Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 111




Bàn Long kiếm trận chứa đựng kiếm ý và long khí chí dương chí cương, có loại khắc chế tự nhiên đối với âm tà cổ vật, Liễu Vũ lại tu luyện thuần cổ thân, gặp phải loại kiếm trận này đừng nói là phản kháng, tới năng lực giãy giụa cũng không có, thực lực hơi yếu một chút đương trường xụi lơ là chuyện bình thường.

Trương Tịch Nhan nhảy lên nóc xe, ôm lấy eo của Liễu Vũ, đỡ cô xuống.

Bỗng dưng, một tiếng kiếm minh leng keng hoa phá trường không vang lên cùng với tiếng xé gió, một thanh bảo kiếm dày nặng từ trên trời giáng xuống ngay lập tức phá vỡ cổ trận bao phủ bên trên phòng làm việc Côn Minh, mũi kiếm cắm vào khoảnh đất trống trong sân, lực lượng lớn quá mức khiến cho xi măng bên dưới vỡ nát, sóng xung kích khuếch tán ra ngoài, không chỉ khiến cho lớp xi măng trên sân bị chấn bay, còn khiến cổ chuớng do cổ trận tạo ra cũng bị đánh tan.

Kiếm đâm trên mặt đất, rung lên không ngừng, trên thân kiếm còn khắc hai chữ Triện cổ xưa "Lôi Phạt".

Liễu Vũ khiếp sợ, theo bản năng nắm chặt cánh tay của Trương Tịch Nhan, ý thức cầu sinh làm cho cô lôi kéo Trương Tịch Nhan bỏ chạy.

Đám người đứng gần đó nhìn thấy Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan muốn bỏ chạy, một tên trong đó hét to: "Đừng để cho các ả chạy." Hắn ta rút kiếm ra vọt lên, đồng bạn bên cạnh hắn ta thấy thế, cũng sôi nổi chạy ra chặn đường Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ.

Tên trẻ tuổi vừa hô to không để cho các nàng chạy la lớn: "Các vị tiền bối, hai ả yêu nữ này tu luyện tà thuật còn làm bạn với yêu nghiệt, thỉnh các ngài mở rộng chính nghĩa trừ ma vệ đạo, diệt trừ hai ả yêu nữ này tại đây."

Một người đàn ông chừng ba, bốn mươi tuổi mang kính râm cầm cờ đoán mệnh nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính, thảnh thơi nói: "Càn Khôn tiên thai do phong thủy long mạch dựng dục mà sinh, trời sinh đất dưỡng, lôi kiếp bất diệt, con gái ruột của ông trời có chân long đi theo hộ đạo, đến bên miệng của các người lại biến thành yêu nghiệt."

Người của các môn phái khác đứng rất xa, không tỏ bất kỳ thái độ nào.

Tên trẻ tuổi vừa kêu gọi hỏi: "Các hạ thuộc môn phái nào?"

Thầy bói đáp: "Ai cần các người quan tâm tôi thuộc môn phái nào."

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi chừng hơn ba mươi băng qua đường lớn đi đến, anh ta đánh giá một vòng những thi thể chết thảm trên mặt đất, tầm mắt đảo qua người Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, sau đó giương mắt nhìn vào sân của phòng làm việc Côn Minh, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại tạo thành hình kiếm vận sức phất lên, thanh kiếm cắm trong sân lập tức bay về phía anh ta, 'xoạt' một tiếng cắm vào vỏ kiếm phía sau lưng.

Anh ta tiến đến trước mặt Ngô Phượng Khởi, ôm quyền khom người hành lễ: "Thúc công, con tới trễ, xin thúc công thứ lỗi."

Ngô Phượng Khởi đáp: "Không tính trễ." Ông ta nói với thư ký Hàn đang đứng phía sau: "Đây là Ngô Chính, cậu mang theo người đi với nó vào trong cứu người đi."

Thư ký Hàn gật đầu, nói với Ngô Chính: "Xin mời." Rồi kêu người của mình bắt đầu vào trong tòa nhà cứu người.

Đại lão của các phái đang vây xem cũng sôi nổi phái ra người của mình, cùng nhóm người kia vào trong cứu hộ.

Ngô Phượng Khởi liếc nhìn đám người đang vây quanh Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, nói: "Để các nàng rời đi."

Tên trẻ tuổi dẫn đầu ôm quyền, cao giọng nói: "Ngô lão, Trương Tịch Nhan ả yêu nữ này giết hại thái công của tôi ngay tại đây, thỉnh ngài cho chúng tôi chủ trì công đạo."

Ngô Phượng Khởi trầm giọng nói: "Tôi nói để các nàng rời đi."

Đám người kia đứng yên tại chỗ không đi, không chỉ không đi, mà còn có càng nhiều người đứng ra lấp kín Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ. Những người này có chút là người của bộ lạc Ứng Long, có chút ăn mặc trang phục của môn phái khác, quần áo và vũ khí của bọn họ hoa hòe lòe loẹt, số lượng chừng ba bốn trăm người, còn nhiều hơn đám người đang vây xem gần đó.

Lúc này bên trong phòng làm việc Côn Minh truyền tới hô to, có kêu sư huynh, có kêu sư phụ, có kêu con trai, thanh âm hoặc khóc lóc thảm thiết hoặc cực kỳ bi ai, hiển nhiên người bên trong đã tao ngộ bất trắc.

Đám người vây quanh Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ thấy thế, sôi nổi xúc động phẫn nộ hét to: "Chẳng lẽ muốn mặc kệ hai ả yêu nữ làm ác làm bậy này rời đi sao?"

Một ít người vây xem thấy thế cũng bu lại, kêu: "Trương Tịch Nhan, chuyện ở phòng làm việc Côn Minh là sao, nói rõ ràng rồi đi."

Liễu Vũ nhỏ giọng nói với Trương Tịch Nhan: "Đây là tính đem chuyện ở phòng làm việc Côn Minh tính hết lên trên đầu chị đó."

Trương Tịch Nhan vô cùng đạm nhiên.

Ba người thành hổ, miệng đám đông nóng chảy cả vàng*. Một bên chỉ có nàng và Liễu Vũ hai cái miệng thanh minh, một bên là là Dân Tông Hiệp tình thế rắc rối phức tạp. Từ lập trường tới nói, hai nàng khiêu chiến uy tín của Dân Tông Hiệp, lại bị bọn họ nắm nhược điểm trong tay, phương pháp tốt nhất chấm dứt chuyện này chính là giải quyết hai nàng. Dân Tông Hiệp có quá nhiều người của bộ lạc Ứng Long, bộ lạc Ứng Long và người của các phái lại bị cuốn vào sóng triều, bị lôi đi về phía trước. Nếu bọn họ bắt Canh Thần phải đền tội thì giống như đi quật căn cơ của bộ lạc Ứng Long, hậu quả sẽ khiến cho Dân Tông Hiệp lâm vào nội loạn và sụp đổ, hai nàng mới là ngoại địch, giải quyết xong ngoại địch mới có thể ngồi xuống xử lý mâu thuẫn nội bộ bên trong. Ngô Phượng Khởi có thể đứng ra bênh vực các nàng, kiên trì muốn thả các nàng đi, đã thực không dễ dàng.

*Ba người thành hổ hay tam nhân thành hổ (ba người nói có cọp, người ta liền tin là có cọp thật) là một thành ngữ điển tích của TQ. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.

*Miệng đám đông nóng chảy cả vàng hay chúng khẩu thước kim, ý nghĩa của câu này là sức ảnh hưởng của dư luận vô cùng lớn.

Trương Tịch Nhan chú ý thấy, tuy những đại lão của các môn phái đứng gần đó rất đông, nhưng không ai tỏ thái độ gì, mà môn hạ đệ tử của bọn họ, không ít người lại đứng ra chặn đường đi của các nàng. Đến thời điểm này, chỉ có mỗi thầy bói kia nói đôi câu vài lời vì Lộ Vô Quy.

Con người khi đứng trước công đạo chính nghĩa, việc đầu tiên là bảo vệ lợi ích của bản thân, ngay cả cái gọi là công đạo chính nghĩa cũng bất quá là vì duy trì lợi ích của một nhóm lớn mà tồn tại.

Giằng co một lúc, nhóm người đi vào tòa nhà cứu hộ cũng ra tới, khiêng ra từng khối thi thể chết thảm.

Có chết vì giết hại lẫn nhau, có bị cuốn vào ảo giác tự mình hại mình, cũng có mấy người sống sót được tìm thấy, do thư ký Hàn và Ngô Chính tự mình đưa ra ngoài.

Bọn họ khiêng thi thể ra ngoài, đặt bên cạnh Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan, một đám phẫn nộ nhìn hai nàng, ngay cả những đại lão của các phái đang đứng bàng quan xem xét tình huống cũng nhíu mày, không ít người nhìn thấy thi thể của hậu đại ưu tú và đồ tử đồ tôn nhà mình, gân xanh nổi đầy trên trán.

Bọn họ vội vàng chạy tới đây, nguyên nhân chủ yếu là vì những mầm non triển vọng của nhà mình, những hạt giống tốt đó chính là gốc rễ để môn phái phát triển trong tương lai.

Buổi chiều khi phát hiện phòng làm việc Côn Minh xảy ra chuyện, rất nhiều người xông vào cứu viện, sau đó cả đám đều bị vây hãm bên trong, không một ai ra ngoài được.

Cái bẫy này của Trương Tịch Nhan, lấy phòng làm việc Côn Minh làm mồi nhử, cơ hồ vây hãm gần như toàn bộ tinh anh của Dân Tông Hiệp ở tỉnh này, ngay cả Ứng Thế Kiệt người bị lên án vì việc cướp sạch tổ đình Vu Giáo, ở nhận được tin tức sẽ bị bắt điều tra sau, cũng tiến vào bên trong cứu người của hắn, sau đó, ngực hắn bị mổ ra, thi thể được người khác khiêng ra ngoài, bày ở trước mặt bọn họ.

Có người lớn tiếng quát hỏi: "Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ, các người còn có gì để nói?"

Ngô Phượng Khởi vô cùng đau lòng nhìn những thi thể trên mặt đất, vành mắt đều đỏ. Vì những đệ tử trẻ tuổi của Đạo môn vốn nên có tiền đồ rộng mở, cũng vì thế cục đã mất khống chế. Ông ta tọa trấn Tây Nam, Lê Vị ở ngay bên dưới mí mắt ông ta, cho nên ông ta hiểu rõ thủ đoạn của nàng ấy, mà đối với người thừa kế y bát của nàng ấy là Trương Tịch Nhan, ông ta cũng vô cùng hiểu rõ lực sát thương của nàng. Càn Khôn tiên thai chiến lực có mạnh bao nhiêu, thì cô cũng chỉ có một cây thước phép, mà Lê Vị, nếu nàng ấy muốn, thì có thể vô cùng dễ dàng lau đi tất cả dấu vết tồn tại của người khác, bao gồm cả chính nàng ấy. Trương Tịch Nhan không phải Lê Vị, nàng trời sinh tính thuần lương, từ đó đến giờ, ra tay lúc nào cũng chừa lại đường sống, nàng chỉ muốn những người không liên quan khoanh tay đứng nhìn không cần trộn lẫn vào. Nàng xuống tay với phòng làm việc Côn Minh, vẫn có lưu lại đường sống, bằng không thằng bé ngốc đệ tử của Cửu Lão Động núi Thanh Thành sẽ không bình yên vô sự nhảy nhót như vậy. Nhưng là nàng gây ra huyết án, chính là đã gây ra huyết án, nhiều thi thể đặt ở đây như vậy, bên trong xi măng, đất đai và kẽ tường đều có thể tìm thấy cổ chướng do Hoa Thần Cổ tạo ra chính là bằng chứng. Nhưng ông ta có thể chỉ trích rằng Trương Tịch Nhan đã sai sao? Dân Tông Hiệp thiếu nàng một cái công đạo, Canh Thần diệt sát bộ lạc và toàn tộc của nàng, bộ lạc Ứng Long còn đối với nàng đuổi tận giết tuyệt.

Một vị đạo sĩ râu tóc bạc trắng nhìn thấy từng khối thi thể được khiêng ra ngoài, mắt hổ rưng rưng: "Trương Tịch Nhan, cô đây là tự tuyệt thiên hạ."

Liễu Vũ có bao nhiêu bản lĩnh, bọn họ vừa rồi đã nhận ra, có thể có thực lực gây ra việc này, là Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ nhìn thấy số thi thể được khiêng ra ngoài, hít ngược một ngụm khí lạnh, cô nhìn về phía Trương Tịch Nhan ánh mắt đều thay đổi: Đại lão, chị thực sự quá trâu bò!

Cô bỗng nhiên hiểu được lúc chiều Trương Tịch Nhan nói không thể bị bắt quả tang tại hiện trường là có ý gì. Xem đi, lúc này bị bao vây rồi nè.

Cô ngay lập tức có loại cảm giác yêu nữ tà đạo bị người chính phái vây công, hết đường chối cãi, tình cảnh này chỉ có thể liều chết đánh một trận, đương nhiên, theo lẽ thường tới nói, loại tình huống này sẽ vô cùng thảm, cửu tử nhất sinh đều tính là nói giảm nói tránh. Trên cơ bản thuộc về loại vai chính lên sân khấu, pháo hôi bị bêu đầu trước tiên.

Trương Tịch Nhan sớm có chuẩn bị tâm lý, chưa từng nghĩ sẽ biện bạch hay tẩy trắng cho chính mình. Có một vụ án rất nổi tiếng, một người có cùng họ với nàng, tên là Mao Mao, lúc còn nhỏ anh ta chính mắt nhìn thấy hàng xóm giết chết mẹ của mình, mà hàng xóm thông qua đút lót chạy tội chỉ bị xử phạt rất nhẹ, anh ta vì mất đi mẹ của mình và trải qua rất nhiều chuyện không tốt, cho nên oán hận trong lòng càng thêm sâu, rốt cuộc một ngày nọ anh ta giết chết cả nhà hàng xóm, khiến cho hàng xóm cửa nát nhà tan mệnh phó hoàng tuyền. Lưng đeo mấy cái mạng người, Trương Mao Mao cuối cùng phải lãnh án tử hình đền tội. Anh ta vì báo thù cho mẹ, vì xả giận cho bản thân, nhưng lại làm trái pháp luật, cuối cùng chỉ có thể đền tội.

Chưởng giáo chân nhân tay cầm phất trần đi tới, ông đi xuyên qua đám người rồi nhìn về phía những thi thể trên mặt đất.

Có người thấy chưởng giáo chân nhân lại đây, trợn mắt tức giận, hỏi: "Trương Quá Hướng, ông bây giờ muốn bảo vệ Trương Tịch Nhan sao?"

Trương Tịch Nhan nhìn thấy chưởng giáo chân nhân cũng vô cùng ngoài ý muốn. Ông ấy không nên tới đây.

Thi thể đã đặt thành một hàng dài, còn có rất nhiều thi thể vẫn tiếp tục bị khiêng ra ngoài, trong đám người vang lên tiếng khóc không ngừng.

Chưởng giáo chân nhân đi qua từng thi thể nằm trên mặt đất, ông chỉ vào một thi thể trong đó, nói: "Người này là môn hạ đệ tử của tôi, khi còn nhỏ từng dâng trà cho tôi. Đặc biệt bướng bỉnh, tổ chim trên cây đều bị nó phá, có lần tôi bắt được đánh cho nó một trận nên thân." Ông lại tiếp tục nhìn nhìn, nhận ra vài người, kêu đệ tử đi theo phía sau tiến lên khiêng trở về. Ông đi hết một vòng, nhìn thấy vẫn còn có thi thể bị khiêng ra ngoài, nặng nề thở dài một hơi, sau đó trở lại bên cạnh Trương Tịch Nhan, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Giải thích cho mọi người một chút đi."

Liễu Vũ: "..." Chưởng giáo đại lão, ông không phải là muốn phản bội đó chứ?

Trương Tịch Nhan nói: "Ảo trận, giết người chính là nhân tâm. Đệ tử gác cổng của núi Thanh Thành, tâm tính trẻ sơ sinh, cho nên không ngại. Người tử nạn trong ảo trận, hoặc chết vào tay người khác, hoặc chết do chính tay của mình, toàn do nhân tâm. Nhân tâm bất công, máu tất chảy thành sông." Ánh mắt của nàng vô cùng đạm nhiên nhìn về phía chưởng giáo chân nhân: "Con tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, nhưng nợ máu của toàn tộc chỉ có thể do chính con đi đòi lại. Vụ huyết án lớn như vậy, dùng cái xác rỗng gánh tội liền coi như xong việc, dù sao cũng phải một cái giá thật đắt. Có đôi khi một sự nhịn chín sự lành là sẽ phản phệ tự thân."