Đầu óc Chung Tình trống rỗng.
Chung Chính Tín đang nói cái gì vậy? Ông muốn bán căn nhà cũ nát này đi? Vậy sau này cô biết ở chỗ nào?
Sao ba cô lại không chịu nghĩ cho cô vậy chứ?
Rốt cuộc Chung Chính Tín cũng nhận ra phản ứng của Chung Tình không đúng lắm, ông sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía con gái.
"Tình Tình, con yên tâm, bán rồi có tiền ba sẽ đưa con đến thành phố cùng sống với ba và dì Thục Lan, ba sẽ chuyển trường tới thành phố cho con."
Chung Chính Tín vẫn còn đang nói phét.
Rốt cuộc Chung Tình mới có phản ứng, cô nhìn chằm chằm cái miệng lúc đóng lúc mở của người đàn ông, hét lên: "Ông đừng nói nữa, câm miệng đi."
"Tôi bảo ông câm miệng, đi ra ngoài, đi ra ngoài đi, đừng bao giờ quay về đây nữa."
Thiếu nữ mảnh khảnh giống như một con hổ cái đang bảo vệ địa bàn, cô phẫn nộ đứng lên, nắm lấy cổ áo Chung Chính Tín, không biết lấy sức từ đâu ra.
Vậy mà Chung Chính Tín bị cô lôi dậy thật, đối với cô con gái này, ông đã vòi quá nhiều tiền, nên chỉ có thể cúi đầu khom lưng, cười nịnh nọt.
"Tình Tình, vậy ba đi trước, con tự chăm sóc bản thân cho tốt." Ông vừa nói vừa đi ra ngoài.
Chung Tình tức giận tống ông ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại. Cô như cái xác không hồn lê về phòng ngủ, ngã quỵ xuống giường,
nhắm mắt lại, trong đầu lại không thể khống chế mà xuất hiện gương mặt của Hạ Lân.
Anh tuấn lại kiệt ngạo, lúc chơi đùa cô cũng tràn ngập sắc khí.
Khiến cô tức giận, nhưng cũng khiến cô không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.
Chung Tình chui rúc trong nhà hết một ngày cuối tuần, Hạ Lân không gửi wechat cho cô thì cô cũng không chủ động đi tìm cậu. Cô cố tình xem mình và Hạ Lân là bạn học cùng lớp nhưng không thân.
Tới thứ hai, Chung Tình không thể không đi học, cô cho rằng những việc phiền lòng này sẽ được giải quyết khi cô đậu đại học. Chỉ còn lại 1 năm, rất nhanh sẽ qua thôi.
Nhưng mà không như mong muốn.
Cô vừa ngồi vào chỗ, liền có người rảnh rỗi bắt đầu kiếm chuyện.
"Ơ Chung Tình, nghe nói nhà cậu muốn bán nhà hả?" Lớp phó thể dục cao lớn chắc nịch giống hệt một bức tường đứng ở trước chỗ ngồi của Chung Tình, bày ra một nụ cười không có ý tốt.
"Cậu nghe ai nói?" Chung tình cố gắng giữ bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, ngẩng đầu hỏi.
"Cô của tôi nói vậy." Lớp phó thể dục dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô, nhìn cô gái đã từ chối lời tỏ tình của mình.
"Ba cậu tìm cô tôi để bán nhà, đồng nghiệp của cô tôi đều nghe thấy."
Biểu cảm trên mặt Chung Tình như xuất hiện một khe nứt, nhưng rất nhanh cô đã cúi đầu để che giấu đi.
Chỉ cần im lặng chống đỡ, mọi chuyện sẽ qua mà thôi.
Quả nhiên, cậu ta tự thấy không thú vị nữa, ngượng ngùng ngồi về chỗ.
Chung Tình đợi đến ran học, vừa lúc hôm nay tới phiên cô trực nhật, cả lớp đã về hết sạch, chỉ còn lại Hạ Lân.
Thân hình cao lớn của Hạ Lân chắn trước mặt cô, tay phải nắm lấy cây chổi, giọng nói lạnh đến nỗi dọa người:
"Cậu phải rời khỏi đảo?"
Chung Tình không để ý đến cậu.
"Cậu nói đi." Hạ Lân cướp cây chổi về tay mình.
Chung Tình không còn cách nào khác, đành phải bất chấp tất cả.
:Tôi không muốn rời khỏi đây, nhưng ba tôi..." Giọng nói của thiếu nữ bắt đầu nức nở.
Hạ Lân đau lòng không thôi.
"Cậu đừng quan tâm ông ta làm gì."
"Tôi cũng muốn không để ý tới ông ấy, nhưng giấy tờ nhà viết tên ba tôi, tôi còn có thể làm được cái gì chứ..."
Cô nói xong liền cúi đầu, Hạ Lân nghĩ, lần nào ở trước mặt cậu cô cũng cúi đầu, dáng vẻ giống như không tình nguyện.
"Không sao, cậu không cần nhọc lòng vì chuyện này." Hạ Lân nắm lấy tay Chung Tình: "Yên tâm, không ai dám bán nhà cậu đâu"
Chung Tình ngẩng đầu, đôi mắt cô sáng ngời.
Hạ Lân đã nói vậy thì chắc chắn đã có cách, ai bảo nhà cậu là chủ của Tiểu Hải Đảo chứ.
Chung Tình cắn mỗi, xoắn xuýt mở miệng: "Vậy...tôi cảm ơn cậu trước." Hạ Lân lập tức dán vào người cô: "Hửm, cảm ơn tôi thế nào?"
Bầu không khí bỗng chốc nóng lên.
Chung Tình đỏ mặt, thẹn thùng, lẩm bẩm: "Cậu...cậu muốn thế nào?" 806 words
14/02/2022
- -----oOo------
Chương 6: Phòng học (hơi H)Hạ Lân đóng hết tất cả các cửa lại, xong xuôi, cậu dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào Chung Tình.
"Lại đây."
Chung Tình không nhúc nhích. "Có người" Cô nói.
"Không có ai đâu, về hết rồi."
"Sân thể dục có người." Cô nhỏ giọng.
Hạ Lân cười thành tiếng, cậu trực tiếp đi về phía trước, kéo Chung Tình vào trong ngực mình.
Chung Tình bị cậu ôm, phía sau lưng kề sát lồng ngực Hạ Lân, trái tim khẩn trương mà đập thình thịch.
Ngoài cửa thường xuyên có tiếng bước chân, có thể mấy học sinh về muộn của lớp bên cạnh.
Hạ Lân cúi đầu, thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Yên tâm, không có làm cậu ở đây đâu."
"Tôi muốn chơi ngực cậu, được không?"
Chung Tình: "..."
Cô biết ngay mà, Hạ Lân là tên xấu xa.
Mặt Chung Tình đỏ bạo, cắn chặt môi không nói lời nào.
Hạ Lân biết cô hay thẹn thùng, cũng không hỏi cô nữa, trực tiếp kéo vạt áo được sơ vin cẩn thạn ra, tay vói vào trong sờ đến eo nhỏ của cô.
Eo Chung Tình rất nhỏ. hai tay là có thể nắm được. Cô không ăn uống đầy đủ sao? Hạ Lân nghĩ.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay quá mức tinh tế, lòng bàn tay rắn chắc dính sát vào làn da thiếu nữ, dần dần lần lên trên, cuối cùng bao trọn lấy hai luồng mềm mại.
"A..." Bộ ngực bị sờ đến, Chung Tình thở nhẹ ra một hơi.
Một tay Hạ Lân nắm lấy một bên mềm mại, bắt đầu xoa bóp. Hai bầu ngực bị cậu xoa đến nỗi trật ra khỏi áo lót, nhũ hoa cũng bị ngón tay cọ phải.
Cậu lại dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa nho nhỏ đáng thương, không ngừng khiêu khích.
"Ngực hình như lớn hơn." Cậu nổi ý xấu, cố ý nói: "Là do tôi xoa à?"
Hạ Lân cũng đang giận Chung Tình, giận cô suốt ngày cuối tuần mà không thèm để ý đến cậu.
Tay cậu lần đến sau lưng Chung Tình, cởi bỏ áo ngực, hai luồng tuyết trắng thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Hạ Lân hợp lại trong lòng bàn tay, tùy ý xao bóp thành các loại hình dạng.
Chung Tình thở phì phò, xụi lơ dựa vào trong lòng cậu.
Hạ Lân cúi đầu ngậm lấy vành tai đỏ bừng của cô, không ngừng liếm láp.
"Cậu đừng...đừng liếm lỗ tai tôi." Chung Tình xấu hổ mà đẩy người phía sau, nhưng có đẩy cũng vô ích.
Hạ Lân tham lam mà hôn tai cùng cổ cô, dịu dàng hôn đến gương mặt, cuối cùng tìm đến môi thì hung ác ngậm lấy.
"Ưm..." Chung Tình bị câu điên cuồng hôn.
Đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng, thành công xâm chiếm miệng cô.
Nước miếng không ngừng phân bố lại bị Hạ Lân cuốn đi, Chung Tình cảm thấy cả người đều nóng, vừa nóng vừa khát.
Hạ Lân hôn cô hồi lâu, như muốn cướp đi toàn bộ oxi trong miệng cô, mãi cho tới khi Chung Tình chịu không nổi nữa, cậu mới luyến tiếc buông ra.
"Còn giận tôi không?" Hạ Lân hỏi.
Chung Tình vẫn còn đang cố gắng hít thở, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
"Tôi rất thích cậu khẩu giao cho tôi, thoải mái lắm luôn," Hạ Lân mặc lại áo ngực cho cô.
Sau đó cậu gắt gao ôm cô vào trong lòng, cằm gác trên vai cô, dùng giọng điệu mê sảng làm nũng.
"Giờ tôi đang cứng quá, thật sự rất rất rất muốn làm."
Nháy mắt, Chung Tình cảm nhận được thứ kia đang chống phía sau mình.
Cô hít sâu, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để nói. "Hạ Lân, cho tôi mượn 10 nghìn tệ đi."
Xung quanh trở nên an tĩnh, cánh tay đang ôm cô của Hạ Lân cũng lỏng dần.
Chung Tình không dám quay lại nhìn cậu, nhưng cô thật sự không còn cách nào, cô không muốn bán căn nhà đi, mà người có thể giúp cô cũng chỉ có Hạ Lân.
Thời gian trôi qua lâu như một thế kỉ, cuối cùng Hạ Lân cũng mở miệng: "Được thôi, cho cậu 10 nghìn tệ, cậu cho tôi chơi được không?"