Lúc nhận được bức ảnh, Hạ Lân đang ăn cơm ở căng tin, cậu nhìn chằm chằm bức ảnh mà Chung Tình gửi, chiếc đũa trong tay cũng rơi xuống bàn.
Chung tình trong bức ảnh với môi đỏ rực, phong tình vạn chủng, thân thể mềm lại trắng nõn bị váy body hai dây màu đen bó lại, khiến Hạ Lân muốn tự tay cởi nó ra, muốn đến nỗi ruột gan cồn cào.
Cảm quan bị kích thích quá mãnh liệt, một dòng máu nóng chảy thẳng xuống dưới.
"Đm!" Cậu thầm mắng một tiếng, mất tự nhiên động động chân, cậu đã có chút cương cứng.
Sau đó cậu nghĩ đến, rốt cuộc Chung Tình quen được cô bạn thế nào, mặc như vậy để cho ai xem?
Loại thời điểm này vậy mà cậu không thể ở bên Chung Tình, cô đã sang đó được hơn hai tháng, cô không thích đăng lên vòng bạn bè, Hạ Lân chỉ có thể biết được cuộc sống của cô qua đôi ba câu mà cô nói.
Không đủ, hoàn toàn không đủ.
Cảm giác hư không quá lớn cắn nuốt lấy Hạ Lân, giờ phút này cậu chỉ muốn lập tức bay đến bên người Chung Tình.
Nhưng cậu không thể.
Hạ tổng liên tục bị triệu tập, bị hạn chế tiêu phí, tin đồn nhảm nhí đầy rẫy trong công ty, loại thời điểm này Hạ Lân càng không thể đi. Cậu không thể làm nổi một đứa con biết cố gắng làm ăn nhưng tuyệt đối sẽ không ăn hại, ở giai đoạn người nhà gặp khó khăn nhất mà lựa chọn trốn tránh, cậu quyết định không làm ra loại chuyện đó.
Hạ Lân chịu đựng cảm giác không khỏe, nhanh chân trốn vào phòng vệ sinh. Cởi quần, phóng xuất côn th*t đã gắng gượng cương lên, quy đ*u no đủ, hành thân thô dài, lông tóc rậm rạp, tay phải của cậu nắm lấy loát lên xuống, tay trái cầm điện thoại quay video, trực tiếp gửi cho Chung Tình.
Cậu cũng cảm thấy mình làm như vậy quá biến thái, nhưng cậu luôn muốn làm vài chuyện biến thái với Chung Tình, muốn nhìn cô thẹn thùng, đỏ mặt, muốn nhìn cô khóc, càng muốn làm cô cười.
Cậu đã sớm điên rồi, điên vì Chung Tình. "Ting" điện thoại truyền đến tiếng thông báo.
Chung Tình vừa mới về đến phòng, tắm rửa xong, tóc sấy còn chưa khô, trên người là bộ đồ ngủ bình thường. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, click mở giao diện trò chuyện.
Bìa video mà Hạ Lân gửi rất lộ liễu, Chung Tình nhịn không được mà đỏ mặt, mắng một câu: "Biến thái."
Nhưng không biết bì sao, cô bị mê hoặc mà ấn mở video, nhìn xem tên biến thái kia quay cái gì.
Trong video, một bàn tay với những ngón tay thon dài đang nắm lấy côn th*t đỏ tím với gân xanh chằng chịt mà tuốt lên tuốt xuống, hormone giống đực như muốn tràn ra ngoài màn hình. Chung Tình xem đến mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng thoát ra.
Hạ Lân như thể đoán được hành động của cô, gửi một tin nhắn tới: "Nhớ nó không?"
Chung Tình mặc kệ cậu, chỉ trả lời một câu: "Tôi muốn đi ngủ." Rất nhanh cậu đã trả lời lại.
"Tôi rất nhớ cậu."
Cách xa trùng dương, đêm trắng ngày đen, trong nháy mắt trái tim Chung Tình vừa mềm mại vừa chua xót, cô không khống chế được tay mình, thật cẩn thận nhắn lại: "Tôi biết."
Thu qua đông đến, ở New York đã chào đón giáng sinh, mùa đông ở nước Mỹ không dễ sống, gió vừa lớn lại còn hay bão tuyết.
Chung Tình chú ý tới tin tức địa phương của thành phố Lam Hải, lời ít mà ý nhiều:
Trong bản án sơ thẩm, chủ tịch Hạ Quang Chấn của tập đoàn Tiểu Hải Đảo bị kết án 8 năm tù, ngồi tù vì tội hoạt động kinh doanh bất hợp pháo và bị tịch thu một phần tài sản cá nhân.
Chung Tình phải mất vài giây để nhận ra rằng Hạ Quang Chấn là tên đầy đủ của Hạ tổng, và là ba của Hạ Lân.
Khi nhận ra điều này, cả người cô run lên, gạt sự dè dặt và bướng bỉnh sang một bên, cô gửi tin nhắn cho Hạ Lân: "Bây giờ cậu có rảnh không, tôi có thể nói chuyện với cậu không?" Vừa gõ chữ tay cô vừa run rẩy.
Đây là lần đầu tiên Hạ Lân không trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức, nhưng cô không trách cậu, cô nghĩ phía Hạ Lân đã rối đến độ muốn nổ tung, một tập đoàn lớn như vậy, chủ tịch lại bị kết án ngồi tù, để lại bao nhiêu rắc rối chờ Hạ Lân giải quyết. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi cũng khiến cô đau lòng vô cùng.