Thức ăn đã tới, Chung Tình và Hạ Lân ngồi dối diện với nhau ăn cháo, cơm nước xong xuôi cô mới bắt đầu uống thuốc.
Hạ Lân đau lòng muốn chết: "Đừng uống nữa." "Không ăn nỡ có thì sao?"
"Có thì sinh, anh muốn con của chúng ta."
"...Đừng quậy nữa." Chung Tình cúi đầu, gương mặt phiếm hồng, đang định nuốt viên thuốc xong rồi sẽ uống một ngụm nước ấm.
Hạ Lân nắm chặt lấy tay cô. Thuốc có tác dụng phụ, tuy không uống thường xuyên nhưng đối với thân thể của cô không tốt. Uống xong còn có khả năng xuất huyết, cậu không nỡ.
Chung Tình nắm lại tay cậu, giọng nói nhẹ nhàng: "...Sau này, anh nhớ mang bao vào." Sau đó bưng ly nước lên, uống viên thuốc.
Hạ Lân càng nghĩ càng đau lòng, cậu ngồi trên sofa, lôi kéo Chung Tình ngồi lên đùi mình. Tay cậu ôm eo cô, hai người chuyên chú hôn nhau.
Hiếm có khi nụ hôn của anh không mang theo tia tình dục, chỉ là nhẹ nhàng liếm láp môi cô. Chung Tình bị ngứa đến nỗi cười thành tiếng.
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Hạ Lân xoa bụng cô.
"Không có, em vừa mới uống thôi mà." Chung Tình tự giác buồn cười, Hạ Lân cẩn thận quá đi mất.
"Đều tại anh không tốt, sau này sẽ không có chuyện không bao bắn vào trong đâu."
Mặt Chung Tình bạo hồng: "Anh đừng nói nữa...Em, em phải về trường học."
Hạ Lân lại càng ôm cô chặt hơn: "Ở thêm mấy ngày không được sao, anh nhớ em lắm." Anh vùi mặt vào bả vai gầy yếu của cô, tham lam ngửi hương vị thơm ngát từ thiếu nữ.
Mới đứng đắn trong chốc lát Hạ Lân đã không nhịn được, cậu vươn đầu lưỡi liếm đầu vai mượt mà của Chung Tình, côn th*t phía dưới cũng cứng rắn chọc vào người cô.
Chung Tình đẩy cậu, nhưng Hạ Lân lại vừa làm nũng vừa ăn vạ bám vào người cô, đẩy thế nào cũng không ra.
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Hạ Lân, Chung Tình ở nhà của cậu thêm mấy ngày. Mấy ngày này họ hoàn toàn không có làm, Hạ Lân sợ cô uống thuốc tránh thai có tác dụng phụ nên cố gắng nhẫn nhịn.
"Chỉ nhìn chứ không được ăn, thật đúng là đau khổ." Buổi tối hai người mặt đối mặt nằm ở trên giường, Hạ Lân cười khổ hôn môi cô, dịu dàng lại chuyên tâm.
"Không sao, có thể làm mà." Chung Tình nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cậu, đầu lưỡi dây dưa bên nhau, nước bọt theo khoé miệng chảy xuống lại bị Hạ Lân liếm sạch.
"Không làm, sợ em khó chịu, thôi ngủ đi." Hạ Lân chỉnh lại chăn cho cô rồi hôn lên trán cô: "Ngày mai anh phải đến tập đoàn một chuyến, em nghỉ thêm hai ngày rồi về trường học."
"Vâng."
Ngày hôm sau Chung Tình tỉnh lại đã không thấy Hạ Lân đâu, trên bàn còn có tờ giấy anh để lại: "Trong lò vi sóng có bữa sáng."
Chung Tình mở lò vi sóng, bên trong có sữa đậu nành, còn có cả cơm chiên trứng gà và bánh quẩy. Khoé miệng cô không nhịn được nhếch lên, khẽ ngâm nga ca hát rồi bê thức ăn ra bàn.
Ăn xong bưac sáng, Hạ Lân gửi voice chat tới: "Em dậy chưa? Ăn sáng chưa nào?"
"Thân thể thế nào?"
"Chắc hôm nay anh phải tăng ca, em cứ ngủ trước, đừng chờ anh."
Chung Tình trả lởi: "Em vừa ăn sáng, anh đừng tăng ca quá muộn, chú ý sức khoẻ." Ngón tay buông ra, voice chat tự động gửi đi. Đột nhiên cô có chút ngại ngùng, dáng vẻ hai người nói chuyện giống cái gì?
Vợ chồng mới cưới?
Chung Tình bị suy nghĩ của mình doạ cho nhảy dựng, mặt nóng lên, lắc đầu không cho bản thân nghĩ vớ vẩn.
Bên kia, Hạ Lân cười khoá lại điện thoại, thình lình phía sau truyền đến giọng nói.
"Yêu đương à?"
Cậu quay đầu lại, thấy Tần Tâm Nhiên đứng dựa vào tường, cô ta mặc quần thể thao cùng một chiếc áo hoodie rộng rãi.
"Đúng đấy, hâm mộ à?" Hạ Lân lạnh nhạt đi qua cô ta.
"Hâm mộ chứ..." Tần Tâm Nhiên cúi đầu như thể đang suy nghĩ gì đó.
Đương nhiên là hâm mộ, Tần Tâm Nhiên tức giận nghĩ, vì sao cô ta và người mình thích lại không được thuận lợi như vậy?