Chung Tình nằm lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, cứ thế ngơ ngác nhìn trần nhà. Cô muốn chất vấn Hạ Lân, muốn chất vấn xem
anh có thật sự muốn cưới Tần Tâm Nhiên không, nhưng cô dựa vào cái gì để hỏi cậu chứ?
Từ trước tới nay hai người chưa bao giờ là người yêu của nhau cả.
Với lại kết quả như vậy không phải là kết quả cô vẫn luôn chờ đợi sao? Không phải cô vẫn luôn hy vọng Hạ Lân sẽ buông tha cho mình sao?
Trong lòng Chung Tình như bị nhét vào một cuộn chỉ rối, cô cầm lấy điện thoại, click mở khung chat với Hạ Lân rồi gọi đi.
Không ngờ Hạ Lân nghe ngay lập tức. "Chung Tình?"
Sau khi thật sự được nghe giọng nói của cậu, Chung Tình lại muốn tắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng người ồn ào, cậu ra một nơi an tĩnh hơn: "Bên cậu đã khuya rồi mà, có chuyện gì thế? Sao không nói gì?"
Chung Tình trầm mặc một lát, rốt cuộc mới mở miệng: "Tôi không ngủ được. Cậu có khỏe không?"
Hạ Lân dựa vào cửa sổ, không chút để ý mà nhìn ra ngoài: "Bên tôi vẫn ổn, nhưng nhiều chuyện phải tự mình xử lí nên rất mệt." Cậu thay đổi tư thế, tiếp tục nói: "Bây giờ nghĩ lại mới thấy Hạ tổng trâu bò thật, nhiều chuyện như thế không biết ông ấy xử lý kiểu gì, không hổ là ba tôi." Ngoài miệng cậu nói mấy câu trêu chọc với cô, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng cau có như cũ.
Áp lực cực lớn cùng với ý thức trách nhiệm ngày càng tăng lên, cậu chưa bao giờ là một phú nhị đại nhàn nhã, mà là người thừa kế bị đẩy ra đứng đầu ngọn gió.
Cha thiếu nợ thì con trả, phụ nghiệp tử kế.
"Hạ Lân, tôi...tôi muốn về nước." Chung Tình nhẹ giọng nói.
Nhưng Hạ Lân không hề nghĩ ngợi đã cản cô: "Không được, bên này tôi rất loạn, cậu có về tôi cũng không có thời gian ở với cậu. Với lại không phải có quy định sinh viên không được bỏ về giữa chừng sao? Ngoan một chút, đợi mọi chuyện xong xuôi nhé?" Trong giọng nói của cậu đã có sự thiếu kiên nhẫn trong lúc gặp khó khăn.
"Sao không cho tôi về? Tôi có về hay không thì cũng do tôi quyết định, hay là cậu đang sợ hãi cái gì?" Hốc mắt Chung Tình ướt át, đột nhiên kích động.
Hạ Lân cảm thấy khó hiểu: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Tôi sợ cái gì?" "Cậu nói xem."
"Chung Tình, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì? Đừng chơi trò bí hiểm với tôi." Rõ ràng muốn dịu dàng với cô, nhưng có quá nhiều chuyện dồn xuống, Hạ Lân không khỏi mất kiên nhẫn, lát nữa cậu còn có một hội nghị, nó chẳng khác gì đi đánh một trận ác liệt cả.
Chung Tình cũng nóng nảy: "Ai thèm chơi trò bí hiểm với cậu, mấy người bên này đều nói...nói Tần Tâm Nhiên là con gái của chủ tịch Thịnh Cầm, nói cậu muốn cưới cô ấy..."
Cô như tự ngược mà nói ra, trong lòng thấp thỏm lo âu. Hạ Lân im lặng.
Chung Tình đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trước khi nghe được đáp án, cô liền cắt đứt cuộc trò chuyện.
Hạ Lân ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, cậu như nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng nhếch lên, nụ cười càng lúc càng lớn lại có vài phần ngu đần.
Như là không thể tin tưởng mà đặt tay lên ngực trái, tim cậu đang đập rất nhanh, chỉ có Chung Tình mới sở hữu loại ma lực này.
Cô để ý tới mình, rất để ý.
Bọn họ chưa từng cho đối phương bất kỳ hứa hẹn nào, Hạ Lân không dám vì sợ dọa Chung Tình chạy mất. Người lo sợ bất an không chỉ có mình cô, cậu cũng cảm thấy khủng hoảng lo được lo mất.
Bây giờ cậu không sợ nữa, bởi vì có tự tin.
"Hạ Lân, nói chuyện điện thoại xong chưa?" Có một bóng người xuất hiện sau lưng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Hạ Lân xoay người đối diện với đôi mắt của đối phương.
Hai năm trôi qua, Tần Tâm Nhiên giờ đã cắt tóc ngắn, quần áo trên người cũng là Chanel sang trọng trưởng thành, đứng ở cạnh cửa mỉm cười với cậu.