Trần Hoàn bị Chung Tình kéo ra ngoài, tới cổng trường cô mới buông cậu ta ra
"Đàn chị?" Cậu ta quan tâm nhìn cô, lại chẳng biết mình có thể giúp được gì.
Đàn chị thật sự quá khổ.
"Hay chị nói thật với anh ấy đi." Trần Hoàn cẩn thận mở miệng, sợ sẽ chọc vào nỗi đau của Chung Tình.
Cô lắc đầu, ánh mắt u buồn: "Không thể nói được, tôi biết nếu nói ra sự thật, anh ấy nhất định sẽ chọn cách cùng gánh vác với tôi, nhưng lần này liên quan đến cả mạng người..."
Trên đời này có một số việc tiền cũng không thể giải quyết, ví dụ như lương tâm bất an.
Trần Hoàn biết đàn chị có tự tôn, cậu ta chỉ có thể im lặng
Chung Tình bình ổn lại cảm xúc, tràn ngập cảm kích nói: "Trần Hoàn, cảm ơn cậu đã giúp tôi, cũng thay tôi cảm ơn bạn gái cậu, hy vọng cô ấy không để ý."
Trần Hoàn ngượng ngùng gãi đầu: "Chị yên tâm đi, em có nói rõ ràng với cô ấy rồi, cô ấy sẽ hiểu cho chị thôi."
Nhưng là...cô ấy cũng khuyên chị nên nói thật với Hạ Lân.
Nhưng câu này Trần Hoàn không dám nói.
Kì nghỉ đông trôi qua Chung Tình mới biết được Hạ Lân thôi học đi Mỹ.
Lấy gia thế hay bối cảnh của cậu thì đương nhiên không cần lo lắng việc học, Chung Tình thật sự mừng cho cậu, người như cậu phải có tương lai xán lạn
Sau đó Ông Nhiêu có tìm cô uống cafe một lần, Chung Tình đồng ý, cô còn mang theo chiếc túi xách mà lúc trước bà tặng.
Quán cafe xa hoa bí ẩn, Chung Tình ăn mặc mộc mạc, cùng cảnh vật chung quanh không hợp nhau. Nhưng sắc mặt cô bình tĩnh, eo thẳng thắn, thật ra lúc này trong trường có rất nhiều lời đồn về cô.
Bọn họ đều nói ba cô là tội phạm giết người, còn cô là con gái của kẻ sát nhân.
Ông Nhiêu ngồi đối diện Chung Tình, vẫn là dáng vẻ của một phu nhân cao quý, vừa đẹp vừa dịu dàng. Bà đặt một bản án có đã được đóng dấu lên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Đây là lý do cháu chia tay Hạ Lân sao?"
Bản án này ghi tường tận quá trình họ Chung giết họ Lý. Trước đây họ Chung và họ Lý từng đánh cược với nhau, sau đó họ Chung thua. Họ Lý liên tục quấn lấy ông ta rồi đòi tiền, họ Chung không chịu nổi nữa, vào một lần tranh chấp đã đẩy họ Lý xuống cầu thang, khiến ông ta chết ngay tại chỗ. Tuy rằng họ Chung khăng khăng nói là mình lỡ tay, nhưng trên cửa hàng xóm có lắp camera, sau khi cảnh sát kiểm tra thì xác nhận họ Chung là cố ý giết người.
Mà họ Chung chính là ba Chung Tình - Chung Chính Tín.
Bản án trước mặt cô cũng không muốn cầm lên xem, cô đưa chiếc túi xách mà Ông Nhiêu tặng ra rồi lễ phép nói: "Dì, chuyện chia tay và chuyện này không liên quan tới nhau. Là cháu có lỗi với Hạ Lân, nếu đã chia tay thì cháu cũng không tiện giữ quà mà dì tặng. Cái này cháu chưa từng dùng qua, vẫn còn mới, dì nhận lại giúp cháu."
Ông Nhiêu không để ý tới cô, tiếp tục nói: "Sau khi cháu chia tay với nó, nó vẫn luôn rất khó chịu. Ở nước Mỹ sống cũng không vui vẻ gì, ta cảm thấy nó có quyền được biết lý do chính xác hai đứa chia tay."
"Nguyên nhân chính xác là cháu thích người khác." Chung Tình cúi đầu, trái tim đau đớn co rút, Hạ Lân sống không tốt, khiến cô còn khó chịu hơn cả việc cuộc sống cô phải chịu áp lực.
Ông Nhiêu cười nói: "Vậy sao, vậy cháu không ngại nếu ta đưa cho nó xem bản án này?" Bà làm bộ muốn gọi điện thoại cho Hạ Lân, nói chân tướng mọi chuyện cho cậu nghe.
Rốt cuộc Chung Tình cũng luống cuống: "Dì, xin dì đừng làm vậy, cháu xin dì..."
Ông Nhiêu nhìn chằm chằm cô gái đã làm con trai mình tổn thương, sắc mặt của cô mỏi mệt, nhận hết mọi khổ đau trong cuộc sống, cùng lúc
trước gặp cô khác nhau một trời một vực.
Khi đó Chung Tình được Hạ Lân cưng chiều yêu thương, cả người đều toả ra ánh sáng của hạnh phúc.
Đối gới Chung Tình, Ông Nhiêu rất mâu thuẫn. Một mặt hận cô vì đã khiến Hạ Lân ăn không trôi ngủ không ngon, mặt khác cô gái này lại lựa chọn rời đi vì tương lai Hạ Lân, trong lòng Ông Nhiêu cảm kích cô.
Cho dù bà dễ tính nhưng bà cũng không muốn thông gia của mình lại là tội phạm giết người.
Cuối cùng bà chỉ có thể thở dài, nhận lấy túi xách mà Chung Tình khăng khăng trả lại. Hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ gạt Hạ Lân giúp cô.