Đạo Tình 2

Chương 42: Một ngày không sao




Trên tàu quân dụng

Mộc Lệ Tâm đứng trên boong tàu ngước mắt nhìn đường chân trời phía xa. Trong đôi mắt thăm thẳm là một khoảng không vô định đầy bão tố, trong lòng lại có chút thấp thỏm không yên. Vùng biển này trước đó đã được đại nhân sắp xếp qua, nhưng dù thế nào, cô ta nhất định sẽ không hé lộ nửa lời cho Tề Mặc biết. Có thể để hắn chôn thân ngay tại đây cũng coi như cô đại công cáo thành một nửa.

Nhìn bầu trời trong xanh yên bình, những con sóng nhè nhẹ đập vào mạn thuyền, đôi mắt Mộc Lệ Tâm dần nổi sóng.

Tề Mặc ngồi trong phòng chỉ huy quan sát Mộc Lệ Tâm qua màn hình. Thấy trong mắt cô ta loé lên tia bất định, khẽ nhíu mày.

Dưới khoang thuyền, Tuỳ Tâm ho khan không ngừng, mặt mũi trắng bệch. Lam Tư lo lắng vỗ lưng cho cô, lại bị Tuỳ Tâm đẩy ra, lạnh nhạt nói “không cần”. Lam Tư ảo não, hắn có bao giờ bị người ta đối xử như vậy?

Bầu trời trong xanh trong phút chốc liền nổi mây đen, bão tố cuộn lên không ngừng.

***

Tề Mặc liếc mắt nhìn bầu trời tối đen trên màn hình, con ngươi u ám không hề có tiêu cự. Bỗng “ầm” một tiếng, con tàu rung lắc dữ dội. Hồng Ưng ở một bên bị chấn động đột ngột, mãi mới có thể đứng vững, nhíu mày hỏi:

Đá ngầm sao?

Tề Mặc khẽ nheo mắt, lại không cho là như vậy. Vùng biển này vốn sâu hơn ngàn thước, đá ngầm có lớn đến đâu cũng không thể vươn tới. Anh nhếch khoé môi cười lạnh một tiếng:

Đến lúc rồi!

Trên màn hình lớn lúc này xuất hiện hai chiếc tàu ngầm màu đen trên mặt biển, bám sát theo đuôi chiếc chiến hạm. Vừa nhìn qua hai chiếc tàu ngầm đơn giản kia liền tưởng chúng chỉ là tàu bình thường, nhưng Tề Mặc và Hồng Ưng liếc mắt nhìn liền nhận ra, đó chính là sản phẩm của họ. Chỉ là mỗi một đồ vật từ trong Tề Gia xuất ra thì có cái nào là bình thường? Chỉ tiếc, tàu là do bọn họ sản xuất, nhưng người trên tàu lại không phải người của bọn họ.

Hồng Ưng khẽ nheo mắt nhìn Tề Mặc, loại thép chế tạo nên chiếc tàu ngầm kia khác hoàn toàn với những loại thép khác, cấu tạo bên trong nó có thêm những nguyên tố đặc biệt không có ở thép thường. Loại thép này được chế tạo bằng cách chuyển hỗn hợp sắt thành dạng bột, cho vào khuôn graphite, nén với áp suất 10 mega-pascal rồi cho chạy qua dòng điện 10.000 ampe. Cho nên loại thép SAM2X5-630 này có độ cứng chỉ sau kim cương, nên hỏa lực cũng không có bất kì tác động gì với nó. Không thể phá huỷ, hai chiếc tàu ngầm kia giống như hai con chiến thần, bách chiến bách thắng.

Nhưng, mỗi một sản phẩm do Tề Gia sản xuất ra có món nào là tầm thường?

Tề Mặc khẽ cười lạnh một tiếng

Hồng Ưng chỉ nhíu mày nhìn màn hình, thần sắc không có một chút gì được gọi là lo lắng. Không khí trong phòng chỉ huy lúc này tràn ngập mùi quỷ dị. Mộc Lệ Tâm không biết từ lúc nào đã tới phòng chỉ huy, nhìn một màn trước mắt, không khỏi nhíu mày. Cô ta biết rõ người Tề Gia không phải là kẻ bình thường, nhưng ít ra cũng phải cho cô ta thấy chút thần sắc gì đó không ổn định đi chứ.

Mộc Lệ Tâm trong lòng thầm hận, nhưng trên mặt lại không để lộ bất cứ điều gì.

Bên ngoài thiên nhiên nổi cuồng phong, còn bên trong lại là một mảng yên tĩnh đến đối lập. Chỉ thấy trên màn hình, đầu mũi hai chiếc tàu ngầm loé lên tia sáng bất thường. Tuy không nghe thấy âm thanh nhưng ai cũng biết hai chiếc tàu kia đang tấn công tàu.

Chỉ tiếc chiếc chiến hạm như một con dã thú khổng lồ đứng im sừng sững, thân tàu chỉ hơi rung nhẹ một chút. Tuy nói hai chiếc tàu ngầm kia giống như hai chiến thần bách ngoại bất xâm. Nhưng loại hỏa lực mà chúng sử dụng lại không tương xứng với vũ khí chúng đang sở hữu. Khiến uy lực giảm đi đáng kể.

Hồng Ưng nhếch mép cười nhạt, đây là điều bọn họ đã lường trước và cố tình sản xuất riêng một loại đạn tương xứng với bảo bối này. Nó có thể khiến cho uy lực phá hủy tăng lên gấp bội, nhưng loại đạn dược này… xin lỗi, Tề Gia bọn họ không bán ra ngoài.

Hồng Ưng không cần Tề Mặc hạ lệnh, lập tức biết bản thân cần phải làm gì. Nhiệm vụ của Tứ Ưng bọn họ chính là dọn dẹp tất cả những chướng ngại vật đang cản trở bước đi của Tề Gia.

Đứng trước màn hình chỉ huy, Hồng Ưng chắp tay ra sau lưng nghiêm nghị, nhìn chằm chằm hai con tàu kia ra lệnh.

– Bắn!

Chỉ thấy đoàng một tiếng, trên màn hình bỗng xuất hiện hai đốm đỏ lao như tia chớp về phía hai chiếc tài ngầm kia. Dường như cảm nhận được nguy hiểm đến gần, hai chiếc tàu vội vàng thu mình lặn xuống biển. Chỉ thấy trên bề mặt nước cháy một mảng lớn, ngọn lửa bốc lên trong chốc lát rồi lại bị sóng biển và gió biển thôi tắt.

Lúc này, Hồng Ưng khẽ nhếch môi cười lạnh. Con ngươi âm trầm loé lên tia hung tàn. Không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Chạy chốn? Đúng là ảo tưởng!