Đào Tinh Và Tiểu Trương

Chương 4




Tiểu Trương bực mình gần chết.

Cũng tại hôm đấy Đào Tinh cứ hỏi lằm hỏi lốn, khiến cho bạn cùng phòng của hắn càng tin tưởng mối quan hệ giữa hai người trên mức bình thường.

Nhưng hắn không thể nào tránh xa Đào Tinh để khỏi bị nghi ngờ được. Bởi vì Đào Tinh là ai? Đào Tinh là người có da mặt dày nhất hành tinh này! Nếu hắn dám tỏ thái độ với Đào Tinh, chẳng ai biết được ông thần đó có dọn đồ chạy đến phòng của hắn ăn vạ luôn hay không.

Đáng sợ thật sự luôn!

Vì thế Tiểu Trương chỉ có thể dùng cách tiêu cực nhất là bỏ qua sự tồn tại của Đào Tinh, coi Đào Tinh như hồn ma mà chỉ có hắn mới nhìn thấy được. Thế rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, bạn cùng phòng của hắn đều phát hiện vấn đề.

Bạn cùng phòng A: “Tiểu Trương, mày với người yêu cãi nhau hả?”

Tiểu Trương: “Tao làm gì đã có người yêu?”

Tiểu Trương vừa nói dứt câu, Đào Tinh chẳng khác nào cố ý mở cửa vọt vào phòng bọn hắn. Cậu đứng nép cạnh Tiểu Trương, không biết lấy ở đâu ra một quả đào, một quả rồi lại một quả, giống như nhà vườn trúng mùa vậy.

Tiểu Trương không nói câu nào đẩy cậu ra ngoài.

Đào Tinh la quang quác: “Ơ kìa làm cái gì vậy?”

“Ra ngoài:” Tiểu Trương chỉ hướng cửa: “Sau này cấm cậu tới tìm tôi, nghe rõ chưa?”

Hắn nghĩ Đào Tinh sẽ bỏ hết mặt mũi bám lấy hắn, nào ngờ cậu chỉ bĩu môi nói ờ rồi đi luôn.

Cả căn phòng đột ngột im lặng, mất một lúc lâu mấy thanh niên cùng phòng mới rục rịch lấy đào ăn để làm dịu đi bầu không khí khó xử này.

Bạn cùng phòng A: “Úi trời đào này ngọt quá.”

Bạn cùng phòng B: “Úi trời trời ngon thiệt á, đó giờ tao chưa được ăn quả đào nào ngon như quả này luôn á!”

Bạn cùng phòng C: “Tụi mày bị chó cắn hay gì mà úi úi hoài vậy? Vào trận nhanh coi… Úi trời trời trời đào gì ngon vậy. Cho tao thêm trái nữa nha Tiểu Trương, cảm ơn nha”

Tiểu Trương quạu lên: “Ăn ăn ăn, chỉ mỗi ăn là giỏi.”

Đào Tinh bị đuổi về thì thấy xuống tinh thần trầm trọng, giờ đây cấp dưới trung thành của cậu đã thay lòng đổi dạ rồi, đào hái xanh không ngọt, giờ cậu đâu thể ngày nào cũng đến quấy rầy người ta được.

Sau đó Đào Tinh còn gặp đả kích lớn nhất trong cuộc đời làm người: Cậu! Bị! Cách! Chức!

Tin này đến giống như sấm sét giữa trời quang, Đào Tinh bị kích thích đến phát dại, đến mức hận không thể quất đuôi theo theo mỗi bước đi. Chỉ trong phút chốc cậu nhận ra làm người chẳng có gì thú vị, không còn được họp nữa, vậy thì sống để làm gì? Chẳng thà có ông đạo sĩ nào đến bắt cậu luôn cho rồi.

Từ hôm đó trở đi, ngày nào cậu cũng nằm lì trong phòng xem Hoàn Châu công chúa, đến mì cuộn nướng cũng lười ăn.

Cuối cùng cũng đến một ngày Tiểu Trương thấy có gì đó không ổn.

Ví dụ có một người hầu như ngày nào cũng bám dính lấy bạn trong suốt nửa năm liền, mỗi ngày đều lải nhải bên tai bạn, mà bạn còn thường xuyên ăn trái cây của người ta, bây giờ tự dưng không thấy người đó nữa thì chắc hẳn bạn cũng thấy không ổn đúng không? Tiểu Trương tự hỏi hết lần này đến lần khác, rồi lại cảm thấy mình hơi quá đáng, tuy rằng hắn không biết hắn quá đáng như thế nào, nhưng nhất định là hắn đã quá đáng rồi.

Nghĩ như vậy, Tiểu Trương quyết định chủ động tìm Đào Tinh nói chuyện.

Thế rồi hắn phát hiện rằng Đào Tinh đã thay đổi.

Thật lòng mà nói, Đào Tinh cũng được coi là đẹp mã, lúc không nói chuyện rất có khí chất, nếu không phải cậu suốt ngày lải nhải thì chỉ bằng sức quyến rũ của mình thôi cũng có thể xây dựng một hội học sinh lớn mạnh, như vậy dù có họp một ngày tám chục giấc người ta cũng thấy vui lòng.

Còn Đào Tinh của bây giờ trông chẳng khác gì cọng bún, không có chút tinh thần, mặt mày môi đều trắng bệch, y hệt cái xác chết.

Tiểu Trưởng hỏi: “Cậu có sao không?”

Vốn dĩ vào mùa đông Đào Tinh đã không khỏe, thế mà còn bị cách chức nữa chứ, chịu hai đả kích cùng lúc khiến cậu có cảm giác như bị lạc lõng giữa thế giới vậy. Thế là cậu trả lời: “Mình cảm thấy làm người không có gì thú vị hết.”

Làm người không thú vị, làm yêu quái cũng không thú vị. Trong đoạn sinh mệnh dài đằng đẵng của cậu, mọi niềm vui đều do chính cậu tạo nên. Không phải cậu không gặp được tên yêu quái nào khác, nhưng tên yêu quái biết đạo đức xã hội thì tuyệt nhiên không thấy. Lúc đầu cậu còn tự an ủi rằng từ từ rồi sẽ gặp, nhưng đợi đến khi cậu biến thành người cũng không thấy một mống nào.

Đúng là chảng có gì thú vị cả.

Tim của Tiểu Trương đánh bộp một cái, hắn nghĩ thầm, không lẽ đây là biểu hiện của việc nghĩ không thông sau khi bị từ chối? Chắc không đến mức đó chứ? Mình cũng chưa nói gì quá đáng lắm mà.

Hắn nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng quyết định chủ động xoa dịu mối quan hệ bạn bè của họ.

“Thế nào? Cậu đang không vui đúng không? Đi xem phim với mình nha.”

Hắn nói xong rồi hối hận ngay lập tức. Xem phim con khỉ, gay bỏ mẹ. Ủa nhưng mà, đâu có ai cấm hai thằng con trai đi xem phim đâu nhỉ? Rạp chiếu phim cũng đâu có cấm hai thằng con trai đi vào? Hai thằng con trai đi coi phim đâu có bị chặt ciu đâu đúng hông?

Vậy thì còn lý do gì mình không dẫn cậu ta đi xem phim được chứ!