Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 1: Bị sét đánh




Hôm đó mùng bảy tháng bảy, ban ngày trời trong xanh ngàn dặm không một áng mây, đến buổi tối trời cũng lấp lánh triệu triệu vì sao hội tụ lại chiếu sáng tựa như dãy ngân hà, quả thật có chút giống với cảnh tượng Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ trên cầu Ô Thước.

Trong kinh thành hiếm có dịp bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, các nương nương trong cung lại còn đứng ở trên hoàng thành nhìn xem những nữ tử trẻ tuổi cúng trăng làm lễ Khất Xảo*, rất có ý tứ vua dân cùng vui.

Lễ hội vô cùng náo nhiệt kéo dài đến đầu giờ sửu, sau đó mọi người cũng lục tục giải tán.

Nhìn sắc trời đêm nay có cảm giác ngày mai thế nào cũng sẽ là một ngày đẹp trời, ngoại trừ Thanh Phong quan ở ngoại ô phía đông kinh thành, đến cuối giờ sửu cũng là lúc trời giáng sấm sét, từng tảng từng tảng sét to trắng xóa giáng xuống như muốn xé rách bầu trời, chiếu sáng đến nửa kinh thành giống như ban ngày chợt lóe chợt tắt.

Có không ít bá tánh bình dân đã đi ngủ cũng bị giật mình run rẩy lăn xuống giường núp ở trước cửa nhìn về hướng đông, các quý tộc ở đế đô đang hưởng thụ cuộc sống về đêm thì trực tiếp ném luôn những mỹ nữ ca cơ đang ôm ấp, xoay người dựng trạm ở trong sân thần sắc ngưng trọng nhìn về phía đông.

Ngay cả Hoàng Thượng trong hoàng cung cũng sợ tới mức phái người suốt đêm mời các thánh tăng ở Phổ Đà tự tiến cung hộ giá, một mặt lại lo lắng ngày mai làm đối phó với các lời đồn phỏng đoán trong dân gian như thế nào.

Sau một hồi sấm sét trắng xóa cả vùng trời, bỗng có một tia chớp màu tím mạnh mẽ chém thẳng xuống, cùng lúc đó những tiếng sấm rền càng làm chấn động thêm kịch liệt hơn, trong phạm vi hơn mười dặm kinh thành người người nghe xong ai cũng thót tim, chỉ không biết đây là có điềm lành hay là yêu nghiệt quấy phá.

Mặc kệ là yêu nghiệt hay là điềm lành, vị ở trong cung kia tất nhiên là muốn bóp chết kẻ này, miễn cho dân chúng đồn đại khắp nơi làm các anh em chú bác lại sinh ra tâm tư không nên có.

Bởi vậy chờ đến ngày thứ hai Thanh Phong quan truyền đến sự tích quan chủ Huyền Nhất đạo trưởng của bọn họ nửa đêm phi thăng, dưới sự đồng ý của hoàng thượng, sự việc được truyền đi như một sự thật không thể nghi ngờ.

Có người nói, vị quan chủ của Thanh Phong quan này ngày ngày không ngại nắng mưa, một lòng một dạ chí tại tu hành.

Ban đêm thừa dịp Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ trên cầu Ô Thước, quan chủ cũng là đến nghe tiếng tiên nhân thì thầm, khoanh chân tĩnh tọa tại vườn hoa trước chủ điện nghe tiên ngữ mà ngộ đạo, trực tiếp phi thăng!

Sự tích này vừa truyền ra, cũng làm chấn động cả kinh thành, trong lúc nhất thời, vốn dĩ Thanh Phong quan gần như sắp đoạn tuyệt hương khói bỗng chốc "Khởi tử hồi sinh", dự đoán trong năm nay có thể vươn đến ngang hàng với Phổ Đà tự phía tây.

"Đại sư huynh, sư phụ của chúng ta không phải đã bị sét đánh chết rồi sao?"

Không thể ngờ được, đang yên đang lành tọa thiền ngắm trăng trong sân, ai mà ngờ cứ như vậy người đã mất rồi.

Tuy rằng bây giờ có thể ăn ngon uống ngon, có thể mập mạp, nhưng vẫn rất luyến tiếc sư phụ.

Đại sư huynh gầy còm thở dài, có chút ưu sầu, đáng tiếc mới vừa gặm một cái đùi gà to béo, trên miệng đầy dầu mỡ, vẻ u sầu này nọ tất nhiên cũng suy giảm, "Sư phụ lão nhân gia Người từ trước đến nay đều quan tâm vấn đề ăn ở của chúng ta, ta tin rằng Người có biết cũng sẽ không trách đâu."

Nhắc đến quan chủ cái gì cũng tốt, lớn lên bộ dáng dễ nhìn, đáng tiếc lại không biết khéo léo cư xử, nếu mà ngài chịu cười một cái với nhóm nữ khách hành hương thôi, có lẽ Thanh Phong quan bọn họ cũng không nghèo túng đến bực này, đáng tiếc quan chủ lại thảng nhiên như không, còn nghiêm khắc quở trách đại đồ đệ đang uyển chuyển đề cập tới chuyện này.

Này cũng thì thôi, thân là đạo sĩ mà cũng không biết xem tướng đoán chữ, chỉ giỏi về tróc quỷ hàng yêu, niệm kinh ngồi thiền, sống đời ẩn dật như một vị tăng nhân khổ hạnh.

Nói đến bản lĩnh hàng yêu trừ ma của quan chủ cũng coi như nổi tiếng xa gần, có nhà giàu nọ người ta cho thù lao cũng đủ nhiều, đáng tiếc quan chủ trong mệnh thiếu tài, mỗi lần có nhà giàu mời sư phụ tróc quỷ trừ tà, lúc quay về những vàng bạc kia đều sẽ ly kì không cánh cũng bay, hoặc là bị người ăn vạ hoặc là bị người trộm đạo.

Nói đến ăn vạ hoặc trộm đạo cũng đã đủ hoang đường, dù sao quan chủ ngoại trừ một thân đạo thuật, còn có võ thuật trong người, yêu ma quỷ quái còn không làm gì được ngài, chớ nói chi là bọn trộm vặt.

Càng hoang đường là có một lần trực tiếp đem thù lao đổi thành lương thực vải vóc, lại ngay lúc lên núi bị trượt chân ngã xuống sông, lương thực vải vóc đều bị nước cuốn trôi.

Tóm lại ông trời già đã quyết tâm muốn cho quan chủ sống đời ăn không đủ no mặc không đủ ấm mới bằng lòng bỏ qua, đến mức hai sư huynh đệ bọn họ cũng phải đi theo chịu khổ chịu tội.

Nhớ đến lúc trước hai người bọn họ cũng là lúc mất mùa vì mạng sống mới đến Thanh Phong quan, ai biết hiện giờ người dưới chân núi đã được ăn no mặc ấm, bọn họ còn ở nơi này sống đời cơ cực.

Sư huynh gầy còm nghĩ đến đây, chút áy náy còn lại cũng đã biến mất, Thanh Phong quan này nguyên bản cũng chỉ còn lại một mình sư phụ, hiện giờ sư phụ rời đi đổi lại Thanh Phong quan cường thịnh như xưa, tin rằng sư phụ trên trời có linh cũng sẽ nhắm mắt.

Huyền Nhất đạo trưởng nên nhắm mắt này đang liên tục mê mang, lúc mở mắt thì thấy hai nữ tử, không biết nên nói gì làm gì, thậm chí trên mặt nên có biểu cảm gì cũng không dám xác định.

Lại nói Huyền Nhất đạo trưởng nguyên bản cũng là người chú ý ngủ sớm dậy sớm, mặc dù là ngày hội đêm thất tịch, nhưng có liên quan gì tới hắn đâu.

Mỗi ngày nghe gà gáy thức dậy, ngồi trên đỉnh núi dốc đá đúng giờ đúng phút nghênh đón mặt trời mọc mặt trời lặn cứ như là con dâu hầu hạ cha mẹ chồng, thừa dịp còn áng mây tía lúc bình minh hoàng hôn mà ngồi xuống tu hành, Huyền Nhất đạo trưởng đã duy trì nhịp nghỉ ngơi và làm việc như vậy từ lúc còn là một tiểu đồng bốn tuổi tay chân ngắn cũn, vẫn luôn đến hôm nay, kiên trì ngày qua ngày đến ba mươi năm sau.

Cho nên theo lý thuyết hôm nọ cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng ai biết vị đạo trưởng có lịch làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật đến trình độ làm người ta giận sôi vậy mà đêm thất tịch ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên bị một trận tim đập nhanh làm bừng tỉnh, lại ma xui quỷ khiến xuống giường đi đến sân trước chủ điện.

Huyền Nhất đạo trưởng tỉnh lại trong tiếng khóc chói tai của phụ nữ, thì ra là tổ sư gia biết hắn có kiếp nạn này, cho nên đã đánh thức hắn rồi làm hắn đi ra ngoài sân, miễn cho lúc hắn bị sét đánh thiêu rụi phòng ốc trong quan sao?

Đạo trưởng cũng không biết mình nên có cảm tưởng gì, do dự một cái chớp mắt, rốt cuộc thở dài một hơi, theo tình huống hiện tại, rõ ràng nơi này không có khả năng là địa phủ, phải biết rằng trong địa phủ hắn cũng có quen vài con quỷ đó.

Cô gái mảnh mai ngồi bên cạnh nhìn thấy hắn thần sắc hoảng hốt, rồi lại đột nhiên có vẻ mặt nhìn thấu hồng trần, trong lòng căng thẳng, tuy rằng nàng hiện giờ đã có được vai nữ phụ tốt nhất, lại có ảnh đế Thành Hạo bối cảnh không tệ làm núi dựa, nhưng mà người coi tiền như rác này cũng không thể tùy tiện vức bỏ, chớ nói chi nam nhân này còn có một bà vợ như vậy.

Nghiền áp được đối phương ở phương diện sức quyến rũ, trong lòng cô gái không tránh khỏi vừa đắc ý lại thỏa mãn.

Vừa nghĩ những chuyện đó, cô gái thân thể mềm mại nhào tới trên người kẻ mập mạp đầy mỡ làm người ta phát ngán kia, trên mặt đầy khổ sở, thút thít khóc cầm tay đối phương, "A Cẩm, tuy rằng em không yêu anh, nhưng mọi chuyện anh làm vì em em đều xem được trong mắt nhớ được trong lòng, tuy rằng em chỉ yêu anh Hạo, nhưng em cũng không đành lòng làm tổn thương anh, hôm nay anh đâu cần phải..."

Nói được một nửa, có vẻ như trong lòng quá khổ sở và áy náy, nghẹn ngào đến nói không ra lời.

Đạo trưởng toàn thân chấn động, nghiêm mặt liền muốn quở trách nữ thí chủ xin tự trọng, nhưng mà có lòng không có sức, trừ bỏ đầu óc hôn mê, ngay cả tứ chi thân thể cũng không thể động đậy.

Lại thêm cái bổ nhào kia của đối phương đập vào ngực đạo trưởng, một chút khí lực vừa tích được cũng bị đập tới tiêu tán.

Cũng không biết đây là nơi nào, làm sao vừa tỉnh lại đã thấy một căn phòng xa lạ, bên cạnh còn ly kì xuất hiện hai người phụ nữ.

Từ xưa nam nữ thụ thụ bất thân, mà cô gái này cứ như vậy trực tiếp bổ nhào vào người hắn?

Thật là không ra thể thống gì!

Đạo trưởng mặt tức giận đến đỏ bừng, trừng mắt tưởng như muốn đẩy cô gái này ra, nhưng hôm nay hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đầy trọc khí, thân thể nặng như bị mấy trăm con tiểu quỷ đè lên, tay chân đầu óc đều mờ mịt nhúc nhích khó khăn, chẳng lẽ là bị sét đánh toàn thân trọng thương, tu vi toàn bộ bị hủy?

Đạo trưởng há miệng, định quát lớn một tiếng ít nhiều cũng khuyên nữ thí chủ này lui ra, nhưng mà há miệng cũng không phát được âm thanh gì.

Một cô gái xinh đẹp khác ngồi trên ghế từ nãy giờ sắc mặt vẫn lạnh lùng lúc này cũng cười lạnh một tiếng, cầm tờ giấy trên tay mắt lạnh từ trên cao nhìn xuống đạo trưởng, "Hạ Tuy, dám cho bà đây đội nón xanh, được lắm, vì ăn mừng ngày lễ thất tịch mà tặng một quán cà phê cho một con hát, anh đã không quan tâm tiền bạc như vậy, chắc sẽ rất vừa lòng kết cục mà tôi an bày cho anh. Hôm nay, ngay bây giờ, ngay lập tức, mang theo hai bàn tay trắng mà cút khỏi nhà bà đây!"

Đạo trưởng phản ứng lại mới giật mình nhớ tới hình như trước lúc chính thức xuất gia sư phụ đặt cho hắn một cái tên gọi là Hạ Tuy, Hạ là họ của sư phụ lúc chưa xuất gia, Tuy là mang ý bình an, cũng là mong muốn hắn bảo hộ cả vùng được bình yên, cho nên người đó là đang nói chuyện với hắn?

Há miệng vừa muốn lên tiếng hỏi vị nữ thí chủ này sao lại quen biết hắn, cô gái mảnh mai kia lại đột nhiên hét lên một tiếng, thành công làm vị đạo trưởng đầu óc mơ màng bị chấn động, nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.

Lần này bị hôn mê, đạo trưởng giống như cưỡi ngựa xem hoa xem lại cuộc đời hơn hai mươi mấy năm của một người.

Người này có vẻ là kiếp sau của hắn, vốn dĩ khi còn bé vẫn là thông thấu mọi việc, có lẽ vì trời sinh có mắt âm dương, nên ban đêm thường bị một ít vật không thể nói tên dọa cho khóc lóc không ngừng, còn thường bị sốt cao.

Người trong nhà thử mọi cách, mang đứa nhỏ đến bệnh viện khám thì ngược lại cứ một lần bệnh lại nặng thêm một lần, từ đó chỉ có thể mời bác sĩ gia đình đến điều trị.

Vốn dĩ đứa bé sanh đủ tháng mập mạp khỏe mạnh bị dày vò như vậy, không quá một tháng đã gầy yếu vô cùng, nhìn thấy có vẻ là không thể nuôi lớn được.

Người trong nhà bị phiền lòng sanh bực bội, lão thái thái Hạ gia là một tín đồ thành tâm bái Phật, tuy rằng không nhìn mặt con dâu, nhưng nhìn cháu trai nhỏ cứ làm ầm ĩ đến con trai mình, rốt cuộc không chịu nổi, trực tiếp dẫn cháu trai nhỏ đi tìm một vị đại sư, từ đó về sau đứa bé khỏi hẳn, cứ như vậy trưởng thành.

Đáng tiếc lúc hơi lớn hơn một chút mới phát hiện, đầu óc đứa nhỏ này có vẻ không tốt lắm, ngốc nghếch ngây ngô. Nhưng mà nghĩ lại những dày vò đứa bé này phải chịu lúc còn nhỏ, người của Hạ gia cũng cảm thấy điều này rất bình thường.

Nhưng hôm nay Huyền Nhất đạo trưởng vừa thấy, cũng hiểu được tiền căn hậu quả.

Cái gọi là trời sinh có mắt âm dương, kỳ thật là một người có căn cốt tu hành tuyệt hảo, lúc này mới coi âm dương hai giới như một, đáng tiếc khi đó bản thể cũng chính là Huyền Nhất đạo trưởng lúc còn nhỏ đã không chịu được uế khí va chạm.

Thông thấu mọi việc cũng không phải là mang theo kí ức của kiếp trước, mà là có thể mơ hồ hiểu được một ít đạo lý, biết học tập biết quan sát nên hiểu biết mọi sự vật sự việc xung quanh mình.

Đại hòa thượng kia cũng không phải là rất cao minh, trực tiếp nghĩ cách làm tâm trí của bản thể bị mơ hồ, lại bảo người trong nhà sử dụng các biện pháp làm bẩn căn cốt tuyệt hảo kia, không có những bản lĩnh đó, cũng đồng nghĩa với dần dần không thông hiểu âm dương, bản thể cứ như vậy ăn ăn ngủ ngủ mà lớn lên.

Lại bởi vì căn cốt bị ô uế, tại lúc còn nhỏ đã tích tụ dần những khí không sạch sẽ trong cơ thể, hình thể ngày càng ngốc vụng, đầu óc cũng càng mơ màng, sợ là nếu tiếp tục vài năm, người này có thể sẽ bị uổng mạng.

Cũng không biết Đại hòa thượng kia là vô ý hay cố tình, trùng hợp kiếp trước kiếp này bị một tia sét bổ xuống về cùng một chỗ, với bản thể mà nói là thức tỉnh kí ức kiếp trước, với Huyền Nhất đạo trưởng mà nói là trực tiếp vượt qua luân hồi đến thẳng kiếp này.

Hiện giờ cứ coi như thiên đạo năm mươi phần trăm, thiên diễn bốn chín phần trăm, con người một phần trăm, cho dù là bản thể hay là Huyền Nhất đạo trưởng cuối cùng đã giành được một con đường sống.

Hạ Tuy lúc hôn mê biết được tin tức của bản thể ở thế giới này, lại biết được "Chính mình" trước đây bị một ngôi sao diễn viên dụ dỗ mà ủng hộ cô ta nhiều năm, còn bởi vậy mà phản bội hôn nhân của mình, trong lòng cảm thấy thật mơ hồ.

Những sự việc này bất kể là "Vợ" hay là "Ngoại tình" hay là "Tình yêu đích thực", đều là những việc không thuộc chuyên môn của hắn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Cứ rối rắm trong hôn mê như vậy, nhưng đến lúc nên tỉnh thì vẫn nên tỉnh lại thôi.

Hạ Tuy lại mở mắt ra, cũng phát hiện mình lại đổi chỗ nằm rồi.

Lúc trước "Chính mình" bởi vì "Nữ thần" Liễu Y Y đồng ý cũng hắn ăn lễ Thất tịch, "Chính mình" kích động đến mức dùng tất cả tiền trong thẻ tín dụng mua một quán cà phê chuẩn bị tặng cho đối phương, kết quả bị bà vợ ở nhà gióng trống khua chiêng đuổi theo đến đây, "Chính mình" quá sợ hãi liền hôn mê bất tỉnh.

Người ngoài nhìn vào có vẻ tên này là một bao cỏ gan thỏ đế, Hạ Tuy lại biết, tên mập này là bị hắn làm liên lụy, bởi vì đối phương té xỉu đồng thời với lúc hắn bị sét đánh.

Tác giả có lời muốn nói:

Cung thỉnh tổ sư gia hiển linh. . .

Đạo trưởng: tổ sư gia, lúc trước vì sao ngài khiến cho vãn bối nửa đêm tỉnh lại đi ra ngoài sân?

Tổ sư gia: tất nhiên là vì để nhà ngươi thần trí tỉnh táo mới trốn được vào con đường sống duy nhất đó. 【 mới là lạ 】

*Tiết Khất Xảo: lễ Khéo tay, ngày lễ của các cô nương vào ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, cũng là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau (hai nhân vật này nổi tiếng quá rồi mình không chú thích nhé, bạn nào chưa biết có thể tra google). Trong ngày này, các cô gái sẽ làm lễ bái lạy Chức Nữ nương nương ban cho đôi tay khéo léo, sau này tìm được tấm chồng tốt. Tương truyền vào ngày này buổi đêm đứng dưới giàn bí thì có thể nghe được tiếng nói của Ngưu Lang Chức Nữ lúc gặp nhau trên trời.