Cuối cùng xe cũng dừng lại tại khách sạn, nói là khách sạn vậy thoi chứ thật ra nó chỉ là một nhà nghỉ ngay gần khu phố Lam Hải. Hạ Lân vừa nhìn đến vẻ ngoài cũ nát của khách sạn, quả thực là có hơi hối hận.
Vì để được đi cùng Chung Tình, Hạ Lân đã dùng đôi giày thể thao phiên bản giới hạn để mua chuộc cậu bạn được chọn từ đầu, làm cậu ta tiến cử mình cho chủ nhiệm khối.
Trả giá lớn như vậy, không lẽ lại bị chỗ ở tồi tàn này dọa cho sợ?
Trong lúc Hạ đại thiếu gia đang do dự xem có nên tự thuê khách sạn hay không thì Chung Tình đã làm như không có chuyện gì mà đi theo chủ nhiệm vào bên trong.
Hạ Lân nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, khẽ cắn môi, giận dữ đi vào theo.
Không ngờ rằng phòng của cậu lại đối diện với phòng của Chung Tình, cho nên cậu miễn cưỡng tha thứ cho cái nhà nghỉ cũ nát này vậy.
Hội giao lưu ngày mai mới bắt đầu, chiều nay không có hoạt động gì được sắp xếp, Chung Tình đang định muốn làm một đề tiếng anh để giết thời gian. Cô rất nhanh đã tập trung, chờ đến khi làm xong, ngẩng đầu mới phát hiện ngoài trời đã tối rồi.
Di động truyền đến tiếng thông báo tin nhắn, cục khí tượng thành phố nhắc đêm nay sẽ có mưa bão sấm chớp, khuyên mọi người nên đóng cửa sổ, hạn chế đi ra ngoài.
Nhìn đến mấy chữ "mưa bão sấm chớp", Chung Tình cũng hơi sợ. Từ nhỏ cô đã sợ sấm sét.
Mây đen ngoài cửa sổ cuồn cuộn, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, Chung Tình định nhanh chóng tắm rửa xong rồi leo lên giường, cố gắng chịu đựng qua đêm nay.
Nhưng không nghĩ rằng khi cô còn đang dùng khăn tắm lau người thì cạch một tiếng, ánh đèn trong nhà vệ sinh lập lòe, sau đó mọi thứ tối om lại.
Cúp điện!
"A!" Thình lình cúp điện khiến Chung Tình sợ tới mức hét lên, cô qua loa mặc xong quần áo rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong phòng cũng đen nhánh, chỉ có tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa.
Chung Tình suýt chút nữa thì khóc, nhưng cô vẫn run rẩy nghẹn nước mắt lại.
Khóc cũng không có ích gì, cố gắng chịu đựng là được rồi.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa mạnh mẽ và giọng nói quen thuộc.
"Chung Tình, mở cửa ra, là tôi." Là Hạ Lân.
Chung Tình dịch đến cửa rồi mở ra.
Hành lang cũng tối, chỉ có ánh sáng xanh lét từ đèn chỉ thị, nhìn qua càng thêm dọa người.
Hạ Lân đứng ở ngoài cửa, cậu thấy Chung Tình mở cửa thì vội lách người vào trong.
"Cúp điện thôi." Hạ Lân đóng cửa lại, sau đó vội ôm Chung Tình vào trong lòng, vuốt tóc cô: "Ngoan, không cần sợ, có tôi ở đây rồi."
Anh thấp giọng dỗ dành thiếu nữ trong lòng, thanh âm trầm thấp, ngữ khí dịu dàng.
Cả người Chung Tình đang cứng đờ, nhưng dưới cái ôm ấm áp của cậu thì dần dần thả lỏng. Cái ôm của cậu ấm áp an toàn, trên áo thun còn có hương vị sạch sẽ như ánh mặt trời, khiến cô hãm sâu trong đó.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ấm, mưa như trút nước, Hạ Lân cúi đầu hôn hôn lỗ tai Chung Tình, nhỏ giọng hỏi: "Không giận tôi nữa nhé?"
Chung Tình hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi giãy giụa, lại bị cậu ôm chặt.
"Có phải chúng ta làm lành xong rồi không, hử?" Hơi nóng phả vào vành tai, Hạ Lân vẫn còn đang dụ dỗ: "Nói đi xem nào."
"...Ờ." Chung Tình không cản được tiến công của cậu nên chỉ có thể rầu rĩ mở miệng, trong bóng đêm, cô không nhìn rõ gương mặt đang cười ngây ngô của Hạ Lân.
Nhận được câu khẳng định, một tay Hạ Lân bế Chung Tình đi đến mép giường.
"Cậu làm gì vậy? Bỏ tôi xuống." Chung Tình đánh vào vai cậu, nhưng thân thể nam sinh cứng rắn, da dày thịt béo, mấy cái đánh này chẳng hề hấn gì với cậu cả.
Hạ Lân thả cô nằm xuống giường, sau đó đè cả người mình lên.
Hai tay cậu chống ở bên sườn cô, cúi người xuống, chóp mũi của cả hai cơ hồ chạm vào nhau.
Chung Tình nghe thấy cậu hung tợn mở miệng: "Cậu hỏi làm gì hả?" Hạ Lân cười xấu xa: "Làm cậu chứ làm gì!"