Chương 31 : Loạn khởi
Xuân qua đông tới, đảo mắt là ba năm trôi qua.
Việc tìm người kia vẫn không có chút tin tức nào, ta sớm đã bỏ nó qua sau đầu, cũng dần quen với chuyện hoàng thượng chưa một lần xuất hiện.
Lúc này, ta cũng đã trở thành một tên thân tín nhỏ của Doãn thừa tướng. Được như vậy phần lớn cũng là do Doãn thừa tướng nhìn ta thuận mắt vì sau lần ba vị nguyên lão rời đi đó, không hiểu sao, ngài ấy lại chủ động gọi ta tới rồi ngỏ ý muốn bàn chuyện hôn sự cho ta với con gái Lê thượng thư.
Đây cũng là để một ná bắn hai chim khi nữ nhi của thượng thư không biết chịu ảnh hưởng từ ai mà thuở nhỏ đã không ưa cầm kỳ thư họa, hết lần này tới lần khác lại yêu thích việc chế tác các loại công cụ, đồ vật kỳ quái, còn thường xuyên lấy người thân cũng như hạ nhân trong phủ ra làm vật thử nghiệm.
Chuyện này từng được lưu truyền rộng rãi khắp kinh đô cho nên mặc dù nhan sắc của nàng rung động lòng người, phẩm giá đoan chính nhưng cho đến nay vẫn chưa thành thân. Các công tử, thiếu gia môn đăng hộ đối với nàng thì không dám tới hỏi, kẻ thất phu thô bỉ thì lại không lọt được vào mắt của cha nàng, cho nên chuyện này cứ như vậy mà kéo dài mãi.
Về ta, nếu nhớ không lầm thì trước đây, vào ngày thi đình, ta cũng đã từng được gặp qua nàng ấy.
Khi đó, giữa đám thiếu nữ đài hoa khuê các, đủ loại xinh đẹp, hồn nhiên khả ái cười đùa vui vẻ, chỉ có mình nàng ta là ngồi yên một chỗ chăm chú nhìn vào thứ gì đó giống như vũ tiễn ở trên tay. Theo ta nghĩ, nàng xuất thân cao quý, có nề nếp gia phong, lại không mềm yếu giống như những cô gái tầm thường, vừa hay có thể làm gương để răn dạy tử tôn, tránh đi lên con đường sai lầm của người xưa cho nên ta cũng rất hài lòng về chuyện này.
Lê thượng thư có vẻ cũng khá ưng ý, mỗi khi gặp ta đều không quên nhắc tới việc chuẩn bị đại hôn. Ta biết thượng thư làm vậy là do nể mặt thừa tướng chứ một thám hoa nhỏ nhoi như ta vốn dĩ cũng chưa đủ để trèo cao như thế này.
Một tháng sau, theo ngày giờ đã định, khách mời khắp kinh thành, từ trên tới dưới, quan lớn đến quan nhỏ, cơ hồ đều tới đông đủ để chung vui.
Ta nhẹ nhàng nâng chén nhỏ làm bằng bạch ngọc khắc hoa văn tinh xảo, giữa ánh mắt chăm chú của mọi người, lần lượt tới từng bàn, ngửa đầu uống ừng ực những giọt rượu thơm ngát. Cứ như thế, cho đến khi phân nửa âm thanh đều trở thành những tiếng hò hét loạn cào cào cùng vài ba màu sắc ở trước mắt ta nhảy múa thì mới thôi.
Màn đêm buông xuống, ta say đến ba phần thật bảy phần giả, một đường liêu xiêu chếnh choáng đi vào động phòng, trong đầu âm thầm ghi nhớ một số kẻ hôm nay không tới dự cũng như nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, ganh tị, ghen ghét, hận...
Đại sự vẫn còn đang ở trước mắt cho nên ta cũng không chần chừ quá lâu, nhanh chóng bước vào, ngồi xuống bàn gỗ thông phủ lụa đỏ thêu hai chữ song hỷ. Ta còn chưa kịp nói gì thì tân nương đã lên tiếng trước, bảo phu quân tương lai của mình phải là người có bản lĩnh, nói rồi liền với tay vào trong túi áo lấy ra thứ đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Ta có chút nghi hoặc mà nhìn khối vuông nhỏ làm bằng gỗ, được chế tác tinh xảo ở trước mắt. Bề ngoài của nó tựa như một viên xúc xắc khổng lồ nhưng thay vì lần lượt khắc nhất, nhị, tam... lên trên đó thì lại chia mỗi mặt thành chín phần với đủ loại sắc màu khác nhau.
Nàng cũng nói qua quy tắc là phải sắp xếp sao cho mỗi phần có màu giống nhau đều phải trở về cùng một mặt, trong thời hạn một nén hương mà vẫn không giải được thì đêm nay ta cũng chỉ có thể ngủ ở ngoài cửa.
Vì thể diện của mình, ta liền đồng ý không chút do dự. Mặc dù ban đầu vẫn còn gặp chút khó khăn vì không rõ thứ này hoạt động ra sao nhưng sau một hồi xoay chuyển, ta cũng nhanh chóng nắm được yếu quyết, vài hơi thở đã giải xong, cũng thuận lý thành chương uống rượu giao bôi rồi xốc lên khăn che mặt của tân nương.
Tiểu nương tử trẻ trung, làn da trắng như trứng gà bóc, đôi mắt đen nhánh, dáng vẻ thanh tú động lòng người. Chỉ là ta quan sát sắc mặt của nàng lại có chút rầu rĩ, không vui.
Ta thấy thế liền gặng hỏi, nàng cũng thành thật đáp :
- Mẹ th·iếp mất sớm, chàng lại không còn cả song thân, phận chúng ta vốn đã gặp nhiều trắc trở, thành đôi như này không hẳn là chuyện tốt...
Nghe vậy, ta theo bản năng rất muốn mở miệng để an ủi nàng ấy vài câu nhưng cuối cùng lại chẳng thể thốt lên lời nào...
"Rốt cuộc, ta cũng chỉ là một kẻ bị cha mẹ vứt bỏ..."
Cái gai trong lòng tưởng chừng như đã tan biến bấy lâu bây giờ lại chậm rãi xuất hiện, khoét sâu vào trong tim, nhức nhối vô cùng. Sống mũi cay cay, khoé mắt dần trở nên mơ hồ, trong vô thức, ta bất chợt hỏi nương tử liệu có biết hát ru hay không?
Nàng ấy cũng thừa nhận rằng mình xưa nay không ưa ca múa nhưng kỳ thực vẫn am hiểu đôi chút.
Ta không nhịn được mà nhờ nàng hát cho mình một khúc, dù vẫn còn có chút khó hiểu nhưng nàng ấy vẫn rất nhanh đồng ý. Ta lại xin được gối đầu lên chân, bảo nàng khẽ vuốt ve mái tóc khiến nàng không khỏi ngượng ngùng nhưng rồi cũng chậm rãi gật đầu. Thê tử của ta dẫu có khác biệt với các nữ tử thông thường, dám nói lên suy nghĩ thực sự của mình đi chăng nữa thì chung quy cũng là con nhà quyền quý có phép tắc, biết xuất giá thì phải tòng phu.
Cứ như thế, theo giọng hát trong trẻo của nàng cất lên, cơn đau cũng dần qua đi, nhường chỗ cho những ký ức quen thuộc ngày nào lần lượt ùa về.
Cảm giác ấy, thực sự rất tốt...
Ta cười cười, hốc mắt không hiểu sao lại ẩm ướt, theo thời gian cũng từ từ nhắm nghiền rồi chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay.
......
Đêm tân hôn trôi qua yên bình nhưng sáng hôm sau thì lại xảy ra chuyện.
Theo lời hạ nhân được giao nhiệm vụ ở ngoài nghe ngóng thì phu thê ta ân ái không có tiếng động nào quá lớn khiến nhạc phụ đại nhân cũng có chút tâm tư, lo ta sức yếu không sinh được tử tôn cũng sợ ta đoản mệnh c·hết sớm, đến lúc đó để nữ nhi của mình trở thành quả phụ thì cũng thật là không hay.
Cho nên ngay sau đó, nhạc phụ cũng thường xuyên nhờ thái y bốc thuốc cho ta, bảo ta chú ý giữ gìn sức khoẻ một chút.
Ta cũng biết đấy toàn là những loại thuốc quý, bổ thận tráng dương cường sinh lực nhưng nghĩ tới bát nước đen thùi lùi cũng mùi vị khó tả đó thì quả thực không dễ chịu. Chỉ là nhạc phụ đã có ý tốt, ta cũng không tiện mở miệng mà chối từ cho nên cũng chỉ có thể liều mạng mà ra sức một phen ở phương diện kia, báo hại ta sáng hôm sau vào triều quỳ thì cái lưng còn cong hơn cả những vị tuổi đã thất thập.
Cũng may, được độ nửa năm thì thê tử của ta cũng đã hoài thai.
Chín tháng mười ngày sau đó, khi cuống rốn chín rụng thì nàng ấy đã hạ sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh khiến khuôn mặt luôn nghiêm nghị của lão thượng thư cũng niềm nở hơn không ít, đối xử với ta cũng thân thiện thêm được mấy phần.
Kể từ khi đó, nhân sinh của ta như đi đến đỉnh phong.
Quan lộ thì không phải nói, trên thì được Doãn thừa tướng nhìn thuận mắt, dưới có thân phận hiền tế của Lê thượng Thư khiến ta lên như diều gặp gió. Chuyện trong nhà cũng thuận lợi hơn nhiều khi thê tử của ta bây giờ đã phải chăm con, thời gian nghiên cứu, chế tác đã ngày càng ít, tự dưng cũng không thể lúc nào cũng nhớ thương đến ta - vật thử nghiệm tràn đầy bất đắc dĩ này.
Nhưng thế sự vô thường, khi nhi tử của ta lên ba, không hiểu sao qua một đêm bỗng mắc bệnh lạ. Toàn thân nó không ngừng co giật liên hồi, làn da tím tái, lạnh lẽo như trong hầm băng.
Mọi người vội vàng mời thái y tới, chỉ thấy hắn dùng kim châm đâm chọc khắp cơ thể con ta, suy tư hồi lâu, mồ hôi nhễ nhãi, cuối cùng vẫn bất lực lắc đầu. Nhạc phụ của ta thấy vậy thì đành phải sang cầu cứu Doãn thừa tướng để thỉnh ngự y trong cung nhưng cũng chẳng ích gì.
Ta nhìn dáng vẻ đau đớn, khổ sở của nhi tử thì trong lòng cũng nóng như lửa đốt, lại chẳng thể làm được gì. Mặc dù trước đây, trong lúc rảnh rỗi thì ta đã từng đọc qua vô số sách y thuật nhưng cũng không thể hiểu nổi đây là thứ bệnh quái ác nào.
Đang lúc tất cả đều chìm trong tuyệt vọng thì bỗng nghe được tin, phía Tây thành không biết từ khi nào đã xuất hiện một vị thần y đang chữa trị cho dân lành.
Gia đình ta vui mừng khôn xiết, lập tức cho hạ nhân tới mời, nhưng đối phương không hề đếm xỉa tới. Chúng ta cũng không hề bất ngờ, còn kì vọng nhiều hơn vì cao nhân tất có chỗ khác người, cho nên ta cùng nhạc phụ đại nhân nhanh chóng thu xếp để đích thân đi tới đó.
Từ phía xa đã trông thấy một hàng người dài đang đứng chờ ở trước cổng một tiểu viện nhỏ có vẻ khang trang nhất ở đây.
Hai chúng ta đưa mắt nhìn nhau, đều biết ý mà thành thật đứng sang một bên để xếp hàng, không dám khinh cử vọng động, chọc cho cao nhân tức giận.
Đợi đến giữa trưa, nhạc phụ tuổi cao sức yếu nên cũng không trụ được lâu, đành lui về phủ trước. Tới xế chiều thì người đã vơi đi không ít, cũng sắp tới lượt ta thì lại có thị nữ chạy ra thông báo là cao nhân cần nghỉ ngơi, ngày mai quay lại.
Ta cũng chỉ đành sai hạ nhân mang cơm nước tới, bản thân thì vẫn ở lại đó để giữ chỗ.
Cứ như thế tới sáng hôm sau, tới phiên ta đi vào trong liền thấy được chủ nhân của nơi này là một nữ tử đang ngồi trước sân đọc sách. Nhìn bộ dạng của nữ nhân này không hiểu sao ta lại cảm thấy có chút quen mắt chỉ là nàng đeo mạng che nên cũng không thấy rõ hoàn toàn khuôn mặt.
Ta cẩn thận kể rõ bệnh tình của nhi tử, nàng ta vẫn cúi đâu chăm chú đọc, được một lúc thì mới phất tay ra hiệu cho thị nữ đì vào trong lấy ra lọ sứ ngoài cùng ở trên tủ thuốc. Ta vội vàng bái tạ, lại hỏi xem hết bao nhiêu tiền để cho người mang tới nhưng nàng ta vẫn không hé miệng nói nửa câu.
Sau đó, ta sai hạ nhân đem thuốc về trước, bản thân thì vẫn đợi ở đấy, được dăm bữa nửa hôm thì nghe tin nhi tử ta bắt đầu đỡ, ba ngày sau thì hoàn toàn khỏi hẳn, khoẻ mạnh như thường. Lúc đấy thì ta mới hoàn toàn an tâm, cảm kích vào trong cầu báo đáp, tuy nàng ta vẫn không tỏ vẻ gì nhưng lần này thì dắt ra một đứa bé gái, khoảng sáu, bảy tuổi, bảo ta nhận nó làm nghĩa tử.
Trong chớp mắt, khi ta còn chưa kịp phản ứng lại thì nàng ấy đã đột nhiên biến mất, không còn chút tăm tích nào.
Ta cũng chỉ có thể dắt tay đưa bé gái về phủ rồi nói sơ qua tình hình với nhạc phụ đại nhân. Lão thượng thư nghe xong liền sửng sốt không thôi, lại cười lớn một hồi, sau đó vô cùng cưng chiều đứa bé gái này, so với nhi tử của ta còn hơn.
Ta khi này cũng ý thức được rằng đây có lẽ sẽ là sợi dây gắn kết giữa cả gia đình ta với "cao nhân" thậm chí là "tiên nhân" trong truyền thuyết kia. Khác với đa số bình dân tưởng rằng tiên nhân hoàn toàn là hư vô phiêu miểu thì đến tầng thứ này của ta cũng biết được rằng tiên nhân là thực sự tồn tại, hơn nữa còn tiếp xúc không ít với thượng tầng của mỗi quốc gia.
Nghe nói là liên quan tới đợt tuyển chọn nào đó, ta cũng không hoàn toàn rõ nữa khi bí mật này cũng chỉ có những người như nhạc phụ ta mới biết được.
Cứ như thế, ba năm sau, theo ta vào triều cũng được gần chín năm, không hiểu vì sao, hoàng thượng bỗng nhiên lại xuất cung.
Doãn thừa tướng khi ấy cũng chỉ khẽ than nhẹ một tiếng :
- Bệ hạ đã quyết, thiên hạ ắt loạn!