Hạ Lân đã có một ngày không thuận lợi.
Lúc ăn bữa sáng thì bị nghẹn lòng đỏ trứng, gặp luật sư thì ông ta nói khả năng thắng kiện là không lớn. Đến giữa trưa đi ăn cơm với Ông Nhiêu lại bị bà răn dạy bảo trở về đi học, vất vả lắm mới đợi được đến giờ tan tầm thì lại tắc đường, mà tắc thì tắc hẳn 1 giờ.
Hạ Lân không kiên nhẫn nhấn còi.
"Gấp gáp cái gì? Thiếu kiên nhẫn." Ông Nhiêu ngồi ở ghế phụ, mỉm cười nhìn con trai của mình, chỉ cảm thấy thỏa mãn.
Hạ Lân có chút xấu hổ. đã nhiều năm chưa bị mà quản nên mấy ngày nay rất không quen.
Không ai nói với ai một lời, xe chạy thẳng về biệt thự.
Trước cửa lớn biệt thự có một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi xổm ở đó, phía sau còn có một cái vali lớn.
Hạ Lân càng nhìn càng thấy người này quen thuộc, cuối cùng ánh mắt như dán chặt vào cô.
Cậu nhấn phanh ngay lập: "Mẹ, con xuống nhìn xem." Cậu mở cửa xe, đi thẳng tới chỗ người nọ.
Ông Nhiêu cũng đi xuống, rất đúng mực đứng cạnh xe chứ không đi tới.
Bóng dáng nhỏ nhắn ngẩng đầu, đó chính là người mà Hạ Lân ngày đêm nghĩ tới.
Chung Tình để ý đến xe của cậu, cũng để ý tới người phụ nữ bước ra từ ghế phụ. Tóc người đó vừa đen vừa dài, trên người cũng mặc áo khoác màu đen. Mặt cô nhanh chóng ủ rũ, trái tim cũng ẩn ẩn đau đớn.
Hạ Lân đưa người khác về nhà.
"Chung Tình, sao cậu lại về nước?" Hạ Lân không màng ánh mắt của mẹ mình mà kéo lấy tay Chung Tình, kỳ thật trong giây phút nhìn thấy cô thì cậu đã không còn tâm trí đâu mà chú ý tới người khác.
Trong mắt Hạ Lân chỉ có cô mà thôi.
Chung Tình đứng dậy tránh khỏi tay cậu, vốn dĩ cô định không nói gì mà bỏ đi ngay, nhưng chung quy cũng không đủ bình tĩnh.
Cô ngẩng mặt lên, trong mắt đầy vẻ bướng bỉnh: "Hạ Lân, tôi về nước cũng chỉ muốn hỏi cậu một câu duy nhất thôi. Có phải cậu thật sự sẽ kết hôn với Tần Tâm Nhiên không?"
Hạ Lân thật sự không ngờ rằng một người ăn nói nhỏ nhẹ như Chung Tình cũng sẽ có ngày cao giọng chất vấn. Trong tình huống này, nếu là người khác thì đã luống cuống tay chân, riêng chỉ có cậu là thấy mỹ mãn cực kì.
"Đừng nói chuyện này, cậu xuống máy bay lúc nào vậy? Đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì vào trong ăn một chút đã." Cậu chỉ muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng xét thấy mẹ vẫn còn đứng phía sau nên không tiện làm mấy động tác thân mật.
Chung Tình thấy thái độ của Hạ Lân không còn như xưa nên trái tim cũng chìm xuống, cô kéo vali, lẩm bẩm: "Tôi biết rồi, đi trước đây."
Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt đen tối, môi cũng không còn sắc máu.
Rốt cuộc Hạ Lân cũng nhận ra sự không thích hợp của cô, không dám trêu đùa nữa mà vội giữ chặt cô lại: "Cậu lại suy nghĩ vớ vẩn gì thế? Tôi và Tần Tâm Nhiên là không thể nào. Mọi chuyện đều là do người ngoài bịa đặt thôi, cậu đừng tin."
Chung Tình nhìn về phía trước, Hạ Lân cũng nhìn theo ánh mắt của cô, biết cô đang nhìn Ông Nhiêu thì ho khụ khụ hai tiếng: "Tôi giới thiệu chút, đó là mẹ tôi, bây giờ mẹ tôi tiếp nhận tập đoàn cùng xử lý phần lớn mọi chuyện, tôi làm trợ thủ."
"Không phức tạp như cậu nghĩ đâu, bên ngoài đồn bậy bạ nên cậu đừng tin."
Chung Tình cắn môi nghe cậu giải thích rồi mới nhận ra mình bị lừa. Ông Nhiêu tiếp quản tập đoàn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai vậy mà tên này sống chết không nói làm cô lo lắng suông.
Cô nghĩ mà tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng cậu xấu xa, bây giờ không muốn để ý tới cậu, ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm.
Nhưng cô cũng nhẹ nhàng thở ra, có mẹ cậu ở bên thì chắc hẳn cuộc sống của cậu đã tốt hơn rất nhiều.
Chung Tình gạt tay Hạ Lân ra, lạnh giọng nói: "Buông ra, tôi phải về ktx."
Sao Hạ Lân có thể để cô đi được, cậu cũng biết mình đùa quá đà nên Chung Tình giận thật sự. Cậu cứ nắm tay cô không buông, hai người cũng im lặng giằng co một hồi.
Lúc này Ông Nhiêu cũng đi tới, vừa nhìn thấy đã hiểu được phân nửa mọi chuyện.
Tên nhóc này giống hệt với ba của cậu.
"Hạ Lân, đây là bạn con? Không giới thiệu với mẹ à?"
Hạ Lân thấy vậy thì túm chặt lấy áo Chung Tình, phòng ngừa cô bỏ đi: "Mẹ, đây là Chung Tình. Là bạn...bạn gái của con."
Cậu càng nói càng nhỏ, trên mặt còn xuất hiện vệt đỏ khả nghi.
Cậu chưa bao giờ gọi Chung Tình là "bạn gái", rốt cuộc cô cũng chưa nói thích cậu bao giờ, cứ như vậy nói ra cũng quá xấu hổ.
Chung Tình sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn Hạ Lân.
Ông Nhiêu hết nhìn con trai rồi lại nhìn cô gái đứng bên cạnh thì còn cái gì mà không rõ nữa. Bà khẽ cười một tiếng, vươn tay về phía Hạ Lân: "Hôm nay mẹ ở khách sạn, không quấy rầy hai đứa nữa, đưa chìa khoá xe cho mẹ đi."
"Hả? À dạ." Hạ Lân vội vàng lấy chìa khoá ra rồi cung kính đưa cho Ông Nhiêu. Ông Nhiêu nhận lấy rồi đi lên xe, rất nhanh đã khởi động xe rồi chạy đi.