Kì thi cuối kì kết thúc, kì nghỉ hè mà học sinh ngày đêm mong đợi đã đến, Chung Tình đau khổ giữ được thành tích đứng đầu khối, chỉ có Hạ Lân biết cô đã là nỏ mạnh hết đà.
Mấy hôm trước nghỉ hè, Chung Tình đều vào nội thành chăm sóc cho mẹ. Hạ Lân ở nhà bảo dì giúp việc nấu canh cá, muốn tẩm bổ cho cô.
Cuộc điện thoại thình lình của Hạ tổng đã đánh vỡ mọi sắp xếp ban đầu.
"Con trai!" Giọng nói của Hạ tổng to lớn vang dội, nghe qua có vẻ rất vui: "Con còn nhớ con gái của chú Tần không? Tên Tâm Nhiên ấy."
Hạ Lân gật đầu có lệ: "Nhớ."
Hạ tổng nói tiếp: "Sức khỏe của em gái Tâm Nhiên con không tốt lắm, chú Tần có thương lượng với ba, có thể nhân lúc nghỉ hè này cho con bé đến đảo tĩnh dưỡng được không."
"Vâng!"
"Con trai này, ba nghĩ phòng trống nhà mình cũng nhiều, con xem có để Tâm Nhiên ở chung với con được chứ?"
"..." Hạ Lân buông thìa trong tay xuống, đi ra khỏi phòng bếp, ngồi xuống sofa ngoài phòng khách rồi mở miệng: "Không được."
Nếu Hạ tổng đã hỏi ý kiến thì cậu cũng không cần khách khí.
Đùa cái gì thế, để một người khác vào đây ở thì sao cậu có thể cùng Chung Tình làm tình ở mọi lúc mọi nơi được?
Nam sinh tuổi dậy thì có quá nhiều dục niệm dơ bẩn, Hạ Lân hận không thể Chung tình vừa vào nhà đã bị cậu cởi sạch, tốt nhất là kể cả lúc cô ăn cơm, học tập hay làm bất cứ việc gì đều không cần mặc quần áo, tùy ý cho cậu đè nặng xỏ xuyên qua, thọc vào rút ra, phun ra tinh d*ch.
Đương nhiên Hạ tổng không biết con trai mình nghĩ gì, còn giữ ý định khuyên cậu: "Hạ Lân, không phải lúc nhỏ con và Tâm Nhiên chơi với nhau rất vui sao? Ba còn nhớ Tâm Nhiên suốt ngày lẽo đẽo đi theo con, thân thể con bé không tốt, người làm anh như con phải quan tâm nó nhiều một chút chứ."
"..."
Nhưng mặc kệ Hạ Lân không tình nguyện cỡ nào, vài ngày sau Tần Tâm Nhiên vẫn tới đảo. Chẳng qua Hạ tổng cũng nhượng bộ, Tần Tâm Nhiên không ở chung với Hạ Lân mà là ở tạm trong một ngôi biệt thự nhỏ ven biển.
Biệt thự nhỏ ngoảnh mặt ra biển, có cầu thang ra thẳng bờ cát, hoàn cảnh thanh u, an ninh tiên tiến, rất thích hợp để tĩnh dưỡng.
Hạ Lân nhận được chỉ thị của ba mình, ở bến tàu chờ Tần Tâm Nhiên.
Cậu chán chường cầm điện thoại chờ tin nhắn của Chung Tình, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, sau đó Hạ Lân ngẩng đầu lên.
"Hạ Lân!" Trên boong tàu có một cô gái đang vẫy tay với cậu, thuyền vừa cập bờ, cô gái ấy đã nhảy nhót xuống thuyền.
Khác với đứa bé bụ bẫm trong trí nhớ, bây giờ Tần Tâm Nhiên đã ra dáng thiếu nữ, vốn dĩ Hạ Lân nghĩ cô rất yếu ớt, nhưng người trước mặt có một bộ tóc ngắn thoải mái thời thượng, thoạt nhìn hoạt bát khỏe mạnh.
Hạ Lân hơi sửng sốt: "Tần Tâm Nhiên à?"
"Là em đây, lâu không gặp anh! Có phải anh không nhận ra em không?" Xem ra cô ta không chỉ khỏe mạnh mà còn tỏ vẻ rất quen thuộc.
Hạ Lân không nói chuyện, duỗi tay nhận vali của cô ta, sau đó gọi xe ngắm cảnh, ý bảo cô ta lên xe.
Dọc theo đường đi, Tần Tâm Nhiên nhìn thấy cái gì cũng tỏ ra ngạc nhiên thái quá, cô ta từng ở đảo nhỏ bên châu Âu, không hề biết ở trong nước cũng có nơi thú vị như thế này.
Hạ Lân lại bởi vì Chung Tình không trả lời tin nhắn mà cau mày, đối với sự hưng phấn của Tần Tâm Nhiên thì làm như không thấy. Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu không phải đi đón cô ta thì đáng kẽ giờ này cậu và Chung Tình đang ở bên nhau.
Nhưng Tần Tâm Nhiên lại đang nhìn lén Hạ Lân. Cậu rất cao, vai rộng chân dài, đi một bước bằng mình đi 3 bước, sườn mặt của cậu cũng rất đẹp, ngũ quan sắc bén thế này rất hợp để tóc ngắn. Đột nhiên cô ta bắt đầu chờ mong kì nghỉ hè này.