Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 5 : Mâu thuẫn




Chương 5 : Mâu thuẫn

Lúc này Bùi Lương mới thấy Lưu Hiên cũng đang nghỉ ở dưới một gốc đại thụ khác, hai mắt lim dim, vắt chân nằm ngủ cực kì thoải mái...

Cách đó vài bước chân, Dương Tú thì vẫn miệt mài đốn củi. Nàng đã chặt được không ít, tựa hồ cũng muốn giúp Lưu Hiên một phần nhưng thân là nữ nhi, sức lực vốn tương đối hạn chế, chặt một hồi mệt muốn c·hết cũng không bằng phân nửa Bùi Lương.

Không lâu sau, Dương Tú cũng bắt đầu ngồi xuống bên cạnh Lưu Hiên để nghỉ ngơi, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn về phía của Bùi Lương, cất giọng hỏi :

- Ngươi xem đống củi này liệu có đủ không?

Bùi Lượng thấy vậy thì lắc lắc đầu :

- Ta cũng không rõ nữa nhưng tốt nhất chúng ta vẫn nên chặt thêm một chút, thừa còn hơn thiếu...

Dương Tú mỉm cười gật đầu nhưng thấy Lưu Hiên khẽ hừ lạnh, giật tay áo của mình một cái nên liền bất đắc dĩ quay đầu lại, đem ánh mắt dời khỏi người Bùi Lương.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Lương đều ở trong nhà làm việc, vốn không có thời gian để kết bạn kết bè. Ban đầu, vì thế mà hắn còn buồn bã không thôi nhưng về sau cũng quen dần. Cho nên, hắn cũng không quá để ý đến hành động này của Lưu Hiên.

"Đừng chủ động trêu chọc ta là được..."



Bùi Lương thầm nghĩ, sau đó lại tiếp tục đứng dậy vung đao chặt củi.

Trời dần chuyển tối, ánh chiều tà le lói sắp tắt, Bùi Lương dừng lại nghỉ ngơi thêm một chút liền bắt đầu thu gom đống củi, buộc lại, vác lên vai.

Dương Tú thì đã sớm mệt không chịu nổi nhưng Lưu Hiên vẫn nằm lì một chỗ nhìn trời, không chịu động đậy tí nào, Bùi Lương thấy vậy thì cũng đành tới gần phụ giúp nàng một tay.

- Xong chưa đấy?

Lưu Hiên ngáp ngáp vài cái, tùy ý lên tiếng hỏi hai người.

- Được rồi, chúng ta đi thôi!



Dương Tú cũng thay hắn vác bó củ rồi mới bắt đầu đi. Trên đường trở về, Lưu Hiên cứ đi một lát là lại nghỉ, Dương Tú mệt mỏi rã rời cũng muốn nhờ đó mà lấy lại sức nên chỉ có mình Bùi Lương quay về Thính Vũ Hiên trước.

Ban đêm, cảnh sắc rất tĩnh mịch an nhàn, tiếng thác chảy hòa với tiếng côn trùng khiến nơi đây như trở thành thế ngoại đào nguyên.

- Sư tỷ, ta đã về!

Bùi Lương cũng đã thấm mệt nhưng nhìn thấy Mạc Liên đang đứng đợi ở trên cầu nên liền cố gắng vận dụng tất cả sức lực còn lại, lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy tới bên người nàng.

Mạc Liên nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ánh mắt vẫn lạnh như băng :

- Chỉ có một mình ngươi?

- Hai người kia... mệt quá, vẫn chưa lên được...

Bùi Lương thở hổn hển đáp.

- Vì sao không chờ họ?

“Muốn chờ? Xem tên nhãi Lưu Hiên kia đi vài bước chân đã muốn nghỉ thì nửa đêm cũng không về được!”

Bùi Lương thầm nghĩ nhưng hắn cũng không dám nói vậy trước mặt Mạc Liên, chỉ có thể lúng túng gãi đầu, đáp :

- Trời cũng đã tối rồi…cho nên ta…

Mạc Liên thấy vậy cũng không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt sang nhìn dòng nước chảy tới xuất thần. Bùi Lương không biết phải làm gì tiếp cũng đành đứng ở một bên nhìn nàng. Chỉ mặc trên người quần vải áo thô cho nên khi gió đêm thổi qua, lạnh lẽo liền theo ống tay áo cùng ống quần bò vào trong khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy không ngừng.

- Vậy ngươi đi nghỉ trước đi, ngày mai lại tiếp tục...

Mạc Liên cũng phát hiện ra điều này nên liền nói một câu, sau đó quay đầu rời đi, dường như muốn xuống dưới chân núi, tới chỗ hai người kia. Bùi Lương nhất thời còn không ý thức được, cho tới khi Mạc Liên đi tới đầu cầu bên kia thi hắn mới kịp phản ứng lại, hô to đa tạ sư tỷ rồi nhanh chân chạy đi.

Dãy phòng bên trái của Thính Vũ Hiên có một gian bếp nhỏ, ngoại trừ bếp lò còn có một cái thùng gỗ to, vừa vặn có thể chứa một người ở trong đó. Bùi Lương bắt đầu chuẩn bị nước nóng, sau đó cởi quần áo, để sang một bên rồi ngâm cả người mình vào chậu gỗ. Hắn bỗng dưng cảm thấy có chút hoảng hốt.



Đã bao giờ bản thân đã từng được thoải mái, dễ chịu như thế này?

Lúc ngủ, Dương Tú cùng Lưu Hiên đều sẽ ở trong mơ gọi tên ai đó, dường như là tên của người thân ở nhà, hắn thì không hề nhớ thương đến ai.

Bùi Lương cảm thấy mình có phần vong ân phụ nghĩa nhưng khi hắn nghĩ tới sự lạnh nhạt của mẹ với cha và đại ca thỉnh thoảng chân đấm tay đá thì lại không khỏi thấy mình đáng thương.

Sau cùng, Bùi Lương chỉ còn có chút hổ thẹn với tam tỷ. Tam tỷ rất tốt mà hắn lại chẳng nhớ nàng bao nhiêu ngoài hôm đầu bật khóc khi mới tới đây. Nhưng nghĩ tới nàng còn có hôn sự không tệ thì bản thân hắn cũng an tâm phần nào.

Bùi Lương thầm nghĩ, cảm thấy việc mình có thể đi tới đây, được ăn ngon mặc đẹp, tắm nước nóng, có sư phụ, sư tỷ dạy bảo, lại còn kết bạn, học chữ… đúng là may mắn vô cùng.

Không bao lâu, hắn liền đứng dậy mặc quần áo mới, đổ nước, mở cửa rồi đi ra ngoài. Bùi Lương cũng rất muốn tắm thêm một chút nữa nhưng sợ Mạc Liên có chuyện gì muốn sai bảo nên thôi.

Lúc này, Lưu Hiên cùng Dương Tú không biết từ khi nào đã đứng ở trên cầu, hai tay giơ lên đầu, dường như đang chịu phạt. Mạc Liên thì đứng trước mặt hai người, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng. Bùi Lương nhìn nhìn ba người một chút, cũng không để ý quá nhiều mà trở về phòng để ngủ.

Khi Dương Tú và Lưu Hiên đi vào đã là nửa đêm, hai người nằm xuống liền ngủ, trong phòng chỉ còn lại những tiếng ngáy nặng nề.

....

Hai tháng sau, ba người buổi sáng thì theo Trần Ninh Chính học tập dược lý chăm sóc dược viên ở hậu sơn, buổi chiều thì xuống núi đốn củi.

Bùi Lương vẫn luôn là người trở về đầu tiên nhưng Dương Tú và Lưu Hiên cũng từ từ rút ngắn khoảng cách với hắn. Cho nên, bắt đầu xuất hiện một vấn đề : trước kia Bùi Lương tắm rửa xong hai người mới có thể trở về nhưng bây giờ Bùi Lương vừa chuẩn bị nấu nước thì bọn họ đã đứng ở phía sau.

Lưu Hiên vốn đã ngứa mắt với Bùi Lương từ lần đầu bổ củi rồi. Mệt mỏi cả ngày nên hắn cũng không muốn chờ đợi người khác tắm xong mới đến lượt mình. Theo thời gian dần dần rút ngắn, có một ngày, Lưu Hiên không nhịn được liền đá một cái vào lưng Bùi Lương đang lúi húi nhóm lửa nấu nước ở phía trước.

- Tiểu Hiên!

Dương Tú đứng ở bên cạnh không khỏi kêu lên. Bùi Lương lồm cồm bò dậy, nhìn khuôn mặt đắc ý của Lưu Hiên, không nói hai lời, nắm tay lại, vung lên một đấm hướng thẳng vào bụng hắn.

Làm việc từ nhỏ khiến sức lực của Bùi Lương vốn khá lớn. Trước đây thiếu ăn nên cơ thể hắn mới có phần gầy gò, yếu đuối nhưng bây giờ cơm áo không lo, lại thêm chặt củi ba tháng, cánh tay hắn đã mạnh mẽ, rắn rỏi hơn nhiều lắm, trực tiếp đánh cho Lưu Hiên ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

Hắn còn muốn đánh thêm thì Dương Tú đã tiến tới gần, níu tay, cầu khẩn nói :



- Bùi Lương! Tiểu Hiên đã biết sai, ngươi tha cho hắn đi!

- Cút!

Bùi Lương nhấc chân đá thêm một phát vào mông của Lưu Hiên thì cơn giận cũng dần nguôi ngoai, lại quay người đi nhóm lửa tiếp.

- Ngươi dám đánh ta?

Lưu Hiên được Dương Tú đỡ dậy liền trợn tròn mắt, cố nhịn đau, lớn tiếng nói. Bùi Lương vốn đang nhặt một gốc củi ném vào trong lửa, nghe thấy vậy thì không khỏi quay đầu lại, nói :

- Thì sao? Ngươi muốn như nào?

Dương Tú mắt thấy tình thế lại chuyển biến xấu liền vội vàng kéo tay Lưu Hiên :

- Thôi đi, tiểu Hiên, đừng có gây sự nữa!

- Gây sự? Lần này rõ ràng là tất cả đều trở về cùng một lúc, dựa vào cái gì mà hắn lại được tắm trước?

- Tiểu Hiên, ngươi đừng như vậy....

- A Tú! Đến cùng thì ngươi muốn ở bên nào? Ta? Hay hắn?

Lưu Hiên phẫn nộ hét lớn. Nghe vậy, lửa giận âm ỉ của Bùi Lương lúc này cũng cháy lại, hắn vớ lấy một khúc củi gần đó, xoay người lại, đẩy Dương Tú qua một bên, vung tay lên, đánh xuống. Lưu Hiên chưa kịp phản ứng gì liền bị Bùi Lương đập thêm một phát vào người. Hắn cắn răng, cố nhịn đau, sau đó thừa dịp Bùi Lương giơ lên khúc gỗ chuẩn b·ị đ·ánh tiếp thì nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách.

Đúng lúc này, Lưu Hiên cũng trông thấy ở đằng xa có cây cời lò đang gác ở bên cạnh chạn bếp nên liền nảy ra chủ ý, cố gắng lộn người tránh né một đòn của Bùi Lương rồi vui mừng chạy tới giật lấy nó, lại hùng hổ tiến về phía trước. Cứ như vậy, hai người bắt đầu đánh nhau loạn xạ cả lên.

Tuy rằng Bùi Lương vốn khỏe hơn nhưng Lưu Hiên dưới sự tức giận cùng không cam lòng cũng bạo phát ra sức lực không hề thua kém. Trong nhất thời, cả hai vậy mà cũng không phân ra được thắng bại.

- Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Van các ngươi…

Dương Tú tuyệt vọng kêu khóc, nàng cũng không biết phải làm thế nào nữa. Hai người Bùi Lương cũng không để ý được nhiều như thế, trong mắt chỉ có đối phương…

- Rầm!!!

Cửa phòng đột ngột bị mở ra một cách thô bạo...