Chung Tình uống say, mềm như bông mà dựa vào Hạ Lân, lúc này mới lộ ra một mặt mềm mại với anh.
Từ góc nhìn của Hạ Lân, gương mặt nhỏ của cô trắng nõn, môi đỏ bừng, đôi mắt ướt át sáng ngời, đẹp một cách nói không thành lời.
"Đi lên giường." Giọng anh khàn khàn, hô hấp càng trở nên thô nặng, đối với những chuyện sắp xảy ra Hạ Lân cảm thấy kích động, bàn tay ôm cô cũng run lên.
Lúc này đã là giữa hè, Chung Tình mặc một chiếc sơmi tối màu, lại bởi vì vải dệt mềm mại dán ở trên người khiến đường cong xinh đẹp cũng trở nên rõ ràng.
Hầu kết Hạ Lân lăn lộn, nỗ lực xem nhẹ cảnh đẹp trước ngực cô, bởi vì anh sắp có được toàn bộ.
Anh đưa Chung Tình tới phòng ngủ, đỡ cô nằm lên giường, cầm lấy còng tay đã chuẩn bị tốt để còng tay cô lại. Anh sợ làm cô bị thương nên còn quấn một vòng vải nhung tơ cùng bọt biển ở còng tay, lại sợ cô không thoải mái nên điều chỉnh lại độ dài của xích, mãi đến khi cảm thấy vừa lòng anh mới ung dung đi tắm.
Chờ anh tắm rửa xong, ngâm nga trở lại phòng ngủ, phát hiện Chung Tình đã tỉnh.
Cồn khiến đầu óc cô chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng cô nhận ra còng tay kim loại trên cổ tay mình.
"...Đây là có ý gì?" Chung Tình cau mày nhìn về phía Hạ Lân.
Hạ Lân không để ý đến câu hỏi của cô, tắm xong anh cũng chưa mặc quần áo, cả người trần trụi đi đến cạnh tủ, lấy một chai nước khoáng có nhiệt độ bình thường.
Lúc Hạ Lân bước đi, đồ vật giữa hai chân lúc ẩn lúc hiện, Chung Tình nhịn không được quay mặt đi chỗ khác. Hạ Lân khẽ cười một tiếng, thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng: "Xấu hổ làm gì, đâu phải em chưa nhìn thấy?"
Anh cầm nước ngồi lên giường, vặn nắp rồi đưa đến trước mặt cô: "Uống nước đi."
"Tôi không uống! Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô quơ quơ chiếc còng tay, vẻ mặt khiếp sợ: "Thả tôi ra!"
Hạ Lân không màng cô giãy giụa, thản nhiên uống một ngụm nước, ngay sau đó nắm lấy cằm cô, cúi người xuống, môi dán môi đem nước đút vào trong miệng cô.
"Khụ khụ khụ...anh làm gì vậy?" Chung Tình bị sặc, nước từ cằm chảy cuống cổ, cuối cùng biến mất sau áo sơmi.
Hạ Lân nhìn chằm chằm vệt nước nhỏ đó, yết hầu căng thẳng, anh muốn cô ướt nhiều hơn nữa.
Hạ Lân bắt đầu không ngừng đút nước cho cô, dùng phương thức miệng đối miệng, khiến vạt áo trước ngực cô ướt đẫm. Chung Tình giãy giụa nhưng lại bị Hạ Lân nhẹ nhàng khống chế, anh ấn hai tay cô lên đỉnh đầu, sau đó lại cúi xuống hôn lấy cô.
Rốt cuộc cô cũng nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt anh. Một sự cuồng nhiệt không bình thường.
"Quần áo ướt rồi không thoải mái, để ông xã cởi giúp em." Hạ Lân cười hừ một tiếng, ngón tay ngừng lại ở viên cúc đầu tiên trên áo sơmi.
Mà Chung Tình vì hai chữ "ông xã" của anh mà thất thần, cô nhớ tới ngày hai người còn yêu nhau.
Nhưng bây giờ thì được coi là gì chứ?
Vì sao Hạ Lân lại muốn lừa cô đến đây? Anh muốn chơi thử mấy trò lạ trước khi kết hôn sao? Anh cùng cô Phương kết hôn nhưng lại muốn làm tình với cô cho nên mới nhốt cô ở nơi này? Có lẽ cô Phương không đồng ý cách chơi này, đúng rồi, nhất định là cô ta không đồng ý, cô Phương nhìn kiêu ngạo như vậy cơ mà....
Trong lúc cô mải suy nghĩ linh tinh, Hạ Lân đã cởi áo sơmi của cô ra, lộ ra áo ngực màu đen và da thịt tuyết trắng. Anh cúi đầu, dùng đôi môi khô ráo ấm áp lưu lại dấu hôn trên người cô, bàn tay to nâng áo ngực bao bọc
lấy hai luồng mềm mại, bầu ngực thoát khỏi áo lót, ngậm lấy đầu v* phấn nộn, tham lam mà liếm láp.
Chung Tình bị liếm đến run lên, nhưng cô vừa nhớ tới anh phải kết hôn với người khác, lại dùng mình để phát tiết tình dục, từ đáy lòng tràn lên một nỗi tuyệt vọng: "Hạ Lân, anh làm tôi thấy kinh tởm!"
Hạ Lân ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi, ánh mắt hung ác nham hiểm, nhưng anh lại bật cười, tay rời khỏi vú mà cởi quần jean của cô ra. Chung Tình muốn phản kháng như bị anh chặn lại. Quần và quần lót bị cởi đến cẳng chân, tay Hạ Lân vuốt ve tế phùng mềm mại, ngón tay chuẩn xác tìm được thịt hạch nho nhỏ mà xoa nắn, vỗ về chơi đùa.
"...Ưm." Cứ việc đã cắn chặt môi nhưng Chung Tình vẫn không nhịn được mà rên rỉ.
Thật thoải mái.
Hạ Lân vừa xoa nắn vừa hỏi lại: "Không phải em thấy ghê tởm sao? Vậy mà vẫn còn ướt được?"
Chung Tình tức giận trợn mắt nhìn lại, nhưng hốc mắt ướt át lại càng giống như đang làm nũng.
Hạ Lân cười khẽ, hết sức chuyên chú mà xoa â/m đ/ế, khi thì lại vuốt ve. Bắp đùi Chung Tình co rút, mọi cảm quan đều tập trung trên thịt hạch, tóc cô ở trên gối đầu mềm mại cọ qua cọ lại, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Cô như chìm trong trận mưa rền gió dữ mà đạt đến cao trào.
Hạ Lân nhìn chằm chằm bàn tay dính đầy mật dịch của mình, cười cười: "Em cao trào."
Mặt Chung Tình đỏ rần, xấu hổ và giận dữ đan xen, cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt, hai chân đạp loạn vào không khí, tay lắc mạnh xiềng xích: "Anh thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Hạ Lân cười nhạo một tiếng, anh đi xuống giường rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Chung Tình tưởng mình phản kháng có tác dụng, không ngờ rất nhanh anh đã quay lại, trên tay còn cầm điện thoại của cô.
Hạ Lân ném điện thoại cho cô, ra vẻ không sao cả: "Báo cảnh sát, gọi đi, gọi cảnh sát tới bắt tôi, nói tôi cầm tù em phi pháp."
Chung Tình nắm chặt lấy di động, phẫn hận nhìn thẳng vào anh, cả người tức đến nỗi run lên.
"Nhanh lên đi, tốt nhất em nên đứng ra trước toà làm chứng, để tôi bị tống vào tù mấy chục năm." Hạ Lân nhìn chằm chằm mặt cô, đến lúc này anh vẫn còn cười được: "Cũng không biết em có nỡ làm vậy không."
Nụ cười trên mặt anh dần vặn vẹo, lại bởi vì gương mặt quá mức anh tuấn nên có vẻ phá lệ tà khí: "Năm đó em không nỡ để tôi và Chung Chính Tín có liên quan đến nhau, bây giờ em sẽ tự tay đưa tôi vào tù sao? Tôi không tin!"
Nghe được cái tên Chung Chính Tín từ miệng anh, hai mắt Chung Tình trợn to, nhưng cố vẫn cố ra vẻ trấn định, mạnh miệng nói: "Tôi không biết anh đang nói cái gì."
Hạ Lân cười lạnh, hung ác nhìn cô: "Còn giả vờ? Vậy Trần Hoàn thì sao, còn có cô bạn gái từ cấp ba của cậu ta nữa, có phải em cũng muốn phủ nhận đúng không?"
Môi Chung Tình phát run, ngực không ngừng phập phồng, năm đó cô hao hết tâm lực để giấu giếm mà bây giờ lại bị Hạ Lân vạch trần một cách dễ dàng.
Gia đình cô chính là ngọn nguồn của sự tự ti, nếu nói người ba là ma cờ bạc khiến cô trở thành trò cười, thì người ba giết người cũng sẽ hoàn toàn ghim cô lên cột sỉ nhục, vạn kiếp bất phục.
Người khác đều ở sau lưng cười chê cô, nói cô có gen của tội phạm giết người, cho dù cô cố gắng học tập thì vẫn bị người khác chỉ trỏ. Loại cảm giác ấy không dễ chịu chút nào, cô cũng không nỡ để Hạ Lân chịu những thứ đó.
Cô không nói lời nào, hốc mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Hạ Lân nhận ra mình ức hiếp cô tàn nhẫn: "Đừng khóc." Anh ngồi vào mép giường, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, còn muốn hôn cô nhưng lại bị Chung Tình né tránh.
Cô bình tĩnh nói: "Đúng, ba tôi giết người, tôi là con gái của tội phạm, tốt nhất anh cách xa tôi ra. Hy vọng anh đừng gây khó dễ cho Trần Hoàn, cậu ấy và Cẩn Du đều vì muốn giúp tôi. Trước kia lừa anh, tôi thật sự rất xin lỗi." Nước mắt giống như hạt châu bị đứt dây, không ngăn được cứ thế chảy xuống.
Cô nghẹn ngào nói: "Không phải anh muốn kết hôn sao? Cho nên đừng có bất cứ liên quan gì đến tôi. Thả tôi đi đi, tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa..."