Đảo mắt cái mùa hè đã kết thúc, mùa thu thoảng qua, đầu mùa đông đã đến, Chung Tình khoác trùm lên chiếc áo lông bằng một chiếc áo khoác. Thật ra cô có chút nhớ khí hậu ở thành phố Lam Hải và Tiểu Hải Đảo, cho dù là mùa đông thì ở đó cũng ấm áp.
Mấy tháng này bởi gì yêu đương mà cô bỏ quên Ngọc Na. Chờ tới khi Ngọc Na oán giận thì cô mới nhận ra cô nàng đã kết thúc một mối tình.
"Em trai bóng rổ thật sự rất đẹp trai, trên giường cũng lợi hại, đáng tiếc là không hợp với chị." Ngọc Na cùng Chung Tình hẹn nhau ở một quán ăn nổi tiếng trên mạng, nồi lẩu sôi ùng ục, uống rượu trắng, than thở về em trai bảnh bao người yêu cũ: "Nhưng mà chị đây cũng hiểu, cậu ta còn trẻ, ở với bà chị như chị thì làm gì có tương lai."
Ngọc Na hào sảng mà uống sạch một chén rượu, còn nhìn Chung Tình chớp chớp mắt.
"Đừng chỉ nói về mỗi chị, còn em và mối tình đầu thế nào rồi?"
Chung Tình chậm rãi ăn, nhỏ giọng nói: "Thì...vẫn vậy." Tuy ngữ khí cô nhàn nhạt, nhưng chỉ cần nghĩ đến Hạ Lân là trong lòng lại ngọt như ăn đường.
Chẳng qua Ngọc Na mới vừa thất tình, cô cũng không thể khoe khoang tình yêu của mình được.
Ngọc Na cười thành tiếng: "Chị không tin, nếu tình yêu mà vẫn nhạt nhẽo như bình thường vậy tại sao mấy tháng trời em không tìm chị?" Cô nàng híp mắt, giống một chú hồ ly: "Nhất định là rất vừa lòng?"
Mặt Chung Tình đỏ bạo, hàm hồ chuyển sang đề tài khác.
Rượu cơm no say, Ngọc Na cùng Chung Tình đứng trước cửa nhà hàng gọi xe, một chiếc Rolls-Royce ngừng ở ven đường, cửa xe bên ghế lái hạ xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn kiệt ngạo.
Tóc ngắn cứng cáp, mi cốt sắc bén, mũi cao thẳng. Ngọc Na nhịn không được thốt lên: "Đẹp trai thế!"
Chung Tình nhìn thấy đối phương, sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ngọt ngào đi tới, cúi người xuống nói: "Sao anh lại tới đây?"
"Đón em." Hạ Lân cũng mỉm cười, trong mắt là vô vàn cưng chiều.
Chung Tình quay đầu lại gọi: "Ngọc Na, chúng ta lên xe thôi, đưa chị về trước đã."
Ngọc Na trợn mắt há mồm.
Cô đi theo Chung Tình ngồi vào Rolls-Royce, quả thực giống như đang nằm mơ, cô nàng nhìn về phía Chung Tình rồi đưa mắt ra hiệu.
"Không giải thích một chút sao?"
Chung Tình đỏ mặt: "Anh ấy là bạn trai em."
"Vậy xe này là?" Ngọc Na lo lắng Chung Tình bị lừa.
"Anh ấy không phải kẻ lừa đảo, chị yên tâm." Chung Tình cười cười.
Ngọc Na vẫn là tâm thần không yên, cô nàng làm người thẳng thắn, hấp tấp hỏi: "Ê, soái ca, cậu là bạn trai của Tình Tình nhà tôi sao?"
Hạ Lân từ kính chiếu hậu đối diện với cô nàng, cười cười, ngữ khí ôn hòa: "Đúng vậy, chị là Ôn Ngọc Na đúng không? Tình Tình có nói về chị rồi."
Ngọc Na không nhẹ không nặng mà "hừ" một tiếng.
Hạ Lân tiếp tục nói: "Tình Tình nói chị đã giúp cô ấy rất nhiều, đặc biệt cảm ơn chị, hôm nay muộn rồi, ngày nào đó có cơ hội chúng tôi mời chị
ăn cơm."
Đây là muốn lấy lòng? Một phú nhị đại đi siêu xe, tạm thời mặc kệ thật giả, tình nguyện lấy lòng bạn thân của bạn gái thì coi như không tồi.
Hạ Lân dựa theo địa chỉ Ngọc Na để đưa cô nàng về đến tiểu khu Kinh Mỗ. Lúc xuống xe, Ngọc Na còn không quên dặn dò Chung Tình: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho chị."
Chung Tình ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chăm chú Ngọc Na đi vào tiểu khu, lúc này mới từ ghế sau chuyển lên ngồi ghế phụ đằng trước.
Cô vừa mới đóng cửa xe, Hạ Lân đã gấp không chịu nổi mà nhào tới hôn.
"Ưm...từ từ đã, em vừa mới uống rượu." Chung Tình đẩy anh.
Hạ Lân buông môi cô ra, chuyển sang hôn lên mặt và cằm, bàn tay không quy củ vói vào áo lông mỏng nắm lấy một bên mềm mại rồi xoa nắn.
Mặt Chung Tỉnh đỏ lên, hôm nay là Ngọc Na lâm thời mời cô đi ăn, vốn dĩ kế hoạch là đi tắm suối nước nóng cùng Hạ Lân.
Cô biết Hạ Lân rất chờ mong ngày hôm nay, cũng chờ mong được làm gì đó với cô ở bể tắm nước nóng.
Cô đành phải kiên nhẫn dỗ dành bạn trai thích ăn dấm của mình, hơn nữa còn chuẩn bị tốt lễ vật.