Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 81




Hạ Lân nghe được đáp án vừa lòng, động tác cũng trở nên dịu dàng, giúp cô kéo dài khoái cảm trong lúc cao trào.

Xong việc anh ôm Chung Tình vào trong lòng, nhẹ nhàng trấn an.

"Ngoan, không cần giận ông xã, chỉ do ông xã quá yêu em, không muốn đánh mất em thôi." Hạ Lân vừa nói vừa hôn khắp mặt cô, bàn tay cũng vuốt ve tấm lưng trần trụi của Chung Tình.

Chung Tình xụi lơ trong lòng ngực anh, cả người vô lực, dù giận nhưng cũng chẳng có chỗ xả, tay sờ đến ngực anh, hung hăng nhéo một cái.

"Ai ui." Hạ Lân ăn đau nhưng cũng không né, để kệ cho cô phát giận.

"Bà xã, Tình Tình, bảo bối, anh thật sự rất yêu em. Đừng rời khỏi anh mà." Anh cẩn thận dỗ dành, e sợ sẽ nghe được những lời khó nghe từ miệng cô. Anh đê tiện như vậy, từ trước đến nay đều đê tiện như thế.

Nếu đê tiện có thể làm cô yêu mình, thì anh cam tâm tình nguyện làm kẻ tiểu nhân.

Tâm trạng của Chung Tình cũng dần hoà hoãn, cô đẩy đẩy lồng ngực anh: "Em muốn đi xuống."

Hạ Lân như lâm đại địch: "Muốn làm cái gì?" "Em muốn thay quần áo, về nhà."

"..." Hạ Lân ra vẻ bi thương, ôm cô càng chặt hơn: "Không được, ở cùng với anh không tốt sao?"

Chung Tình né tránh ánh mắt của anh: "Em đồng ý quay lại chứ đâu có đồng ý ở chung?"

Sắc mặt Hạ Lân kém cỏi, anh hôn lên cổ cô một cái, giọng nói rầu rĩ: "Anh biết, chỉ là...anh cũng sẽ sợ. Chung Tình, em có nghĩ tới không? Anh cũng sẽ không tự tin, sợ em đi theo người khác, sợ em không cần anh nữa." Anh cười khổ một tiếng: "Những chuyện này chắc em chưa bao giờ biết..." Bỗng nhiên anh nhớ về thời cấp ba, đối mặt với Chung Tình như gần như xa, anh không biết phải diễn đạt tình yêu của mình như thế nào: "Anh chỉ muốn luôn được ở bên em."

Đột nhiên Chung Tình cảm thấy Hạ Lân lúc này có chút đáng thương, bàn tay vuốt ve tóc anh: "...Thật ra em vẫn luôn cho rằng anh chính là người làm chủ mối quan hệ này." Cô cúi đầu, lông mi hơi rũ: "Rốt cuộc như anh nói, anh vừa cao đẹp trai lại còn có tiền, vậy còn sợ gì chứ?"

Hạ Lân muốn mở miệng phản bác nhưng Chung Tình lại nói tiếp: "Với lại chúng ta cũng đã quay lại, không phải yêu đương là nên tiến triển từ từ sao?" Lông mi cô nhấp nháy, mở to hai mắt nhìn Hạ Lân.

Đôi mắt cô quá đẹp lại còn nhìn anh chuyên chú như vậy khiến Hạ Lân thất thần, chưa kịp nghĩ kĩ đã buột miệng nói: "Trước kia chúng ta cũng đâu có tiến triển từ từ, không phải là ngủ trước mới rồi mới hẹn hò sao?"

Chung Tình: "..."

Hạ Lân: "..." Anh thật sự muốn tự vả vào miệng mình quá.

Vành tai Chung Tình ửng đỏ, lần này thật sự dùng sức đẩy anh ra: "Em đi thay quần áo." Cô đi vào phòng ngủ, cởi váy hai dây ngay trước mắt anh rồi chậm rãi mặc quần áo của mình vào. Hạ Lân lắp bắp đi sau cô, giống hệt cô vợ nhỏ mới về nhà chồng.

"Được rồi, đi thôi." Chung Tình đi đến cửa chính, ngẩng đầu nhìn Hạ Lân. Anh đứng bên cạnh cô, nhìn qua vừa ấm ức vừa thương tâm.

Chung Tình chớp mắt, khẽ cười: "Còn ngây ra đó làm gì? Anh không định lái xe đưa em về sao?"

Trên mặt người đàn ông hiện ra vẻ kinh hỉ: "Hả?" Như sợ cô đổi ý, một tay mở cửa một tay ôm eo cô: "Đưa chứ, anh nhất định phải đưa bà xã về."

Anh vui rạo rực cùng Chung Tình đi xuống gara ngầm, lái xe đưa cô về tiểu khu cô ở. Ở trước cổng tiểu khu, anh còn muốn đưa cô lên lầu, nhưng tiếc là không tìm được chỗ để xe.

"Ở đây không có chỗ đỗ xe, anh mau về đi." Chung Tình nhìn gương mặt u sầu của anh thì nhịn không được mà cười thành tiếng.

Quá đáng yêu.

"Để anh tìm lại." Hạ Lân chưa từ bỏ ý định, lại đi một vòng tìm nơi đỗ xe.

Đáng tiếc vẫn không thể tìm được.

Hạ Lân bực bội không thôi, Chung Tình đành phải kéo anh lại gần, hôn nhẹ lên môi anh: "Được rồi, anh về nhà đi, em cũng lên nhà đây."

Hạ Lân ôm lấy gáy cô, thuận thế biến nụ hôn đó thành nụ hôn sâu. Hôn xong anh lại muốn xác nhận: "Chúng ta quay lại rồi, em là người yêu của anh đúng không? Cuối tuần anh tới đón em, chúng ta đi hẹn hò được không?"

Chung Tình gật đầu.

Lúc này Hạ Lân mới chịu buông cô ra, anh nhìn cô xuống xe, một mình đi vào tiểu khu, trong lòng liền ngọt ngào không thôi.