Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 83




Thứ hai Hạ Lân đi làm, cả ngày cứ nhìn di động cười ngây ngô, lại nghĩ đến cuối tuần hai người có thể hẹn hò là người anh cứ lâng lâng như đang trên mây.

Giữa trưa Hạ Lân muốn gọi cho cô, lúc đầu Chung Tình không đồng ý, nhưng anh cứ năn nỉ ỉ ôi mãi khiến cô đành phải chiều theo.

"Alo bà xã!" Giọng nói của Hạ Lân ở đầu bên kia vui sướng. "...Ừm." Chung Tình đang đi dạo ở công viên dưới công ty. "Trưa nay em ăn gì?"

"Salad."

"Salad mà ăn no được sao?" Hạ Lân nhíu mày: "Em gầy đến nỗi..."

"Anh phiền quá đi mất." Mặt Chung Tình phiếm hồng, đương nhiên cô biết anh muốn nói cái gì.

"Hôm nay em có bận không?"

"Cũng bình thường, chỉ có mấy lỗi phải sửa thôi."

Hạ Lân nghĩ đến cảnh cô làm việc, trong lòng liền ngứa ngáy. Biết vậy anh thu mua luôn cả văn phòng của cô, như vậy mỗi ngày có thể nhìn thấy bà xã nghiêm túc làm việc, còn có thể tranh thủ giữa trưa đưa cô đến nơi không người mà ôm ấp hôn hít.

Nghĩ đến đây, Hạ Lân nhịn không được cười thành tiếng. Chung Tình nhíu mày: "Anh cười cái gì?"

Hạ Lân: "Không có gì, chỉ là nhớ em thôi. Bà xã có nhớ anh không?" Mặt Chung Tình đỏ bừng, giọng nói càng nhẹ hơn: "...Nhớ."

Trái tim Hạ Lân giống như bị một bàn tay nắm lấy, tràn đầy ngọt ngào lại chua xót, anh kéo cà vạt nói: "Tình Tình, ông xã yêu em nhiều lắm."

Rõ ràng anh không ở bên nhưng những lời đó như thể được anh trực tiếp thủ thỉ bên tai. Lỗ tai Chung Tình đỏ bừng, tim đập quá tốc, ngón tay không chịu không chế mà cúp máy.

Hạ Lân lập tức gửi tin nhắn tới: "Sao em lại cúp máy?" Chung Tình: "Em phải về làm việc."

Thật ra cô chỉ là thẹn thùng, cô đã sớm quên yêu đương có cảm giác gì, Hạ Lân lại dễ dàng như trở bàn tay khiến cô nhớ lại cảm giác rung động hay trái tim lỗi nhịp là như thế nào.

Một tuần này Chung Tình cũng không bận, Ngọc Na lại xin nghỉ phép, Chung Tình nhờ cô nàng đi dạo phố, hiếm khi cô có tâm trạng muốn trang điểm cho chính mình.

Ngọc Na nhìn cô đi ra khỏi phòng thử đồ, trêu đùa: "Xem ra là quyết định quay lại rồi nhỉ? Đây là sức mạnh của tình yêu sao?"

Chung Tình cúi đầu cười duyên, đứng ở trước gương to, cô chọn một chiếc váy dài bảo thủ, hỏi Ngọc Na: "Thế nào?"

Ngọc Na nhíu mày: "Phong cách tu sĩ gì đây? Phong cách trinh nữ à?" Ngay sau đó cô nàng trợn mắt: "Làm ơn đi, em đi hẹn hò với đàn ông chứ đâu phải đi làm ni cô đâu. Chờ đó cho chị!" Nói xong cô nàng xoay người đi lựa đồ, cuối cùng cầm hai cái váy đưa cho Chung Tình.

Một chiếc là hai dây, một chiếc là cổ chữ V khoét sâu. "...Như này hơi lộ thì phải." Chung Tình đỏ mặt.

"Không phải em lớn lên trên đảo à? Hồi còn nhỏ ai cũng ăn mặc kín mít vậy hả?"

"Không." Chung Tình lắc đầu.

Cô ngoan ngoãn đi tính tiền, lại bị Ngọc Na kéo đi quầy chuyên doanh thử đồ trang điểm. Đồ trang điểm trong nhà cô đã phủi bụi, cô lại ngoan ngoãn để Ngọc Na tùy ý bôi bôi vẽ vẽ trên mặt.

Cả buổi hôm đó cô đi sắm đồ chuẩn bị cho buổi hẹn hò, vốn tưởng rằng vạn sự đại cát, Ngọc Na lại ân cần dạy bảo: "Mai tan làm đến shop khác, thử nhiều phong cách đa dạng xem sao."

Kết quả ngày hôm sau cô lại mua giày cao gót và sơmi trắng.

Thứ 6 Chung Tình dậy thật sớm, nghĩ đến thứ 7 đi hẹn hò, cô định luyện tập một chút, soi gương trang điểm nhẹ cho bản thân, sau đó chọn một chiếc áo sơmi có màu nhạt phối hợp với quần jean đen.

Lúc vào văn phòng khiến cho mọi người ồn ào náo động, đồng nghiệp ngồi kế bên nhìn thấy cô như thấy quỷ, ấp úng nửa ngày mới nói: "Chung Tình, cô...cô đẹp thật đấy."

Chung Tình thẹn thùng cúi đầu: "Cảm ơn."

Vốn dĩ cô đã cao gầy trắng nõn, đường cong phập phồng, đôi mắt vừa to vừa sáng, chỉ là bình thường để mặt mộc, đến khi trang điểm mới hiện rõ ngũ quan lập thể, môi đỏ ướt át, đúng là rất xinh đẹp.

Chung Tình mở máy tính bắt đầu một ngày làm việc, một giờ sau cô định đứng dậy đi lấy nước, đột nhiên Lâm Bồi xuất hiện ở văn phòng.

"Mọi người tạm dừng một chút, hôm nay không cần gọi cơm hộp, Hạ tổng đã đặt cơm trưa cho chúng ta rồi."

Mọi người vỗ tay hoan hô.

"Oa, Hạ tổng hào phóng thật đấy." Đồng nghiệp ngồi cạnh chớp chớp mắt, Chung Tình xấu hổ cười cười, rõ ràng biết đây chỉ là giao lưu bình thường giữa đồng sự với nhau, nhưng cô lại có chút chột dạ.

Tới giờ cơm trưa, tin nhắn của Hạ Lân đúng hẹn tới.

"Bà xã, cơm trưa hôm nay ngon không? Em đừng suốt ngày ăn salad, ăn đồ ăn dinh dưỡng nhiều một chút đi."

Chung Tình đỏ mặt, không trả lời anh.

Đến gần giờ tan làm, Hạ Lân lại gọi điện cho cô.

Chung Tình nhìn xung quanh như ăn trộm, cầm điện thoại đi đến một góc của khu công cộng, nhỏ giọng trả lời.

"Alo, có việc gì sao?"

"Bà xã ơi, mấy giờ em tan ca thế?" "Sắp rồi."

Hạ Lân thấp giọng nói: "Anh đang ở dưới công ty của em."