Hạ Lân bế Chung Tình lên xe rồi gọi điện cho bác sĩ gia đình.
Chung Tình chạm chạm cánh tay anh: "Không cần đâu, em hết đau rồi." Sắc mặt của người đàn ông thâm trầm, hiển nhiên là rất tức giận.
Chung Tình đành phải dỗ dành: "Em đói bụng, cháo mua cho em đâu." "Ăn đi." Hạ Lân đưa cháo cho cô, sắc mặt không tốt.
"...Tay em không còn sức, đút em ăn được không?" Chung Tình bĩu môi làm nũng, mắt to ngập nước nhìn anh, mãn nhãn đều tràn ngập tín nhiệm cùng ỷ lại.
Hạ Lân thở dài trong lòng, mở túi giữ ấm, mở hộp cháo rồi múc một muỗng.
Độ ấm của cháo vừa vặn.
Anh đặt muỗng bên cạnh miệng cô, Chung Tình ngoan ngoãn ăn một ngụm.
Hành động này khiến cho Hạ Lân có ảo giác giống như bản thân đang nuôi một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn dính người, màu lông tươi sáng đáng yêu.
Nửa chén cháo vào bụng, dạ dày Chung Tình thoải mái hơn nhiều, cô bĩu môi ý bảo anh mở mấy hộp khác ra. Người đàn ông bật cười, dùng khăn ướt xoa tay, mở hộp ra, lấy điểm tâm, cẩn thận đút cho cô. Chung Tình ăn ít, một thứ chỉ ăn một ngụm, dư lại Hạ Lân xử lí thay cô.
"Ăn no chưa?" Anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
Chung Tình gật đầu, cơn đau dạ dày đã qua, hiện tại bụng đã ấm áp nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hạ Lân vứt rác vào thùng rác bên ngoài.
Lúc này mới quay lại nhìn Chung Tình, cúi xuống hôn cô rồi nghiêm túc nói: "Bà xã, từ chức đi."
Chung Tình yếu ớt lắc đầu: "Không được, em thích công việc này, hơn nữa em cũng cần nó."
Hạ Lân: "Không phải anh bắt em ở nhà làm bà chủ gia đình, ý anh là, em có thể lựa chọn công việc tốt hơn." Anh có rất nhiều bạn, tùy tiện nói một câu là có thể để Chung Tình vào một công ty tốt hơn hiện tại.
Sáng đi chiều về nhàn nhã, cuối tuần không ai tìm, không cần tăng ca, tiền lương cũng phong phú.
Chung Tình do dự.
"Em suy nghĩ lại đi, đồng ý thì gửi sơ yếu lý lịch cho anh. Bên này có rất nhiều công ty nước ngoài, so với công ty hiện tại của em thì thoải mái hơn nhiều."
Chung Tình nghĩ nghĩ nhưng cũng không từ chối ngay, chỉ là có cơ hội thì cô cũng đồng ý đi phỏng vấn.
Hạ Lân nói là làm, trở về liền liên lạc với bạn học cũ, xác định đối phương muốn nhận người, anh giới thiệu đơn giản về trình độ học vấn và kinh nghiệm làm việc của Chung Tình. Bạn học cũ tỏ vẻ anh có thể gửi sơ yếu lí lịch của Chung Tình cho mình, sau đó sắp xếp thời gian phỏng vấn.
Công ty của đối phương là công ty internet nổi danh bên nước ngoài, mấy năm nay chỉ nhận những sinh viên tốt nghiệp từ trường giỏi, Chung Tình tự biết tư chất không đủ, nhưng cô tin vào năng lực của chính mình.
Mấy vòng phỏng vấn đều rất thuận lợi, một tháng sau cô nhận được offer.
Cô tự biết nếu không có Hạ Lân ra mặt trước thì cô sẽ không có cơ hội được nhận, trong lòng lo sợ bất an, luôn cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi.
"Em đừng nghĩ nhiều, người ta chọn em là vì coi trọng năng lực của em, chứ đâu tuyển em vào làm bình hoa." Hạ Lân ôm lấy Chung Tình hôn môi, ngày đăng kí kết hôn đã được định ra, rất nhanh thôi hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng.
Chung Tình nằm ở trên giường, mềm như bông gật đầu, vừa rồi Hạ Lân quá mạnh bạo, hoa huy*t cô còn có chút chua xót: "Em biết, nhưng em muốn nói với anh trước một tiếng, em muốn đợi kết thúc thời gian thử việc rồi mới xin nghỉ kết hôn."
Hạ Lân nhíu mày không nói gì.
"Còn nữa..." Mặt Chung Tình đỏ ửng, vùi vào trước ngực anh: "Anh, lần sau anh đừng cắm sâu như vậy..."
"Làm em đau?" Hạ Lân nhướng mày, trấn an hôn lên trán cô: "Để anh xem." Anh cúi người tách hai chân cô ra, mặt để sát vào âm phụ, chóp mũi đụng vào tiểu thịt hạch, phun ra hơi thở nóng bỏng.
Hoa huy*t lại chảy ra một luồng mật dịch. Hạ Lân cười khẽ: "Bà xã, em lại ướt rồi."