Hồng Ưng và Hắc Ưng đưa mắt nhìn nhau, không nói nhiều lời, Hồng Ưng liền đi xuống trước, theo sau là Hắc Ưng rồi lần lượt từng người đi xuống, chỉ để lại vài người canh gác.
Hồng Ưng liền dùng đèn rọi qua nơi này một lượt. Mọi thứ nơi đây giống như vừa xảy ra một cuộc đại chiến, tất cả đều đổ vỡ và cháy nhẻm.
Không gian nơi này rộng hơn trên mặt đất rất nhiều, được thiết kế giống như một ngôi nhà hình hộp gồm phong vi tính là lớn nhất, tiếp đến là phòng sinh hoạt chung, rồi nhà bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh rồi phòng ngủ. Tầng hầm này chính là nơi để sinh hoạt cuộc sống và các hoạt động thường ngày, còn ngôi nhà trên mặt đất kia gần như là được làm cảnh và trang trí.
Nhưng tầng hầm lúc này tối đen, ánh sáng duy nhất ở nơi này chính là từ chiếc đèn pin của đoàn người Tề Gia, ngoài ra còn có thêm một vài ngọn lửa xanh đang cháy âm ỉ. Bầu không khí bao chùm một mùi u ám, chết chóc đến đáng sợ, âm thanh phát ra duy nhất chính là từ đám người Tề Gia đang tìm kiếm trong đống đổ nát và tiếng lách tách của ngọn lửa đang cháy.
Tiến vào trong nhà bếp, xoang, nồi, vung chảo được vứt tứ tung trên mặt đất và méo mó. Bàn ghế bị gãy và cháy đen, các đồ vật dụng khác như tủ lạnh, bếp điện thì bị đập đến biến dạng. Bỗng, Hắc Ưng tìm thấy một con dao trong bồn rửa tay, bên trên vẫn còn dính máu. Anh đưa lên mũi ngửi thử, không biết vì nguyên nhân gì mà đôi mày anh nhíu chặt lại, tỏng mắt lóe lên tia tinh quang rồi nhanh chóng biến mất.
***
Lúc này, Ly Tâm mới từ trong cơn mơ màng tỉnh dậy, không hiểu sao mấy ngày hôm nay cô đều cảm thấy rất mệt mỏi, chân tay rã rời chẳng muốn làm gì cả.
Cô nhìn sang bên cạnh, thấy ở đó được đặt sẵn một bữa sáng đầy đủ và một ly sữa. Ly Tâm không thèm làm gì mà trực tiếp ăn sáng luôn, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Cô biết cô không nên ở đây lâu, cô phải tìm cách thoát ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nhưng câu hỏi được đặt ra ở đây là: Bằng cách nào? Ở đây giống như một mê cung bị khép kín, rất nhiều lần cô đã đi thăm dò nhưng lại chẳng phát hiện ra điều gì. Các con đường được nối với nhau chằng chịt như mạng nhện, phòng này thông sang phòng kia, con đường này thông sang con đường kia khiến đầu óc cô rối tung lên, không xác định nổi đâu là Đông, Tây, Nam, Bắc.
Và còn có một điều quan trọng hơn nữa là, cô không hề tìm thấy đường ra. Trong khi đó, khắp nơi đều được lắp camera và được canh gác nghiêm ngặt, khiến bản thân cô muốn tự mình đi thăm dò cũng khó.
Bất giác, Ly Tâm xờ tới chiếc nhẫn trên tay, có lẽ người đàn ông kia nghĩ đây chỉ là một món đồ bình thường nên không tước đoạt mất của cô. Mà đây cũng là món đồ còn sót lại duy nhất mà cô có thể dùng được. Cô cũng chẳng dám đem ra sử dụng vì sợ sẽ bị người đàn ông kia phát hiện và đoạt mất. Với lại, cô bây giờ không phải chỉ có một mình, cô còn phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng mình nữa. Nên mọi chuyện vốn khó khăn nay lại càng trở lên khó khăn hơn.
Nếu như lúc này có Tề Mặc ở bên thì tốt biết bao! Ly Tâm tự nhủ.
***
Trong một căn phòng tối không chút ánh sáng ở Tề Gia, khi Mộc Lệ Tâm tỉnh lại từ cơn mê, cô ta bỗng giật mình phát hiện ra xung quanh mình tối tăm và tràn đầy nguy hiểm.
Mộc Lệ Tâm vẫn còn nhớ rất rõ, giống như chỉ mới vừa phút trước, cô ta vẫn còn đang ngồi trong phòng yên tĩnh suy nghĩ đọc sách. Thì ngay giây sau, cô ta đã xuất hiện ở nơi này. Trong một không gian tối tăm mà cô ta cũng chẳng hề biết đó là đâu.
Mộc Lệ Tâm thử dơ bàn tay lên trước mặt nhưng năm ngón tay lập tức chìm trong bóng tối, chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì hết. Điều này không khỏi khiến trái tim Mộc Lệ Tâm thấy căng thẳng. Rốt cuộc là ai? Hắn muốn gì ở cô?
Nhưng câu hỏi này vừa xuất hiện lên trong đầu, Mộc Lệ Tâm liền cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Đây là đâu chứ? Là Tề Gia! Là địa bàn của Tề Mặc. Cho nên, cô mà xảy ra bất cứ chuyện gì thì ngoài Tề Mặc ra, còn ai vào đây nữa.
Dúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên phá tan hoàn toàn mạch suy nghĩ của cô.
– Cô là ai?
Không hiểu sao, khi giọng nói ấy vừa cất lên, Mộc Lệ Tâm liền cảm thấy toàn thân mình lành lạnh. Tuy giọng nói ấy không đanh thép và lạnh lẽo như của Tề Mặc, nhưng cũng hoàn toàn không có chút độ ấm nào.
Trong lòng Mộc Lệ Tâm xuất hiện một chuỗi lo lắng mơ hồ. Giả thiết được đặt ra là, nếu Tề Mặc không phải là người đứng sau vụ này thì có phải, người đàn ông trước mặt này sẽ giết cô bất cứ lúc nào hắn ta muốn hay không?
Nhưng cho dù là thế nào đi chăng nữa, khả năng này có thể xảy ra hay không, không ai có thể nói trước được điều gì. Với lại, bản thân cô cũng không nên tự mình dọa mình như thế. Cô nên tin đây chính là địa bàn của Tề Gia, người đứng sau một màn này chính là Tề Mặc. Trước khi giải cứu được Mộc Ly Tâm, hắn ta nhất định sẽ không đụng vào cô đâu!
Nghĩ vậy, Mộc Lệ Tâm liền thấy bản thân mình có can đảm hơn một chút. Cô nuốt nước bọt, trả lời:
– Tôi là Mộc Ly Tâm! Chẳng lẽ anh không biết sao? – Mộc Lệ Tâm cứng rắn nói.
Chỉ là Mộc Lệ Tâm đã tính toán sai một điều, Tề Mặc có thể sẽ không lấy mạng cô nhưng không có nghĩa là cô sẽ được sống thoải mái ở nơi này.
Mộc Lệ Tâm nghe thấy bên tai vang lên một tiếng cười trầm thấp, nhưng không phải là của người đàn ông đặt ra câu hỏi ban nãy, mà là từ một người khác nhưng lại lạnh lẽo và khinh miệt hơn.
– Khẩu khí rất lớn! Rốt cuộc các người bắt cóc chị tôi đi giấu ở nơi nào? – Phong Vân Wiliam lạnh lùng nói.
Ngay lập tức, Mộc Lệ Tâm cảm thấy bên thái dương mình lành lạnh. Điều đó không khỏi khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Càng căn thẳng, cô ta càng phải giữ bình tĩnh. Càng mất bình tĩnh, cô ta lại càng phải giữ bình tĩnh!
Rất nhanh sau đó, đầu óc Mộc Lệ Tâm liền xoay chuyển, cô ta nhanh chóng bắt được thông tin cốt yếu trong lời nói của Phong Vân. Cô ta biết, chị gái tôi ở đây chính là chỉ Mộc Ly Tâm, nhưng cái người xưng từ tôi đấy thì lại là…
Mộc Lệ Tâm biết, Mộc Ly Tâm có một người em trai kết nghĩa, và cậu ta trong mấy năm gần đây cũng là một cánh tay đắc lực của Tề Mặc. Tuy vẫn còn khá trẻ, chỉ mới mười chín đôi mươi nhưng thủ đoạn làm việc của cậu ta lại khá là gọn gàng và sạch sẽ. Và, Mộc Lệ Tâm cũng sẽ chẳng là gì khi cậu ta nổi tiếng là tùy hứng, cho dù Tề Mặc có không chô phép đi chăng nữa thì cậu ta cũng không để tâm đến điều đó.
Một loạt những ý nghĩ ấy vừa vang lên trong đầu liền khiến toàn thân Mộc Lệ Tâm run lên. Tuy rằng sợ hãi, nhưng bây giờ cô ta đang ở trong bóng tối, và bóng tối có thể che dấu được tất cả. Cô ta sẽ không cho phép bọn họ biết được điểm yếu của mình.
– Mộc Ly Tâm sao? Tôi không biết! – Mộc Lệ Tâm cứng rắn nói.
Quả nhiên là thay đổi thái độ như chong chóng! Phong Vân Wiliam cười khẩy, anh dùng báng súng đập mạnh vào đầu Mộc Lệ Tâm.
Mộc Lệ Tâm chỉ cảm thấy bên thái dương đau nhói, đầu cô bị tên nhãi ranh kia đánh lệch sang một bên. Cô ta có thể ngửi thấy mùi máu tanh của mình đang bung tràn trong không khí. Tuy rằng đau nhưng cô ta cũng không cho phép bản thân rên lên một tiếng kêu phản bội nào.
– Phong Vân! Cứ từ từ đã, cuộc chơi còn dài mà! Cậu việc gì phải nóng vội như thế chứ?
Lại là một giọng nói khác được cất lên. Mộc Lệ Tâm biết hai bên trái, phải và trước mặt của mình đều có người. Nhưng rốt cuộc là nơi này còn có bao nhiêu người giấu mặt mà cô không biết nữa.
Ngay lập tức, Mộc Lệ Tâm liền thấy trái tim mình trở nên hoang mang.
***
Hắc Ưng, chú phát hiện ra gì sao? – Hồng Ưng từ bên kia gọi lại.
Nghe vậy, Hắc Ưng liền buông con dao đang cầm trong tay xuống, đứng dậy, lắc đầu.
– Không có gì!
Thấy vậy, Hồng Ưng cũng không nói thêm câu gì nữa mà cùng đám thuộc hạ đi sang phòng bên cạnh. Hắc Ưng nhìn theo bóng dáng Hồng Ưng khuất dần rồi khẽ liếc nhìn lại phía sau, nơi mà anh vừa thả con dao xuống sau đó liền bước theo hướng của Hồng Ưng.
Phòng mà họ bước đén tiếp theo chính là phòng vi tính, cũng là phòng nằm giữa trung tâm. Nhưng vừa bước bào trong phòng, bọn họ liền lập tức nhìn thấy hơn hai mươi người của Tề Gia đang nằm la liệt trên sàn nhà!
– Tên sát nhân! – Hắc Ưng thì thầm, hai bàn tay anh không khỏi siết chặt thành nắm đấm.