Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 142: Phiên ngoại 4





Cúng ông táo ban đêm là thông tục của nhà họ Cố mỗi khi gần đến ngày cuối năm. Đặc biệt từ khi Tổ sư gia xuống trần gian, người Cố gia để tâm tới việc cúng ông táo hơn hẳn. Chưa kể năm nay là lần cuối cùng họ cúng ông táo, càng phải làm thật long trọng.

Hết năm cũ qua năm mới, có lẽ họ đã ở Tu chân giới. Đến lúc đó bận rộn tu luyện, bế quan một cái là mất 4-5 năm, có muốn cúng ông táo cũng không rảnh.

Tiễn sủi cảo mặt đón gió, cúng ông táo để đưa Táo thần lên trời bẩm báo công sự, bởi vậy sủi cảo là một món cúng không thể thiếu.

Màu thịt cá món ăn mặn, rượu ngon bếp đường bếp bánh, người Cố Gia đã bận bịu chuẩn bị từ mấy ngày trước rồi.

Cũng may năm nay trong nhà có nhiều người hỗ trợ cúng ông táo. Cố gia sắp rời đi, tuy không biết bọn họ muốn đi đâu, nhưng tất cả người quen ít nhiều đều biết cơ hội để gặp lại họ là rất thấp, thậm chí là không có. Anh em họ Du thì khỏi nói, dạo này ăn ở luôn trong nhà họ Cố, tranh thủ thêm thời gian bên cạnh nhau. Nếu không phải Khương Thời Niên nói họ Du có cơ duyên khác, Cố Trường Sinh tạm thời không nói, chứ ba Cố mẹ Cố coi anh em Du gia từ bé đến lớn như con cái của mình đã buồn sầu vì biệt ly trong thời gian dài, suýt thì bỏ qua cơ hội đi Tu chân giới.

Bọn họ tay già chân yếu, đi Tu chân giới chỉ khiến con trai bị kéo chân sau, còn không bằng ở lại nơi đây. Tuy thọ mệnh hơi ngắn nhưng nhân sinh trăm năm, sống vậy là đủ rồi. Còn nữa, bọn họ có tu luyện cũng chỉ sống lâu thêm một chút.

Cũng may sự tình đã được giải quyết hoàn mỹ, bọn nhỏ đều có tiền đồ riêng.

Trừ anh em Du gia, ngoài dự kiến Tần Dực cũng tới hỗ trợ. Dù sao lần nào Tần Dực tới gõ cửa cũng có án tử.

Lăn lộn một hồi, mọi người rửa tay sạch sẽ, ngồi trong phòng bếp cùng nhau làm vằn thắn, lúc này Cố Trường Sinh mới phản ứng lại.



Người Cố gia phải đi, nhưng truyền thừa Táo thần không thể đứt đoạn. Hai ngày trước ba Cố đã bàn với cậu chuyện cho người thu làm đồ đệ, nhưng không chọn được ai thích hợp. Hiện tại xem ra ông đã chọn trúng Tần Dực.

“Tuy nó mới nhập môn, ngộ tính tàm tạm.” Thứ hắn thiếu là một chút cơ duyên, tới tận bây giờ mới chậm chạp cất bước đầu tiên. Nhưng chỉ cần đẩy được cánh cửa nhập môn, kết hợp ngộ tính tốt, hành trình tu luyện của hắn sẽ là một đường bằng phẳng. Tu vi tăng tiến thuận lợi, mới qua bao lâu đâu mà Tần Dực thoạt nhìn chẳng khác gì thuật sĩ đã khổ tu ba bốn năm, nào có giống người mới nhập môn?

Một hạt giống tốt có sẵn trước mắt, nhân phẩm bản tính lại hiểu tận rễ, ba Cố nào để ‘nước phù sa chảy ruộng ngoài’.