Lâm Bồi thuê một văn phòng gần CDB, chỗ làm mới tốt hơn chỗ trước kia rất nhiều, khu vực công cộng còn có cả bàn bida và các phương tiện giải trí khác.
Đối với chuyện này, Chung Tình rất thoả mãn.
Người đầu tư nói với Lâm Bồi rằng rất coi trọng hạng mục này của bọn họ, muốn mời cả văn phòng sau khi tan tầm thì đi ăn một bữa cơm.
Chung Tình không muốn đi, cô có chút sợ hoạt động tập thể, chỉ muốn về nhà nằm ngủ.
Nhưng người đầu tư mời bọn họ đến một quán nổi tiếng lại rất khó đặt chỗ, trong nháy mắt Chung Tình liền xiêu lòng.
Người làm công lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của tư bản.
Thứ 6, giờ tan làm, đoàn người từ office building đi bộ tới nơi liên hoan. Người đầu tư rất hào phóng, bao trọn cả phòng VIP, Chung Tình thầm nghĩ, lát nữa phải ăn no căng bụng mới được.
Mãi cho đến khi vào bữa vẫn chưa thấy người đầu tư tới, đồng nghiệp thầm làu bàu với cô, nói kim chủ lúc nào cũng tỏ ra thần bí.
Chung Tình cười khẽ.
Chờ mọi người ăn được một lúc, cửa phòng VIP mới mở ra, cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì Lâm Bồi và ba vị tổ trưởng đã đứng dậy.
"Chào Hạ tổng."
"Anh Lâm, đã lâu không gặp."
Giọng nói của người đầu tư truyền đến, Chung Tình nghe có chút quen tai, cô dừng lại động tác nhấm nuốt, ngẩng đầu nhìn.
Đối phương còn đang bắt tay với cấp trên của cô, anh vẫn giữ nguyên kiểu tóc ngắn, ngũ quan thâm thuý sắc bén hơn trước kia rất nhiều, mặc một bộ vest đen lịch lãm, phối hợp áo lông mày xám, vừa nhìn đã biết rất xa hoa, dưới ánh đèn như toả ra một vầng sáng nhu hoà.
Không phải Hạ Lân thì là ai?
Chung Tình nhìn chằm chằm thân ảnh của anh, tim đập như nổi trống.
Cô thầm nghĩ trong lòng, hoá ra người đầu tư chính là Hạ Lân...Hình như anh còn cao hơn trước rất nhiều.
Bên cạnh có người kêu lên: "Đm đẹp trai quá!" "Cô gái bên cạnh soái ca cũng xinh thật, đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa."
Lúc này Chung Tình mới máy móc dời ánh nắt khỏi người Hạ Lân, nhìn về phía cô gái bên cạnh anh.
Vóc dáng cô ấy rất cao, đã là mùa thu nhưng cô ta chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu bạc. Dáng người cô ta rất đẹp, gương mặt càng đẹp hơn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên khen điểm nào.
"Chào Lâm tổng, tôi là Phương Vũ Mông, bạn của Hạ Lân, mọi người gọi tôi Vũ Mông là được rồi." Phương Vũ Mông cười nhẹ, bắt tay cùng Lâm Bồi và ba vị tổ trưởng, lại rất tự nhiên chào hỏi với những người khác
Đồng sự như muốn chết chìm trong nụ cười của cô ta: "Trời ơi, tôi bị tiếng sét tình yêu đánh trúng rồi."
Chung Tình hoảng loạn cúi đầu, đột nhiên cô cảm thấy đồ ăn trong miệng có chút nuốt không nổi, rõ ràng phòng VIP rất lớn nhưng hơi thở của cô như bị đè nén.
Thật muốn chạy trốn. Thật muốn chạy trốn. Thật muốn chạy trốn.
Chung Tình cho rằng đã trôi qua nhiều năm như vậy, lúc gặp lại Hạ Lân cô có thể bình tĩnh, nhưng đến giờ cô mới biết mình đã tự đánh giá cao bản thân.
Lúc bày Lâm Bồi giơ ly rượu về phía mọi người: "Mọi người tạm dừng một chút, tôi xin long trọng giới thiệu, người đang đứng cạnh tôi chính là người đầu tư của chúng ta, Hạ tổng - Hạ Lân, cảm ơn Hạ tổng đã tin tưởng và ủng hộ chúng tôi!" Lâm Bồi vỗ tay, làm tư thế mời với Hạ Lân.
"Hạ tổng nói hai câu với mọi người được chứ?"
Hạ Lân cũng không từ chối, rất hào phóng nói: "Chào mọi người, tôi là Hạ Lân, cảm ơn mọi người đã vất vả vì hạng mục này, hy vọng đêm nay mọi người sẽ vui vẻ..."
Giọng nói của anh trầm ổn, đồng thời cũng không quá nặng nề, hiển nhiên đã quen với những trường hợp như này, mà Phương Vũ Mông ở bên cạnh luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh.
Sức lực cả người Chung Tình như bị rút ra, rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất ổn định, nhưng cô lại như rơi vào hầm băng.