồi còn có tình bạn hữu với đội trưởng Dương, Hạ Đông và Giang Húc, nhưng mà còn cái gọi là tình yêu này.
Hạ Tuy không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa, trưa nay già Lý hầm canh, rất thơm, so với món hầm trong trí nhớ hôm đó cô Chung làm cho chồng còn làm cho hắn thích hơn.
"A Tuy, ăn cơm!"
Hiếm khi ban ngày mà Văn phòng lại không có những viên chức khác, già Lý bưng một bát canh xương hầm lớn đi qua, lúc ngang qua cửa lớn văn phòng bên cạnh nhà ăn đã thuận tiện gọi một tiếng.
Hạ Tuy ở phòng làm việc nhìn Tiểu Hắc trực tiếp mang Triệu Chấn và cô Chung xuống địa phủ, bởi vì Triệu Chấn rất tích cực phối hợp, Tiểu Hắc vô cùng hào sảng đồng ý sẽ giúp kiếp sau của hắn đầu thai ở một chỗ tốt.
Nghe nói có thể trở thành phú nhị đại chiến thắng ở vạch xuất phát, Triệu Chấn xoa xoay tay, nhắn lại mật khẩu thẻ ngân hàng và đủ loại dặn dò cho vợ con và mẹ già, còn có một phong thơ, sau đó vung tay không lưu luyến gì liền rời đi.
Hạ Tuy nhìn thấy bộ dạng hắn vui vẻ như vậy, nhịn không được hỏi Triệu Chấn chẳng lẽ không có tình cảm với vợ con và mẹ già?
Triệu Chấn vừa nghe lời này liền cười, nụ cười vừa chua chát vừa hào sảng, “Tình cảm chắc chắn là có, năm đó tôi theo đuổi bà xã rất nhiều năm, vốn dĩ còn tính lần này thăng chức sẽ đón bọn họ đến sống cùng. Có điều dù tình cảm sâu đậm đến đâu người chết rồi thì cũng nên cắt đứt, có lẽ tôi đột ngột ra đi như vậy bọn họ sẽ nhớ tôi thật nhiều, nhớ rất nhiều điều tốt về tôi."
Hạ Tuy không thể phân biệt những lời Triệu Chấn nói có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, chỉ là so sánh với cô Chung sau khi tỉnh lại biết hết mọi chuyện lại che mặt khóc lóc cả người tràn ngập oán khí, một con quỷ như Triệu Chấn đương nhiên sẽ làm cho bọn họ bớt lo hơn.
Hạ Tuy nghe thấy bên ngoài tiếng già Lý gọi Chu Khải, Ô huynh xuống lầu ăn cơm, cũng không chậm trễ nữa, ôm Hạ Dạ ra ngoài ăn cơm, Tiểu Hắc cũng đóng cửa Hoàng tuyền, lon ton chạy ra khỏi phòng làm việc.
Còn về những tiểu quỷ đó, sau khi nhập vào người khác giết người sẽ tự động biến mất, xem như hồn phi phách tán, còn dư lại buổi tối Hạ Tuy tranh thủ chút thời gian trực tiếp đến chỗ của Mã Phúc tinh lọc thần hồn của các tiểu quỷ, sau đó tự động sẽ có những chỉ dẫn cho bọn chúng đến nơi mà chúng cần đến.
Còn hai nhân viên giao hàng vô tình làm kẻ sát nhân, đương nhiên vô tội được phóng thích, bởi vì hai người bị tiểu quỷ nhập vào nên không có ký ức, ngược lại chỉ cần tìm người chuyên nghiệp thôi miên bỏ đi chút ký ức về vụ việc này là được.
Buổi chiều hơn bốn giờ Giang Húc tự mình đến đây đón người, bản thân cô cũng đang mặc quần áo công sở, Hạ Tuy thấy cô ấy như vậy mà mình lại ăn mặc lễ phục đi ra thì cảm thấy có chút không tự nhiên.
Giang Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tuy mặc tây trang, vai rộng eo hẹp chân dài, Hạ Tuy cũng không tính là cao lớn khôi ngô như người mẫu, nhưng bởi vì tư thế đứng thẳng tắp khí chất trầm ổn nên có vẻ vô cùng đáng tin cậy.
Giang Húc một tay khoanh trước ngực một tay chống cằm đánh giá Hạ Tuy, trong ánh mắt có vẻ thưởng thức không hề che dấu, “A Tuy mặc bộ này ra ngoài, chắn chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn giúp anh nâng khăn sửa túi."
Hạ Tuy bởi vì cảm thấy không tự nhiên mà đưa tay chỉnh chỉnh nút áo nơi cổ tay, cố gắng đè suy nghĩ muốn đổi lại bộ trang phục rộng thùng thình như cũ của mình, Hạ Tuy hỏi Giang Húc bây giờ có thể đi được chưa.
"Đi thôi, tôi còn phải tới khách sạn làm tạo hình, đêm nay sẽ có phóng viên đến, không thể tùy tiện quá được."
Giang Húc nói xong xoay người lên xe trước, Hạ Tuy theo thói quen muốn mở cửa ngồi ở ghế sau, Giang Húc hạ cửa sổ xuống trêu chọc, “Nè nè Hạ trưởng phòng, anh ngồi phía sau có khác gì tôi biến thành tài xế cho anh đâu? Mau lên phía trước, trên đường cũng có thể nói chuyện với tôi, thuận tiện để tôi cảm nhận một chút khí tức bách tà bất xâm yêu ma không dám tới gần của anh nữa, anh không biết đâu, tối hôm qua trên đường tôi trở về đi ngang qua một nơi vừa xảy ra tai nạn giao thông, có một loạt quỷ đứng ở đó chờ xe buýt, tôi sợ đến mức thiếu chút nữa hồn cũng bay mất.”
Hạ Tuy quay đầu đứng đắn nhìn Giang Húc, sau đó đi qua ngồi ở ghế phó lái, “Yên tâm đi, thần hồn của cô vững như thái sơn, bị dọa cũng không dễ tiêu tan đâu.”
Giang Húc cười ha ha, cảm thấy nói đùa với người nghiêm trang chững chạc như Hạ trưởng phòng thật là đáng yêu quá chừng.
Hạ Tuy không rõ người này vì sao đột nhiên lại bật cười, còn cười “hào phóng” như vậy, hơi có chút không được tự nhiên xách Hạ Dạ ra ôm trong lòng.
Hạ Dạ hiện thân, lạnh lùng nhìn Giang Húc, tiếng cười của Giang Húc im bặc, ho khan hai tiếng, không biết nói gì nên tìm đề tài nói sang chuyện khác, "Tiểu Hắc sao lại không đi theo?"
Hạ Tuy nhìn Giang Húc cuối cùng cũng ngừng cười, lúc này mới thoải mái chút, "Nó có công chuyện quan trọng cần phải làm."
Tiểu Hắc đã hứa sẽ mở cửa sau cho Triệu Chấn, Sổ sinh tử tức giận nên đã triệu Tiểu Hắc xuống dưới, không biết một chó một sách cuối cùng sẽ thương lượng ra được kết quả thế nào.
Giang Húc cười khúc khích, sau đó lại vội vàng nghẹn, "À à" hai tiếng.
Tuy rằng Giang Húc không biết thân phận thật sự của Tiểu Hắc, nhưng cũng biết Tiểu Hắc không phải là một chú chó cưng bình thường, , có thể cũng biết tiểu hắc không là phổ thông sủng vật cẩu, có công chuyện quan trọng Giang Húc cũng sẽ không nghi ngờ năng lực của Tiểu Hắc.
Cô cười chủ yếu bởi vì Hạ Tuy nghiêm trang chững chạc nói một chú cún con bé xíu xiu lại có công chuyện quan trọng, nghe vậy thật khiến người ta không nhịn được cười.
Giang Húc bị Hạ Dạ dùng ánh mắt "Nhìn thấu cô rồi, cô đừng có ý đồ đen tối gì " nhìn, chột dạ không dám trêu chọc Hạ Tuy nữa, chỉ bắt đầu nói đến tiệc tối đên nay và chuyện thanh lý đám tiểu quỷ.
"Mấy năm nay nuôi tiểu quỷ đã trở thành trào lưu một thời, có điều ở công ty của tôi mà để tôi nhìn thấy thì chắc chắn không được, lần này nhờ anh xử lí cũng không phải những tiểu quỷ đó, chủ yếu là những thai nhi bị nạo thai."
Giang Húc cũng không giấu diếm, những chuyện nuôi tiểu quỷ gì đó cô trực tiếp xử lí là xong rồi, nhưng xã hội bây giờ, những người phá thai có thể là tự nguyện cũng có thể là bất đắc dĩ, đã không còn là chuyện gì hiếm lạ.
Có điều nghệ sĩ của công ty bọn họ coi như cũng ít, trong trăm cái tên người qua đường có thể nhớ được diện mạo thì đã có mấy chục nữ nghệ sĩ, nhưng đã có mười mấy con tiểu quỷ rồi, Giang Húc nhìn thấy mà phát hoảng.
Không nói có thể khiến công ty không có bất cứ cô hồn dã quỷ nào, nhưng ít nhất cũng đừng có đột nhiên nhìn thấy một tiểu hoa đán nét mặt tươi như hoa mà sau lưng lại có bốn năm con tiểu quỷ đang bò.
Hạ Tuy bình tĩnh lên tiếng, nhìn thong dong, kỳ thật trong lòng lại có cảm giác một cánh cửa nối với thế giới mới đã được mở ra.
Không phải Hạ Tuy chưa từng thấy qua những sinh linh bị vứt bỏ, bị dìm chết các loại, nhưng nạo phá thai bây giờ đã tùy tiện như vậy sao?
Giang Húc đi con đường đặc biệt ở khách sạn, nên không bị những thợ săn ảnh không có thư mời ngồi canh ngoài cổng chính chụp hình, trước tiên Giang Húc bảo trợ lý dẫn Hạ Tuy đi nhìn đại sảnh tổ chức tiệc tối đêm nay, chủ yếu là dặn dò các vị trí canh gác, còn lại cũng xem Hạ Tuy có yêu cầu chuẩn bị trước gì không.
Còn Giang Húc thì về phòng nghỉ chuyên dụng thay trang phục làm tạo hình.
Lúc này trong đại sảnh không có mấy người, chỉ có những nhân viên công tác đang vào ra làm công tác chuẩn bị, Hạ Tuy đi theo nữ trợ lý mang kính đen mặc tây trang đi dạo hai vòng trong đại sảnh, Hạ Tuy bấm đốt ngón tay tính phương vị, chuẩn bị để lại mấy lá bùa tam giác phòng hờ bất trắc.
Ai biết vừa mới đi đến cửa, lại gặp được Liễu Y Y mà Hạ Tuy đã hoàn toàn quên mất, “A Tuy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ trưởng phòng: Bạn bè của tôi, đội trưởng Dương, Hạ Đông, Chu Khải, Tiểu Uông, Giang Húc...
Giang tổng: What? 【 người da đen chấm hỏi đầy mặt]