Đêm hôm đó, mây đen bao phủ bầu trời, sấm chớp giật đùng đùng, mưa tuôn xối xả, xua đi không khí đầu hè oi bức.
Lúc này, Tề Mặc cùng Hồng Ưng và Lập Hộ đang hướng tới khu nhà phía Tây Tề Gia – nơi mà “Mộc Tùy Tâm” đang sống. Thấy Tề Mặc, đám thuộc hạ canh gác trước cửa đồng loạt cúi đầu, gọi một tiếng “lão đại”. Hồng Ưng phất tay, ý bảo bọn họ lui xuống. Một mình Tề Mặc bước vào trong tòa nhà.
Mộc Tùy Tâm lúc này đang ngồi trên giường – đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, kinh ngạc khi thấy Tề Mặc. Trong mắt cô ta lóe lên tia sắc lạnh rồi nở nụ cười châm biếm.
Tề Mặc nhìn “Mộc Tùy Tâm”, đôi môi mỏng hơi hé mở phát ra thứ âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm.
– cô nghĩ, Mộc Tùy Tâm chết rồi thì cô có thể sống yên sao?
Mộc Tùy Tâm hơi nhếch khóe môi, ngạo mạn nói:
– Vậy anh nghĩ, Ly Tâm sẽ để anh làm gì tôi sao?
Nghe vậy, Tề Mặc liền sầm mặt, sát khí bùng lên trong nháy mắt. Anh bước tới, một tay túm chặt lấy cổ Tùy Tâm, bóp chặt.
– Cô thử nói lại lần nữa xem! – Tề Mặc giận dữ quát.
Bởi, Mộc Ly Tâm chính là điểm yếu của anh.
Khuôn mặt Mộc Tùy Tâm dần trở nên tím ngắt, cô ta không dãy dụa, không phản kháng, không cầu xin. Giống như, đang chờ bản tuyên án tử hình. Nhưng lúc này, đôi môi Mộc Tùy Tâm hơi nhếch lên khinh thường. Bởi, cô ta biết, bản thân cô ta chắc chắn sẽ không chết trong tay Tề Mặc.
Vậy, việc gì cô ta phải sợ!
Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hoàng vang lên, Ly Tâm vừa từ bên ngoài bước vào liền thấy Tề Mặc đang bóp cổ Tùy Tâm. Cô vội vàng lao đến, hốt hoảng hét lên:
– Tề Mặc! Tề Mặc!
Tề Mặc nới lỏng tay, Mộc Tùy Tâm mềm yếu ngã xụi lơ xuống sàn nhà, không ngừng ôm ngực thở dốc. Ly Tâm ngồi xổm xuống bên cạnh Tùy Tâm, trái tim cô lúc này vẫn đập”thình thịch thình thịch” liên hồi, cơn hốt hoảng trong cô vẫn chưa hề tan biến.
Nếu như cô đến chậm một bước, chỉ e, Tùy Tâm sẽ…
Ý nghĩ ấy khiến trái tim Ly Tâm thắt lại, cô trừng mắt nhìn Tề Mặc. Trong ánh mắt ấy, ngoài tức giận ra, còn có… căm hận. Phải, chính là căm hận.
Tề Mặc nhíu mày nhìn Mộc Tùy Tâm đang đắc ý trong lòng Ly Tâm. Sát khí vẫn còn hiện hữu trong ánh mắt anh lại lập tức bùng lên thành ngọn lửa lớn. Hai bàn tay Tề Mặc cuộn chặt thành nắm đấm khiến các khớp xương kêu lên răng rắc. Tề Mặc quay người, lập tức rời khỏi nơi đó.
Bởi, Mộc Tùy Tâm chính là tử huyệt của Mộc Ly Tâm.
Còn Mộc Ly Tâm lại chính là tử huyệt của anh.
Có lẽ, Tề Mặc không biết, trong những năm tháng khi còn sống trong tổ chức ăn trộm. Cuộc sống của Ly Tâm khi đó vô cùng cực khổ. Tuy có thể những thứ cô phải trải qua không khủng khiếp giống như anh. Nhưng dù sao, lúc đó, cô vẫn chỉ là một cô bé mới vài tuổi, làm sao có thể chịu đựng nổi những sự hành hạ đó.
Có thể, Tề Mặc sống với lý do để trả thù, để đạp kẻ khác dưới chân mình. Nhưng, Ly Tâm lại sống một cách không mục đích. Cô không biết bản thân mình là ai, không biết phải làm gì, không có người thân làm chỗ dựa để vươn lên. Cô… chỉ có một mình trong cô độc.
Khi đó, Tùy Tâm đã đến bên cô, chị ấy giống như ngọn cỏ sinh mạng cứu vớt cô khỏi chết đuối. Khi cô bị bệnh, chị ấy là người chăm sóc cô. Khi cô cô đơn, chị ấy là người ở bên cô. Khi cô chịu phạt, chị ấy chịu phạt cùng cô. Khi bị bỏ đói, chị ấy là người chia sẻ đồ ăn của mình cho cô,…
Mộc Tùy Tâm, chị ấy là hi vọng sống của đời cô!
Vì vậy, cô không cho phép bất kì ai, bất kì một ai được động tới Tùy Tâm. Dù đó có là Tề Mặc đi chăng nữa.
Hồng Ưng và Lập Hộ khẽ liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều có cảm giác thấu hiểu. Vừa rồi, bọn họ cũng nhìn thấy ánh mắt quyết liệt đó của Tùy Tâm. Trong lòng âm thầm mặc niệm:
Lão đại bị vợ mắng! Cảm giác chắc hẳn rất khó chịu. Tốt nhất là lúc này không nên động chạm vào lão đại thì hơn.
Thần sắc Tề Mặc lạnh lẽo, đột nhiên, anh nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn. Mộc Tùy Tâm, cô nghĩ cô có Ly Tâm làm chỗ dựa rồi thì tôi không thể làm gì cô sao? Đừng có đắc ý quá sớm!
****************
Lúc này, ở Lam Gia, Lam Tư trầm ngâm nhìn dãy số liệu trong tập hồ sơ trên bàn.
Mộc Tùy Tâm và Mộc Ly Tâm có cùng nhóm máu đặc biệt, đấy chỉ là trùng hợp hay còn điều gì mờ ám khác nữa?
Càng nghĩ, Lam Tư càng cảm thấy câu chuyện này ngày càng trở nên thú vị.
– Mộc Tùy Tâm, rốt cuộc em còn che dấu điều gì mà tôi không biết nữa? – Lam Tư khẽ lẩm bẩm.
**************
Ở Tề Gia, đêm đã về khuya, Tề Thiên Vũ không biết đang loay hoay làm gì mà giờ vẫn chưa ngủ. Bỗng, có tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh mịch làm nhóc giật mình, quát:
– Ai đó!
Cánh cửa lập tức mở ra:
– Xuỵt! – Người đó ra vẻ thần bí, sau đó vẫy tay gọi: – Lại đây, anh đưa em đi xem cái này!
Tề Thiên Vũ hơi lưỡng lự, sau, rốt cuộc vẫn đi theo.
***************
Ngày hôm sau, không hiểu vì sao tiểu Vũ bỗng nhiên bị cảm lạnh. Nhưng vì sức khỏe của nhóc từ trước tới giờ vẫn luôn rất tốt nên lần này, thằng bé ốm rất nặng.
Chỉ tội cho Ly Tâm, cô vừa phải chăm sóc Tề Thiên Vũ, vừa phải chăm sóc Mộc Tùy Tâm khiến bản thân cô thật sự rất mệt mỏi. Mới chỉ có mấy ngày mà đã gầy rạc đi trông thấy.
Đêm đến, Ly Tâm lo lắng tiểu Vũ lại lên cơn sốt nên phải đích thân đi xem xét thế nào. Vừa tới cửa phòng, cô liền nhíu mày khi thấy cửa phòng hơi hé mở. Qua khe cửa, Ly Tâm thấy Mộc Tùy Tâm đang đứng bên giường tiểu Vũ, nhìn thằng bé bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong cơn mê man, tiểu Vũ bỗng nhiên khẽ gọi:
– Mẹ ơi!
Toàn thân Mộc Tùy Tâm lập tức trở nên run rẩy, trong ánh mắt lóe lên tia căm hận. Cô ta đưa bàn tay tới, bóp chặt cổ tiểu Vũ. Mộc Tùy Tâm nhìn khuôn mặt thằng bé dần trở nên tím ngắt. Không hiểu sao, cô ta bỗng rùng mình, bàn tay lập tức rụt lại. Mộc Tùy Tâm vội vàng lau đi giọt nước bên khóe mi, bước ra khỏi phòng. Trước khi đi, Mộc Tùy Tâm còn quay đầu lại nhìn tiểu Vũ một cái, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, mới quay người rời đi.
Ly Tâm đứng trong bóng tối, nhìn bóng dáng Mộc Tùy Tâm khuất dần khỏi tầm mắt. Cả người cô run rẩy, khẽ gọi:
– Tùy Tâm!
Sau khi kiểm tra thấy tiểu Vũ không sao, Ly Tâm mới trở về phòng ngủ. Trên đường đi, cô đăm chiêu suy nghĩ, nhưng đầu óc lại hỗn độn không rành mạch. Ly Tâm có cảm giác, trước mắt bị một màn sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ mọi thứ.
Không biết cô đã đứng bên ngoài bao lâu, một cơn gió lạnh tát vào người khiến cô rùng mình. Đôi chân đang định bước tiếp thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ly Tâm nhìn dãy số xa lạ, trái tim bỗng dưng đập “thình thịch, thình thịch”, cô căng thẳng nhận máy.
– A lô!
Bên tai liền vang lên một giọng nói quen thuộc.
– Ly Tâm, là chị!
Trong phút chốc, Mộc Ly Tâm cảm giác đầu óc quay cuồng, cô ngồi bệt xuống đất. Trong đầu cô lúc này nổ “đoàng” một tiếng, mọi thứ dường như đã được sáng tỏ.
******************
Tề Mặc nghe thấy tiếng động liền nhíu mày mở mắt. Thấy Ly Tâm đang đứng trước cửa phòng nhìn anh, sắc mặt xanh xao.
– Tề Mặc! – Ly Tâm khẽ gọi, âm thanh khàn khàn run rẩy.
Tề Mặc nhíu chặt đôi lông mày, bước tới bên Ly Tâm, ôm chặt cô vào lòng, vỗ về an ủi.
– Ly Tâm, không sao, không sao rồi!
Tề Mặc cảm nhận được cơ thể trong lòng đang run lên. Ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo vô cùng nguy hiểm.
Sau khi thấy Ly Tâm thiếp đi, Tề Mặc liền gọi một cú điện thoại. Lát sau, bên kia mới vang lên giọng nói vẫn còn đang ngái ngủ:
– Tề Mặc! Anh bị điên hay sao mà gọi vào giờ này! – Jiaowen càu nhàu
Tề Mặc hừ lạnh một tiếng:
– Tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, nếu hoàn thành không xong thì cứ đợi sang Châu Phi mà đào than đi!
Tề Mặc vừa dứt lời, Jiaowen liền rùng mình một cái, lập tức giả lả cười, nói:
– Tề! Có gì chúng ta cứ từ từ bàn bạc! – Jiaowen không ngừng lau mồ hôi trên trán.