Hội giao lưu kết thúc, bọn họ lại trở về cuộc sống bình thường như bao ngày.
Sắp sửa tới kì thi cuối kì, năm quan trọng trong cuộc đời học sinh cũng sắp tới, ngay cả người luôn cà lơ phất phơ như Hạ Lân cũng cảm nhận được áp lực học tập trong lớp.
"Con trai, không cần phải áp lực." Hạ tổng bận bịu quanh năm, hiếm khi tranh thủ tời gian gọi điện cho Hạ Lân.
"Vâng, không áp lực." Hạ Lân đang xem album ảnh trong điện thoại, cậu chụp lén Chung Tình mấy tấm, góc độ không giống nhau, có dáng vẻ cô nghiêm túc nghe giảng, cũng có sườn mặt nghiêm túc khi cô cúi đầu làm bài.
Đầu dây bên kia Hạ tổng đang vắt óc suy nghĩ để tìm đề tài nói chuyện, đối với đứa con trai này, lòng ông luôn cảm thấy áy náy. Ông không cho con trai một gia đình hoàn chỉnh, năm ấy ông quá chú tâm vào theo đuổi sự nghiệp, xem nhẹ gia đình, mẹ Hạ Lân không chịu được sự lạnh nhạt của chồng, cuối cùng quyết định ly hôn rồi sang Mỹ sinh sống.
Đến tuổi trung niên ông mới kinh ngạc phát hiện mình và đứa con trai duy nhất không được gần gũi thân thiết. Ông luôn muốn bồi thường cho Hạ Lân nhưng lại không biết nên làm thế nào, ông chỉ biết cố gắng làm việc để cậu có đời sống vật chất đầy đủ.
Hạ tổng xoa xoa huy*t thái dương, thử hỏi: "Con trai, ba tính đợi con tốt nghiệp rồi, không bằng cứ đến công ty nhà mình thực tập một năm, sau
đó lại đi Mỹ tìm mẹ con, con thấy thế nào?"
Ngón tay đang lướt ảnh của Hạ Lân tạm dừng 1 giây. Trước 10 tuổi cậu sống ở Mỹ với mẹ, sau này Ông Nhiêu tái hôn, cậu quyết định ở lại đảo nhỏ, bởi vì không muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ.
Hạ Lân cảm thấy bây giờ ở đảo nhỏ làm một người phú quý rảnh rỗi cũng tốt, huống chi nơi này còn có Chung Tình.
Vì thế cậu có lệ nói: "...À, con mệt lắm, đến lúc đó nói sau."
Cậu cúp điện thoại của Hạ tổng, sau đó gửi tin nhắn cho Chung Tình: "Cuối tuần đến nhà tôi không?"
Nghĩ một lát lại bổ sung thêm: "Sắp cuối kì rồi, tôi muốn học thêm toán."
Đợi nửa giờ, cậu mới nhận được tin nhắn của cô: "Ừ, thứ bảy."
Chung Tình luôn như vậy, không thích nói nhiều, lúc bình thường cùng lúc làm tình, cô giống như hai người khác vậy.
Nghĩ đến Chung Tình, Hạ Lân lại có phản ứng sinh lý, phía dưới cũng hơi cương lên. Cậu nằm thẳng trên giường lớn, tay chui vào trong quần nắm lấy côn th*t rồi thủ d*m, cậu nhắm mắt lại, trong đầu miêu tả lại gương mặt và thân thể của Chung Tình.
Gương mặt trắng nõn, lông mi dài còn cong cút, cái mũi cao thẳng cùng cánh môi hồng nhuận. Hết thảy thuộc về cô đều như đúc ra từ tưởng tượng của cậu, đối với Hạ Lân mà nói, Chung Tình là người tốt nhất, đẹp nhất trên đời này.
Lòng Hạ Lân mềm đến rối tinh rối mù, côn th*t lại cứng đến nỗi muốn nổ mạnh, tốc độ trên tay nhanh hơn, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra.
Tuần này còn 2 ngày nữa là hết tuần, tâm trạng Hạ Lân rất tốt, đánh bóng rổ cũng thuận tay. Tối thứ 6 là sinh nhật một người trong đội bóng, cậu tặng người đó một đôi giày thể thao bản giới hạn. Nam sinh ấy còn rất ngượng ngùng, đôi giày này thật sự rất đắt, học sinh không thể mua nổi. Nhưng đối với Hạ đại thiếu gia mà nói, số tiền đó cũng như mưa bụi mà thôi.
Thứ 7, Chung Tình đúng hẹn đi vào nhà Hạ Lân, dì giúp việc làm cơm xong liền ngồi thuyền về thành phố, cả một căn biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại 2 người.
Chung Tình vào phòng ngủ của Hạ Lân, ngồi xuống trước bàn, lấy đề thi trong cặp ra: "Cậu làm mấy đề này trước đi, lát nữa tôi sẽ giảng cho cậu mấy đề mà cậu không biết."
Ngữ khí của cô phá lệ nghiêm túc, cô luôn ghi nhớ rằng, mình tới đây là để cho Hạ Lân học bổ túc.
Hạ Lân gật đầu, sau đó nghiêm túc làm bài.
Chung Tình nhịn không được trộm ngắm sườn mặt của cậu, mi cốt nam sinh sắc bén, ngũ quan lập thể, đây là một gương mặt cực kì đẹp trai phấn chắn, mà Hạ Lân đã có dáng người của người trưởng thành, bả vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc. Nhìn một lúc, mặt Chung Tình liền đỏ lên.