Chương 12: Thiếu niên
Ở một nơi xa xôi, xa đến không thể dùng thước đo phàm tục để hình dung. Nơi này là một thế giới mà chính đến cả tiên nhân trong truyền thuyết cũng khao khát đặt chân đến, cũng mất không biết bao nhiêu tuế nguyệt truy tìm.
“Hồng mông thế giới” – Đại đạo khởi nguyên, vạn vật khởi thủy. Vốn dĩ, Hồng mông thế giới vốn nhiều người cho rằng nó chỉ là truyền thuyết trong truyền thuyết nhưng thực sự nó tồn tại. Chỉ có điều người có thể đặt chân đến ít ỏi vô cùng. Muốn nhập giới này đều là cấp bậc cự đầu, hoặc chí ít cũng là giới chủ một giới mới có tư cách.
Một giới này, tràn ngập hồng mông chi khí so với Tiên giới linh khí nồng đậm hơn gấp mấy lần. Nếu đem Tiên giới thánh địa tu luyện so sánh với nơi này chính là tự bôi nhọ 2 chữ thánh địa. Một giới này cũng không có ngày, không có đêm, thời không vô định, pháp tắc biến thiên, đại đạo chìm nổi tựa như vật vô chủ. Mỗi đầu đại đạo, mỗi tia pháp tắc có lẽ tại tiên giới hay phàm giới tu chân đều khiến tất thảy trở lên điên cuồng chém g·iết, tranh đoạt. Nhưng tại giới này lại chỉ như cỏ cây không mấy giá trị vậy.
Nhìn vẻ bên ngoài, giới này chính là bảo địa, là nơi thu gặt tinh hoa. Nhưng thực tế giới này hung hiểm còn vượt xa bất kỳ giới nào. Muốn thu lấy những pháp tắc, đại đạo kia đều cần phải có thực lực vô cùng cường đại, đều cần có bảo vật áp hòm, cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ, và hơn hết chính là cần “Cơ duyên”. Đến cấp bậc này có đôi khi chỉ bàn duyên phận. Dẫu là thế, nhưng mỗi người có thể đến được đây đều nguyện ý đi thử một chút, cũng muốn trái nghịch duyên phận một chút, hầu hết ai cũng tự tin vào đạo hạnh của chính mình. Cho nên cứ một quãng thời gian, giới này lại ồn ào bởi những màn tranh đoạt cơ duyên…..
Hồng mông chi hải, một trong bát đạt bảo địa của hồng mông giới, cũng là nơi hung hiểm nhất nhì của Hồng mông giới. Hải này rộng không thấy bờ, sâu không thấy đáy. Cấp bậc thủy tổ nếu rơi vào Hải này chính là chỉ có một con đường c·hết. Vì lẽ, Hải này không chỉ hạn chế đạo hạnh của Tiên giả, lại càng chứa trong nó hằng hà sa những Hồng mông hải quái, những Hải quái này đa số đều sống thành bầy đàn, số lượng đều đạt tới ngàn vạn. Hơn nữa thực lực của mỗi con đều không thấp, chỉnh thể đối chiến mà nói việc mài c·hết một Thủy tổ cấp bậc đều là như cơm bữa.
Không những vậy, Hải này tồn tại những hải quái cự đầu hoặc những hải tộc cổ lão thực lực vô cùng cường hãn. Nếu chẳng may trêu chọc phải chúng thì chỉ có con đường c·hết. Cho nên bước vào Hải này tìm kiếm cơ duyên cho dù là cấp bậc Thủy Tổ cũng đều cẩn thận vô cùng, nếu không có bảo vật cứu mạng cũng là kết đội đi cùng nhau. Đối ứng chiếu cố, bảo vệ lẫn nhau.
Tại một đảo nhỏ vắng vẻ, có một thiếu niên đang ngồi thiền định bên bờ biển. Thiếu niên, gương mặt thanh tú, mày môi no đủ, mũi cằm thanh thoát, nước da hồng hào, mái tóc dài bồng bềnh, một thân bạch y, siêu phàm thoát tục. Thiếu niên này lẳng lặng ngồi đó hồi lâu, bỗng thiếu niên mở lớn đôi mắt. Hướng về thiên không xa xôi, ánh mắt như nhật nguyện đồng huy, chiếu rọi thế gian tăm tối. Miệng lẩm bẩm:
-Thần niệm tiêu tán! Chỉ là ta nhớ không nhầm thời hạn chưa tới. Lẽ nào, nơi đó xảy ra chuyện? Nơi đó khoảng cách quá xa xôi. Muốn tin tức thần niệm đưa về cũng cần một quãng thời gian nữa. Có lẽ ta cũng cần kết thúc chuyện nơi này, tranh thủ đi nơi đó một lần….Có vài thứ thật chưa buông xuống được.
Nói rồi định nhắm mắt lại tiếp tục thiền định. Chỉ là chưa kịp định thần thì một lần nữa ánh mắt khóa chặt về một phương hướng trên bầu trời gằn giọng:
-Hồng Quân lão thất phu, định chơi trò trốn tìm với ta sao, cả mấy vị nhất giới chi chủ lẽ nào đã đến mà lại không ra gặp mặt sao??
-Ha ha ha ha ha! Đạo hữu bớt giận, ta chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi. Cũng không có ý định làm phiền. Chỉ là đạo hữu đã có lời, nếu ta không ra thì quả là thất lễ.
Một giọng nói trong hư không vang lên, đồng thời một thân ảnh Lão giả cũng từ từ xuất hiện, lăng không mà xuống đi tới trước mặt thiếu niên, nở nụ cười hòa ái.
-Chử đạo hữu đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.
-Hừ! –Thiếu niên không thèm đáp lời chỉ có ánh mắt vẫn khóa chặt hư không chờ đợi.
Lão giả cũng không nóng giận cất giọng:
-Chử đạo hữu đã có lời, các vị cũng cùng ra đi.
Vừa dứt lời, từng tiếng hừ lạnh vang lên, trong hư vô lần lượt từng thân ảnh xuất hiện. Tất cả đều mang theo khí tức hủy thiên diệt địa mà tới. Trước đó tất cả đều mang bảo vật ẩn nặc khí tức mà thôi.
Nếu có một ai trong tiên giới hay phàm giới tu chân xuất hiện ở đây có lẽ đều sẽ há hốc miệng đến không thể ngậm lại được, toàn thân cũng nhũn ra thủ phục xuống, bởi trước mắt xuất hiện những người này đều là cấp bậc cự đầu Tu Tiên Giả. Có những nhân vật đều là truyền kỳ trong truyền kỳ, đều là nhân vật phong vân tiên giới, cũng có người chính là tồn tại từ thượng cổ mà tới.
-Thật náo nhiệt! Thiêu niên buông một câu hờ hững.
-Đạo hữu không cần gấp. Chúng ta cũng không có ý gì xấu.
-Hừ! Không có ý xấu thì thế nào, mà có ý xấu thì thế nào. Ta có sợ các người qua.
Nghe thiếu niên nói, không ít người gương mặt trở nên khó coi, âm trầm, chỉ là vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Đến cấp bậc này, ai cũng có hàm dưỡng cao thâm, nếu chỉ vì một hai câu qua lại mà nóng giận hoặc đại chiến, có lẽ thế giới này chắc đã xong.
-Nói đi! Tới tìm ta có việc gì?
Lão giả Hồng Quân vẫn giữ nét cười trên mặt điềm tĩnh nói:
-Việc này hệ trọng, một lời khó nói hết, mong đạo hữu từ từ lắng nghe…
-Nói!....
………….
Sau khi nghe Lão giả nói xong! Gương mặt của thiếu niên dần trở nen khó coi, suy nghĩ hồi lâu mới tiếp lời:
-Nếu lời các ngươi nói là thật. Thì thực sự đó là một tràng hạo kiếp lớn. Chỉ là Nhân Hoàng giới vốn không thuộc về các ngươi. Các ngươi chẳng qua là khách qua đường, lưu lại một chút truyền thừa tìm kiếm truyền nhân mà thôi. Dù sao các ngươi đều có Giới của riêng mình, hà cớ gì lần này lại quan tâm Nhân Hoàng giới đến vậy.
-Không phải là đào bẫy cho ta nhảy vào chứ!
-Đạo hữu quá lời, chúng ta tuy Đạo bất đồng, cũng có xung đột nhưng không đến mức đao to búa lớn như vậy. Nhân hoàng giới đúng là không phải chúng ta thế giới, nhưng dù sao cũng là nơi nhiều thứ không buông xuống được. Cũng có đạo thống của chúng ta. Một thế này, Nhân Hoàng Giới đứng mũi chịu sào. Mà Đạo Hữu chính là từ Nhân Hoàng giới một đường đi lên, thành đạo tại Nhân Hoàng giới, cho nên với Nhân Hoàng giới không có bài xích. Chúng ta dù có lòng, cũng không thể làm gì nhiều, chỉ riêng đạo hữu thì khác. Điều này, chắc chúng ta không cần nói thêm đạo hữu cũng rõ ràng.
-Hừ! Ta tất nhiên rõ ràng, chỉ là không tin được mấy cái mặt cười mà thôi.
-Lời cũng đã hết! Lựa chọn thế nào tùy đạo hữu quyết định. Chúng ta cũng nên đi làm tiếp việc của chúng ta. Cáo từ!
Nói rồi, chắp tay, lần lượt từng thân ảnh tiêu thất trong hư vô. Cuối cùng chỉ còn lại một mình thiếu niên lẳng lặng ngồi nơi đó, trầm tư không thôi:
“Có lẽ thực sự đã xảy ra chuyện, chỉ là năm đó một trận chiến hao tổn khổng lồ như vậy lại không quyét sạch được chúng. Bát tướng ta lưu lại chẳng lẽ không thể thu dọn tàn cuộc. Không được, cần nhanh chóng quay về, nếu không thực sự sẽ là không kịp”.
Thiếu niên phóng ra một thiên phù lục,tích lên một giọt tiên huyết, rồi dùng thần niệm truyền vào trong đó. Phù này là một dạng đặc chế phù có tên là Đồng tâm phù, vốn có một cặp, chỉ cần dùng huyết của chính mình thôi động kết hợp với thần niệm truyền vào là có thể câu thông với người giữ phù còn lại.
Đạo phù rung lên, một đạo huyễn ảnh xuất hiện, huyễn ảnh này là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, thân ảnh vừa hiện lên đã cất tiếng:
-Phu quân, đã xảy ra chuyện gì??
-Nhân Hoàng giới có chuyện, chúng ta cần thu xếp nhanh chóng trở về.!