Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau, không cần phải nhiều lời, hai người họ cũng đã hiểu ý của đối phương.
Hồng Ưng khẽ nhếch môi:
– Cô ta cũng thông minh đấy chứ!
Lập Hộ gật đầu: – Vậy bước tiếp theo chúng ta sẽ hành động như thế nào? Đã không dụ được cô ta liên lạc với kẻ đó mà lại còn khiến cô ta thêm phần cảnh giác. Muốn lừa cô ta? E rằng cũng khó nhằn lắm đây!
Nghe vậy, Hồng Ưng lắc đầu: – Cũng chưa chắc! Không phải cô ta đang trong tình trạng lơm lớp lo sợ đầy cảnh giác hay sao?
Hồng Ưng vừa dứt lời, Lập Hộ đã hiểu ý, tiếp lời:
– Lo sợ sinh ra đề phòng, đề phòng dẫn đến đa nghi, đa nghi dẫn đến ngờ vực, thật thật, giả giả, mọi thức lẫn lộn. Như vậy, đầu óc cô ta không muốn hỗn loạn cũng khó. Và trong hỗn loạn sẽ dẫn đến kẽ hở. Ha ha! Quả là một cuộc chiến tâm lý không hoan nhượng. Vậy kế hoạch của chú là gì?
Hồng Ưng không nói mà liếc đôi mắt sắc bén lạnh lẽo tựa hàn băng của mình về phía Lập Hộ. Dường như đang nhìn anh mà cũng dường như đang suy nghĩ, hồi lâu sau, Hồng Ưng mới trả lời:
– Muốn chờ xem kịch hay thì tốt nhất không nên biết trước kịch bản là gì?
Nghe vậy, Lập Hộ liền nhíu mày, cười đáp:
– Chú lắm chuyện quá đấy!
Hồng Ưng cũng cười:
– Chỉ muốn cho các chú xem kịch đặc sắc hơn thôi!
***
Lúc này Tề Mặc đang ở trong phòng luyện bóng của Tề Gia nó được xây dựng giống như một tầng hầm, một nơi không đủ ánh sáng. Tề Mặc đứng ở trung tâm hàng loạt các tấm bia tập bắn được xếp thành ba hàng hình tròn, trong bán kính 10 mét và chuyển động. Chúng nhấp nhô, quay mòng mòng, xung quanh Tề Mặc.
Ấy vậy mà anh vẫn không hề bị rối mắt và lao lúng. Hai khẩu súng được sản xuất riêng để vừa với kích cỡ của hai bàn tay. Đạn đã lên lòng và sẵn sàng.
– Pằng! Pằng! Pằng! – Những tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng, vỏ đạn liên tục từ đuôi súng tuôn ra, rơi leng keng trên mặt đất.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơn một trăm tấm bia đã ngả rợp trên mặt đất, và tất cả đều trúng hồng tâm.
Hắc Ưng và Bạch Ưng trố mắt nhìn màn hình theo dõi:
– Lão đại cừ quá! – Hắc Ưng thốt lên.
Dúng lúc Bạch Ưng vừa thu lại vẻ mặt đầy cảm khái, anh ta vỗ tay lên vai Hắc Ưng, động viên:
– Kiểu này thì chú còn phải mất thêm nhiều thời gian nữa mới có thể đuổi kịp được lão đại!
Nghe xong, Hắc Ưng liền trở lên ủi xìu trong chớp mắt.
Bên trong phong tập bắn, Tề Mặc nhìn hàng loạt các tấm bia đã ngả rạp xung quanh, đôi môi khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo.
***
Trong một căn phòng kín tại một tòa lâu đài cổ, ba người đàn ông ngồi bàn bạc trên sofa.
– Đại ca, bước tiếp theo anh sẽ khử Tề Mặc luôn chứ? –Người đàn ông nhỏ con nhất trong số đó ngẩng đầu hỏi.
Người đàn ông trung niên – Cũng là người lắm quyền cao nhất trong số đó, ông ta nở nụ cười nhạt, đáp:
– Muốn chơi? Vậy cũng phải chơi từ từ! Muốn biết khả năng của thằng nhóc đó đến đâu thì phải thử thằng nhóc đó trước đã. Chú nên nhớ, suốt bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ, nó cũng không phải kẻ tầm thường. Cho nên, chú tuyệt đối không được khinh địch!
– Dạ, đại ca! Em nhớ rồi! – Người đàn ông kia cúi đầu.
– Tốt! Cách tốt nhất để đánh nhanh, thắng nhanh là chúng ta phải tiêu diệt từng cánh tay phải của Tề Mặc. Không có bọn họ trợ giúp, cho dù con hổ đó có mạnh đến đâu thì cũng phải cúi đầu phục tùng trước chúng ta mà thôi! Ha ha!
– Vậy em để “con nuôi” của anh ra tay trước nhé! – Người đàn ông im lặng suốt từ đầu giờ bỗng lên tiếng.
– Được! – Người đàn ông trung niên trầm ngâm đôi chút rồi gật đầu.
***
Trong đêm tối tĩnh mịch và u ám.
Từng con người lần lượt ra đi.
Giữa con người và ác quỷ đáng sợ.
Ai mới là kẻ sống tới cuối cùng?
***
Khi bóng đêm từ từ nuốt chửng bầu trời, một chiếc Feralli từ trong thành phố di chuyển về phía ngoại thành. Nơi tập trung rất nhiều những nhà máy, xí nghiệp hay các cơ sở chế tạo nào đó trên địa bàn của Tề Gia.
Chiếc xe ô tô dừng lại, một người đàn ông cao một mét rưỡi từ trên xe bước xuống, nhìn trông rất đô con và lực lưỡng. Dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, những múi cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, tràn đầy năng lượng và sức mạnh. Hắn có một nước da màu nâu nhưng chân tay lại có vẻ lớn hơn người bình thường, mái tóc của người đàn ông kia màu lâu nhạt trông có vẻ giống như một đứa con lai, nhưng đứa con lai ấy lại có một gương mặt đần đần của trẻ con và một đôi mắt đỏ quạnh như màu máu.
Đúng lúc này trên xe có thêm một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống. Hắn ta đứng bên cạnh người mặc sơ mi trắng kia. Nhưng dù có cao hơn cả một cái đầu, nhưng trông người áo trắng kia vẫn có vẻ chiếm ưu thế và nổi bật hơn, vì anh ta to gấp ba lần người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh.
Bọn họ cùng hướng ánh mắt về khu xí nghiệp trước mặt và nhìn bầu trời chìm dần trong bóng tối. Họ cứ ở đó chờ đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc đó mới bắt đầu hành động.
Người đàn ông áo trắng nhìn người đàn ông bên cạnh, ngay lập tức, đôi chân anh ta thoăn thoắt bước về phía cổng sắt và chỉ cần dùng một tay là đã có thể bẻ quặt thanh sắt sang một bên. Người đàn ông bước qua lỗ hổng do mình tạo ra, nhanh như tia chớp băng qua sân và tiến về phía cửa nhà xi nghiệp.
Lúc này tuy đã khuya nhưng vẫn còn có vài người tham công tiếc việc ở lại và cả bác bảo vệ trông coi nữa.
Đèn trước cổng khu xí nghiệp sáng choang, ông bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài đi qua trước cửa, người đàn ông mặc áo trắng thì sợ bị lộ tung tích nên chỉ lấp sau một gốc thân cây gần đó, đôi mắt sáng quắt nhìn chằm chằm con mồi ngon lành của mình.
***
Sáng hôm sau, toàn bộ báo chí đều xửng sốt vì phát hiện ra những xác chết nằm ngổn ngang trên sàn trong một nhà xí nghiệp ở ngoại ô thành phố.
Do sáng sớm khi tới khu xưởng làm việc, một người công nhân đã phát hiện ra người bảo vệ nằm chết ngổn ngang trước cửa, máu trên người ông ta chảy ra thành vũng rồi khô lại xung quanh người. Khi cảnh sát đến, họ phát hiện thêm năm cái xác nữa ở trong nhà xưởng và mỗi người trong số đó đều nhận một cái chết rất bi kịch.
Người bảo vệ trợn chừng mắt nhìn lên trời, khuôn miệng há hốc ra như định nói gì đó, quần áo rách tả tơi, khoang bụng bị mở toang và nội tạng đã không cánh mà bay. Thêm vào đó, trước ngực người bảo vệ xuất hiện một cái lỗ sâu hắm, theo lời của pháp y thì quả tim của ông ta đã mất rồi. Một cái chân của người bảo vệ bị bẻ quặt, đứt lìa giống như cánh canh, người ta có thể nhìn thấy cả xương trắng lẫn trong đống máu thịt hỗn độn.
Còn năm người bị thiệt mạng khác gồm ba nam và hai nữ, họ đều là những người đã có gia đình và con cái, tuổi từ ba năm tới năm mươi. Và tình trạng của họ cũng giống y như người bảo vệ kia nhưng có vẻ ít bi thảm hơn một chút.
Cảnh sát phát hiện ra đám người chết nằm tán loạn, có một người còn nằm gần cửa sổ ra vào có vẻ như ông ta sắp bỏ trốn thành công thì tên sát nhân kia bắt được.
Đây quả thực là một vụ giết người ghê rợn, làm kinh động tới toàn thế giới.
Ngay trong ngày hôm đó, các cảnh sát hình sự và tội phạm có máu mặt trên thế giới đều đặt vé máy bay sớm nhất về đây để hỗ trợ điều tra vụ án này.
Không chỉ có như thế, sau khi những cái xác đã nằm trong nhà băng và dưới bàn tay của bác sĩ pháp y. Bọn họ lại phát hiện thêm được rất nhiều manh mối mới. Chẳng hạn như từ các vết thương trên người các nạn nhân, miệng vết thương không phải do bị dao rạch hay bằng dụng cụ máy móc gì khác mà giống như bị móng vuốt của động vật cào rách ra vậy. Còn vết thương ở vị trí quả tim cho thấy hung thủ đã dùng một thứ gì đó cứng và sắc nhọn hơn cả thép giống hình một bàn tay đã chụm lại và đâm thẳng vào lồng ngực của nạn nhân và dứt quả tim ra. Các vết bầm tím trên da và những vết thương khác cho thấy các nạn nhân này bị hung thủ dầy vò sau khi chết. Hắn không chỉ bẻ rời tay chân mà còn cào, cấu xác chết, hơn nữa trên thi thể các nạn nhân còn có hiện tượng bị cắn xé, giống như bị một đàn chó sói gặm qua vậy. Nham nhở! Nhưng các pháp y sau một hồi khám nghiệm cho rằng, những vết cấu xé ấy không phải do bất kỳ loài động vật nào gây ra, mà là do – Con người.