Sau khi Chung Tình tắt máy, Hạ Lân sửng sốt mất một giây, cậu không thể tin được cô sẽ bảo mình chú ý an toàn.
Quả nhiên cô vẫn quan tâm cậu.
Nghĩ đến đây, Hạ Lân kích động lăn mấy vòng trên giường, mãi đến khi mệt mỏi mới giang hai tay ra, nằm ngửa trên giường.
"Ha...ha..." Cậu thở phì phò nhìn chằm chằm trần nhà, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên, gương mặt ngày thường không dễ chọc lúc này nhìn có chút ngu ngốc.
"Kinh coong" Chuông cửa đột nhiên kêu lên, Hạ Lân không tình nguyện xuống giường mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Lorina đã trang điểm tỉ mỉ.
"Ơ tôi nhớ rõ người ở đối diện phòng tôi là Khải Đế, sao lại là cậu?" Lorina mở to hai mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Ờ, có chuyện gì không?" Hạ Lân lạnh nhạt, có chút không kiên nhẫn. Ý đồ quá rõ ràng, cậu nghĩ.
"Cậu có muốn đi ăn cơm chiều không, nghe nói nhà hàng buffet ở đây không tệ."
"Tôi không đói, chị đi ăn trước đi."
Bị từ chối khiến Lorina xấu hổ, hiển nhiên là người thiếu niên này không có chút ý định gì với cô ta. Cô ta gật gật đầu, hậm hực xoay người rời đi.
Hạ Lân đóng cửa phòng lại, nghĩ thầm mình chỉ có thể xử lý lạnh với Lorina, tương lai còn phải làm việc với nhau một thời gian, nếu làm căng mọi chuyện thì đều không tốt cho cả 2 bên.
Team building chiếm mất 2 ngày cuối tuần cuối cùng cũng kết thúc, ý nghĩ duy nhất trong đầu Hạ Lân chính là muốn nhìn thấy Chung Tình ngay lập tức. Thứ hai cậu xin nghỉ, lái xe chạy thẳng đến đại học Lam Hải.
Hạ Lân mới thi được bằng lái, Hạ tổng đưa cho cậu một chiếc Bentley vừa vặn để luyện tập.
Cậu đã sớm thăm dò thời khóa biểu của Chung Tình. Buổi chiều thứ 2 cô có hai tiết học, Hạ Lân dừng xe ở bãi đỗ của, chờ cô 5 rưỡi tan học.
Một đám sinh viên nối đuôi nhau đi ra, ánh mắt Hạ Lân chuyên chú nhìn chằm chằm, quả thật cậu rất anh tuấn mê người, trên người toát ra khí chất kiệt ngạo khó thuần, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của những nữ sinh.
Nhưng Hạ Lân coi người xung quanh như không khí, cậu chỉ muốn nhìn thấy Chung Tình.
"Chung Tình!" Rốt cuộc nhìn thấy dáng người mảnh khảnh ấy, Hạ Lân hưng phấn đi đến trước mặt cô.
Cả cô và San San đều chọn môn học này.
Ánh mắt của San San đảo qua đảo lại giữa Chung Tình và Hạ Lân, ngọn lửa tò mò cháy hừng hực.
"Chung Tình, đây là bạn cậu à?" Cô nàng dùng ánh mắt ái muội nhìn Chung Tình, ý cười đầy mặt.
"Ừ." Chung Tình cũng không biết định nghĩa quan hệ giữa mình và Hạ Lân là gì, là bạn bè sao?
"À, tôi và Chung Tình đang muốn đến nhà ăn, cậu có muốn đi cùng không?" Tính cách San San rộng rãi hoạt bát, lại có cơ hội để hóng hớt thì sao cô nàng có thể bỏ qua được.
Hạ Lân và Chung Tình còn chưa kịp từ chối, San San đã kéo cô đi về phái nhà ăn.
Chung Tình bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Hạ Lân, chớp chớp mắt phóng ra tín hiệu cầu cứu, dùng khẩu hình nói ra ba chữ:
Đều tại cậu.
Nháy mắt trái tim Hạ Lân như bị đánh trúng, khóe mắt Chung Tình phiếm hồng, vẻ mặt ấm ức, cậu nghĩ đến dáng vẻ khi trên giường của cô, thế nhưng có chút hài lòng.
Một tuần rồi hai người chưa làm, Hạ Lân quá nhớ cô và thân thể của cô. Nhớ hết tất cả những thứ gì thuộc về cô. Cậu mới không muốn ăn cơm chiều gì hết, chỉ muốn túm cô về nhà rồi đè dưới thân hung hăng làm.