Đào Tinh cam chịu nhìn trưởng phòng bỏ rơi mình.
Thật ra cậu cũng không bất ngờ cho lắm, vì đàn ông vốn là loài không đáng tin, mà cậu cũng là đàn ông nên cậu cũng không thể dựa vào chính mình.
Người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Tiểu Trương.
Tiểu Trương không phụ sự mong đợi của mọi người, thẳng thắn xác định mối quan hệ của cả hai.
Đào Tinh khóc không ra nước mắt.
Tình yêu của hai người bắt đầu một cách rất miễn cưỡng, nếu như chỉ ghi chép lại bằng hình ảnh mà không có âm thanh, chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là hành vi quấy rối. Thời gian đầu Đào Tinh luôn tỏ ra chống đối với những hành động tiếp xúc thân mật của Tiểu Trương, ví dụ như nắm tay xong sẽ chà xát bàn tay lên đùi, ví dụ như mỗi lần bắt gặp ánh mắt của Tiểu Trương cậu sẽ nhắm mắt lại, cậu coi Tiểu Trương như Medusa trong Thần thoại Hy Lạp vậy, ví dụ như lúc Tiểu Trương nghịch tóc cậu, cậu sẽ nghiến răng cố gắng đèn xuống ý nghĩ muốn đạp Tiểu Trương xuống đất.
Thế nhưng dần dà hình ảnh quấy rối bị thay thế bởi hình ảnh ấm áp, dần dần biến thành cuốn phim tình yêu.
Tại vì thời tới cản hổng có kịp á! Đào Tinh điên cuồng hét lên trong lòng, tui là yêu quái nên xu hướng tính dục của tui không có cố định! Tiểu Trương cứ như vậy như vậy rồi bắt tui cản kiểu gì!!
Tiểu Trương cầm tay của tui bắt tui sờ đường cơ bụng của cậu ta đó!
Đào Tinh vừa sờ vừa nghĩ ui cái đồ đáng ghét!!
Tiểu Trương nằm trên đùi Đào Tinh chơi game, chơi một hồi chẳng hiểu sao trườn lên đến bụng của cậu cọ qua cọ lại, Tiểu Trương cảm thấy mình lúc này nhất định đang nằm trong top một trăm người hạnh phúc nhất thế giới. Tuy cùng thời điểm này nhất định có rất nhiều người đang đắm chìm trong tình yêu cũng nghĩ như vậy, nhưng những người kia làm gì có cửa hạnh phúc bằng, mình mới là người đang hạnh phúc nhất nè.
Hai người đang nằm trong một khách sạn ở ngoại thành, cách trường hơn mười cây số, Tiểu Trương nghĩ nếu đã xác định yêu nhau thì mắc gì phải núp trong bụi làm gì, cứ vào khách sạn chẳng phải mối quan hệ càng khăng khít hơn sao.
Thật ra Tiểu Trương cũng không nghĩ ngày một ngày hai mà đi xa hơn được. Dù sao Đào Tinh cũng là tấm chiếu chưa từng trải, mới mấy tháng trước đi xem phim còn nhìn chằm chằm ngực của diễn viên nữ, nếu bây giờ bạn nói với cậu ta là tụi mình là chuyện người lớn nhé, nói không chừng cậu ta sẽ hỏi bạn về việc làm bảo hiểm hưu trí, sau đó sẽ luôn miệng nói không ngừng nghỉ. Tuy lúc này cả hai đang ở trên giường lớn của khách sạn, nhưng cũng chỉ dám tới mức nằm lên đùi nhau mà thôi.
Đào Tinh thua liền tám trận, xụ mặt ném điện thoại sang một bên, cậu đẩy đẩy đầu của Tiểu Trương: “Này, tê chân quá.”
Tiểu Trương nhất quyết không đứng dậy, không thèm suy nghĩ mà nói luôn: “Cậu nằm xuống đây, mình nằm lên bụng cậu.”
Đào Tinh vừa chửi đồ đáng ghét vừa nghe lời nằm xuống. Tiểu Trương thò tay sờ bụng của cậu, từ từ sờ lên trên đến vị trí trái tim.
Sờ một hồi, Tiểu Trương ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Không thấy nhịp tim của cậu nhỉ?”
Đào Tinh hú hồn, cậu biết thế nào được chuyện mình không có nhịp tim, cậu còn không biết tất cả yêu quái đều không có nhịp tim hay chỉ mình cậu không có đây này.
Tiểu Trương cau mày ngồi dậy, dùng tay cảm nhận nhịp tim của cậu một cách nghiêm túc nhưng kết quả vẫn như cũ.
Đào Tinh sợ gần chết, làm bộ bình tĩnh nói: “Cảm giác của cậu sai rồi ấy.”
Tiểu Trương nói: “Không có thật mà, cậu tự cảm nhận xem.”
Đào Tinh muốn chuyển chủ đề khác, thế là kéo mặt Tiểu Trương sang hôn, lúc đầu không giống hôn môi mà giống như mãnh hổ vồ mồi vậy, lúc sau cậu nhớ đến cách Tiểu Trương từng dạy mới từ từ há miệng ra.
Qua thật lâu cả hai mới tách nhau ra, Tiểu Trương liếm môi, chậm rãi nằm xuống dán tai vào ngực Đào Tinh, nói: “Cảm giác của mình sai thật.”
Đào Tinh chỉ cảm thấy không thể tin nổi, cậu đưa tay cả nhận tim mình, đúng là bên trong đang gõ ầm ầm như trống bỏi.