Tuy rằng rất muốn "vận động" với cô vào buổi sánh, nhưng rốt cuộc Hạ thiếu gia cũng không phải người phú quý rảnh rỗi. Hạ tổng chống án thắng kiện, rất có khả năng sẽ được phóng thích, vào thời khắc mấu chốt như này cậu càng không thể buông lỏng cảnh giác, đành phải tiếc nuối rời khỏi người yêu, khổ sở tắm nước lạnh hạ hoả để đi làm
Giữa trưa gửi tin nhắn hỏi Chung Tình xem cô đã ăn cơm chưa. Cô lập tức gửi lại cho cậu một tấm ảnh, bối cảnh là căng tin trường học.
"Em về trường rồi?" Hạ Lân sốt ruột gần chết, tưởng ngày hôm qua làm tàn nhẫn như vậy làm Chung Tình tức giận.
"Ừ, chuyện từ bỏ cơ hội trao đổi sớm hay muộn cũng phải đối mặt." Cô cũng nên về trường học để nhận phê bình.
Hạ Lân: "Giáo viên có gây khó dễ gì với em không?"
Chung Tình: "Không có, mọi người đều thông cảm." Phê bình là chuyện khó tránh khỏi, nhưng cô một mực nói trong nhà có chuyện, giáo viên cũng không tiện hỏi nhiều.
Hạ Lân không tránh khỏi tự trách bản thân, lại hỏi: "Em có chỗ nào không thoải mái không?"
Chung Tình cắn đũa, đỏ mặt trả lời: "Còn tốt...lần sau anh...đừng hung dữ như vậu."
Hạ Lân nhìn chằm chằm màn hình, nhịn không được bắt đầu ngây ngô cười.
"Bị giáo viên phê bình mà vẫn vui như vậy?" San San chọc chọc eo Chung Tình, mấy ngày nay Chung Tình ở với ai, cô nàng cũng loáng thoáng đoán ra được. Lại vừa thấy sắc mặt cô hồng nhuận, hoàn toàn là dáng vẻ va phải tình yêu, lúc ấy San San cũng hiểu toàn bộ.
Chung Tình đỏ mặt cúi đầu chỉ lo dùng bữa, thẹn thùng không nói câu nào.
"Hạ Lân, con lại đây." Ông Nhiêu bắt gặp cảnh con trai cứ cười ngây ngô không thôi, lập tức triệu hồi vào phòng chủ tịch.
Hạ Lân ngồi nghiêm chỉnh: "Ông tổng, có chuyện gì?"
Ông Nhiêu nói: "Hạ Lân, chuyện của ông Hạ cũng coi như hạ màn, mẹ muốn hỏi xem sau này con có tính toán gì không?"
"Con..." Nghe Ông Nhiêu hỏi về chuyện tương lai, chuyện thứ nhất mà cậu nghĩ đến chính là Chung Tình, mặc kệ là kế hoạch gì, tương lai của cậu nhất định phải có Chung Tình tham dự.
"Con vẫn nên đi học đi, người trẻ tuổi nên học nhiều một chút. Chứng chỉ SAT của con còn chưa hết hạn, nhanh xin..."
"Mẹ, con có chuyện này muốn nói." Hạ Lân cắt ngang lời Ông Nhiêu, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Con có người yêu, cô ấy mẹ cũng gặp rồi, chính là Chung Tình."
"Con thích cô ấy mà cô ấy cũng vậy, về sau những chuyện này con sẽ bàn bạc với cô ấy."
Ông Nhiêu nghe cậu nói xong, im lặng một lát rồi mới nói: "Con trai, con trưởng thành rồi, mẹ cũng không phải người cổ hủ. Nếu con có người yêu thì mẹ mừng cho con, nhưng dù sao các con còn trẻ, sau này không chừng..."
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ của Ông Nhiêu cũng bay tới một nơi rất xa. Bà nhớ tới ngày mình còn trẻ, không màng người nhà phản đối mà gả cho Hạ Quang Chấn nghèo nàn trắng tay. Nói hối hận không? Cũng không có. Người đàn ông ấy đối xử với bà rất tốt, tình yêu khi ấy cũng là thật lòng. Nhưng dần dần bà phát hiện hai người không hợp nhau. Khi đó còn quá trẻ, bị vẻ ngoài mê hoặc cho nên cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không thay đổi.
Nhưng sau đó....
Ông Nhiêu bưng tách cafe lên uống một ngụm.
Thôi bỏ đi, bà và ông Hạ ly hôn còn giữ lại được mặt mũi, hơn nữa còn có con trai. Bây giờ bà tái hôn sống cũng rất hạnh phúc, nhưng bà không muốn Hạ Lân giẫm vào vết xe đổ của mình. Cô bé tên Chung Tình kia thoạt nhìn là một cô gái rốt, nhưng gia cảnh và hoàn cảnh trường thành của hai đứa khác nhau một trời một vực, bà càng sợ Hạ Lân sẽ khiến cô gái vô tội bị tổn thương.
Sao Hạ Lân có thể không hiểu nỗi lo của mẹ mình, tay cậu chống ở trên đùi, trầm giọng nói: "Mẹ, con biết là mẹ muốn tốt với con, cũng là muốn tốt cho cô ấy. Nhưng con và cô ấy không thể chia tay, nếu không phải tuổi còn nhỏ chưa được cho phép, con đã sớm muốn đi đăng kí với cô ấy. Con thật sự yêu Chung Tình, nói một câu mất dạy, từ sau khi quen cô ấy, con cảm thấy bản thân thật may mắn khi là phú nhị đại không thiếu tiền, có thể giúp đỡ mỗi khi cô ấy gặp khó khăn."
"Xuất thân và gia cảnh cũng không phải thứ mà Chung Tình có thể lựa chọn, nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng, cũng rất ưu tú, là con không xứng với cô ấy."
"Con muốn trở thành một người đàn ông gánh vác được mọi thứ, để cô ấy có thể ỷ lại vào con."
Trên mặt Ông Nhiêu lộ vẻ khiếp sợ, bà thật sự không ngờ rằng Hạ Lân sẽ nói những lời như vậy. Nghĩ tới trong khoảng thời gian này Hạ Lân đã nỗ lực chống đỡ tập đoàn, người làm mẹ như bà vừa cảm thấy kiêu ngạo nhưng cũng đau lòng.
"Được, mẹ hiểu rồi. Vậy thế này đi, ngày nào đó mẹ muốn mời cô Chung ăn một bữa cơm, con thấy có được không?" Ông Nhiêu mỉm cười nhìn Hạ Lân, ánh mắt dịu dàng. Hạ Lân sửng sốt trong nháy mắt rồi mới gật gật đầu.