“Mình muốn đi bán cật dê nướng!”
Đào Tinh hừng hực ý chí nói kế hoạch lập nghiệp của mình xong, Tiểu Trương nhìn cậu, “Cậu nghiêm túc hả?”
Đào Tinh không để ý tới hắn, lục lọi ba lô của Tiểu Trương lấy ra một hộp kẹo cao su. Tiểu Trương đưa tay cướp kẹo về, Đào Tinh liếc hắn, “Đồ bủn xỉn, có hộp kẹo mà cũng giành lại, tính để dành khi nào trần nhà bị nứt rồi lấy kẹo dán vào hay gì?”
Tiểu Trương bực cái thói chanh chua của cậu, thầm nghĩ cậu cứ nói đanh đá tiếp đi, mình vĩnh viễn cũng không thích loại người như cậu đâu, mình nhất định phải tìm một người yên tĩnh ít nói, nghĩ xong rồi ném luôn hộp kẹo cho Đào Tinh, đứng dậy đi luôn không thèm ngoảnh lại.
Đào Tinh mở nắp hộp kẹo, phát hiện phía trong có một dòng chữ: “Mình mời cậu ăn cơm nhé.”
Hai mắt cậu sáng lên, chụp hình cái nắp gửi cho Tiểu Trương, đầu kia trả lời cậu một dấu “?”.
“Trên nắp kẹo viết là cậu mời mình đi ăn.”
“Vì sao không phải là cậu mời mình?”
“Nhưng mà kẹo đó là của cậu.”
“…” Tiểu Trương nghĩ hắn thật sự không thể chiều tật xấu của Đào Tinh mãi được, thế là hắn gửi cho cậu một bao lì xì năm tệ: “Cơm ở căn tin, một món mặn hai món rau.”
Mãi cho đến đêm trước khi rời khỏi trường, Đào Tinh vẫn còn ôm hận trong lòng, thậm chí còn định trước khi đi sẽ tìm Tiểu Trương đánh nhau một trận. Nhưng đến khi phải đi thật, cậu lại cảm thấy mình nhỏ mọn quá, Tiểu Trương mời cậu ăn không biết bao nhiêu lần, dẫn cậu đi xem phim, còn sẵn lòng nghe cậu nói xàm nói nhảm, có thể nói Tiểu Trương là người tốt nhất trên đời này.
Tuy rằng cậu ta tốt là vì muốn có sắc đẹp của mình.
Và tài hoa của mình.
Và trí thông minh của mình.
Và những trải nghiệm truyền kì của mình.
Haiz, loài người mấy người… đúng là đồ cặn bã.
Buổi sáng của hai ngày sau Tiểu Trương thức dậy, theo thói quen cầm điện thoại xem có tin nhắn của Đào Tinh hay không, vì mấy ngày qua Đào Tinh vô cùng đáng ghét, thích nhắn tin lúc nào thì nhắn, không cần biết hắn có đang ngủ hay không, vì vậy mỗi tối đi ngủ Tiểu Trương đều tắt nguồn điện thoại. Nào ngờ hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, Tiểu Trương nghĩ không biết có phải do lương tâm của Đào Tinh trỗi dậy rồi hay không.
Hắn xuống giường vươn vai, đánh răng rửa mặt xong thì thong thả đến phòng Đào Tinh rủ cậu đi ăn, nào ngờ giường của Đào Tinh trống trơn, đồ đạc trên bàn và trong ngăn kéo cũng biến mất.
Tiểu Trương thấy tim mình hẫng mất một nhịp, hắn cau mày hỏi bạn cùng phòng: “Đào Tinh đâu rồi?”
Bạn cùng phòng cũng không biết, “Hôm qua trước khi đi ngủ cậu ta vẫn còn ở đó mà.”
Cậu ta lại nói thêm: “A… Hình như tối qua lúc tôi đang ngủ, Đào Tinh có mò sang giường của tôi nói cái gì đó, tôi còn nghĩ cậu ta nói mớ nên không thèm để ý.”
“Nói gì?” Tiểu Trương hỏi.
“Nói là cậu ta muốn đi làm cái gì đấy?”
“Hình như là bán cật dê nướng?”
“À đúng rồi, đi bán cật dê nướng!”
Tiểu Trương: “…”
Bạn cùng phòng: “…”
Tiểu Trương lấy điện thoại gửi cho Đào Tinh một tin nhắn: “Rốt cuộc cậu đi làm cái gì? Không quậy nữa, đọc được tin thì trả lời tôi ngay.”
Nhưng lần này Đào Tinh nghiêm túc thật.
Bây giờ cậu đang ở một nơi cách ký túc xá cả trăm dặm, mật độ dân số phù hợp với yêu cầu của thằng cha lãnh đạo kia. Đào Tinh cảm thấy mộng làm quan của mình đã bị dập tắt, cho nên nhất định không thể bỏ qua cơ hội phát tài. Thật ra có rất nhiều cách cho cậu lập nghiệp, ví dụ như bán đào nè, bán nước đào, đào khô, mứt đào, ngoài ra còn có thể diễn ảo thuật, cứ thích thì biến ra một quả đào là được, nhưng cậu nghĩ làm vậy thì kì quá, cứ như là bán thân trá hình ấy, cho nên cậu quyết định đi bán thứ khác.
Bán đồ nướng thì có thể vừa ăn vừa bán, không lời nhiều cũng không sao, chỉ cần lời đủ tiền cho cậu ăn là được, mà cho dù tiền lời không đủ đắp vào mồm cũng không quan trọng, vì cậu vẫn còn một lượng lớn hàng tồn kho trước khi sập tiệm, nói tóm lại đây là một phương án cực kì khả thi.
Thật ra cậu cũng có một chút nuối tiếc, trừ bạn cùng phòng của cậu ra thì người cậu không nỡ rời xa nhất là Tiểu Trương, nhưng mà giờ cũng đâu còn cách nào khác, cậu đánh không lại thằng cha lãnh đạo kia, lỡ như làm rầm rộ bị đuổi ra ngoài, bị người ta phát hiện thân phận thì biết phải làm sao. Dù sao Tiểu Trương cũng không thể khiến cậu nhớ nhung cả đời được – muốn tằng tịu với một cây đào thành tinh hả! Mẹ nó sao lại có chuyện hoang đường như vậy chứ?
Vì lần này Đào Tinh kiên quyết muốn đi nên đã xóa Wechat, còn thay luôn số điện thoại.
Nhưng cậu nào biết cách sống của xã hội loài người, nếu một người đột nhiên biến mất, người ta sẽ báo cho công an để phát thông báo tìm người.
Vì chưa đủ ba ngày nên Tiểu Trương không thể báo công an mà chỉ có thể đăng tin tìm người lên Wechat và Weibo, bên dưới có để ảnh chụp của Đào Tinh, nói rằng người này có vấn đề về tâm thần, đêm hôm qua đã trốn đi mất, xin mọi người chia sẻ giúp.
Tiểu Trương thật sự nghĩ đầu óc Đào Tinh không được bình thường – bởi vì cậu đần gần chết mà! Tuy miệng lưỡi chua ngoa nhưng lại rất dễ dụ, biết đâu cậu đùng đùng đòi đi bán cật dê nướng là do bị bọn đa cấp lừa gạt? Hơn nữa hình như cậu ta cũng không có người thân, mỗi khi có chuyện chưa từng thấy ai lo lắng.
Mãi đến hai giờ chiều, Tiểu Trương không nhận được bất cứ tin tức gì của Đào Tinh, hắn sốt ruột liên tục lướt vòng bạn bè, cuối cùng đành phải bỏ điện thoại xuống.
Hắn thấy hơi hối hận vì hôm qua không dẫn Đào Tinh đi ăn nhà hàng Quảng Đông mới mở, người này quê mùa như vậy, nếu chưa được ăn no chắc sẽ nán lại thêm vài ngày nhỉ?
Rốt cuộc tại sao Đào Tinh lại đi chứ, có thật sự là đầu óc có vấn đề nên bị người ta lừa mất rồi không? Lỡ như bị bắt tới mỏ than thì phải làm sao?
Tiểu Trương càng nghĩ càng sốt ruột, định về phòng mình thay quần áo rồi ra ngoài, đến khi hắn vào phòng thì thấy trên bàn có một quả đào lớn, phía dưới quả đào còn có một mảnh giấy.
“Tiểu Trương, thật ra mình không phải là người bình thường.”
“…” Tiểu Trương nghiến răng ken két: “Cậu còn biết bản thân không được bình thường á! Chờ tôi tìm được cậu sẽ quăng cậu vào bệnh viện tâm thần cho xem!”