Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 3 : Làm quen




Chương 3 : Làm quen

Ba người Bùi Lương tiến về phía trước, đi qua một cây cầu gỗ, liền tới Thính Vũ Hiên.

Tường hiên, mái hiên đều được điêu khắc đủ loại hoa văn tinh tế, so với ở nhà thì sạch sẽ, đẹp đẽ không biết bao nhiêu lần.

Cả ba cùng nhau bước lên bậc thang, từ từ đẩy cửa đi vào trong phòng. Thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một bức tranh chân dung tinh xảo được treo ở giữa tường, trong đó vẽ một nữ nhân, không hiểu sao lại không có khuôn mặt nhưng từ dáng người thì có thể đoán rằng nàng ta ắt hẳn xinh đẹp vô cùng.

Dưới bức tranh có bàn gỗ nhỏ bày biện một chút hoa quả cùng hai ngọn nến thơm, thoạt nhìn thì nơi đây có vẻ như là để cúng bái, tế điện.

Bùi Lương nghĩ nghĩ một chút rồi cùng hai người còn lại đi sang phòng bên trái. Trong phòng có bốn cái giường, ở giữa đặt một cái bàn lớn, trên bàn có các loại hoa quả bánh trái, tất cả đều là thứ mà Bùi Lương chưa từng thấy qua.

Thiếu niên ở đằng sau dường như cũng xấp xỉ tuổi Bùi Lương, trông thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới, điên cuồng nhét bánh ngọt, hoa quả vào trong miệng của mình, cũng không biết vì sao lại vừa ăn vừa thút thít thành tiếng.

Thiếu nữ còn lại thì thở dài, nhìn về phía Bùi Lương, nói:

- Ta tên là Dương Tú, người nhà ta không cần ta nữa, hắn là Lưu Hiên, cũng giống như ta...

- Ta là Bùi Lương...

Bùi Lương tùy ý đáp, hắn hiện tại chỉ muốn ăn một chút gì, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Dương Tú thấy sắc mặt của Bùi Lương không tốt thì cũng không nói gì thêm nữa, quay sang sắp xếp lại hai tấm chăn ở bên trong.

Bùi Lương thì lấy mấy miếng bánh trái còn hoàn chỉnh trên bàn để ăn sau đó nằm xuống chiếc giường gần cửa sổ, lại lấy mền trùm kín bản thân, như vậy mới khiến hắn có cảm giác an toàn hơn.

Bùi Lương cho rằng mình sẽ nghĩ tới tam tỷ cùng em út, sẽ khóc lóc, bi thương không thôi nhưng ngay cả tiếng nức nở của Lưu Hiên ở bên cạnh hắn đều không nghe thấy, vừa vùi đầu vào chăn che kín mặt thì đã ngủ th·iếp đi.

Ba người Bùi Lương có lẽ vì quá mệt mỏi nên liền ngủ một mạch đến chạng vạng tối hôm sau. Bùi Lương mơ thấy Bùi lão quát hắn đi nấu cơm, liền vô ý thức tỉnh dậy, rời giường, đi vài bước mới phản ứng được nơi này không phải nhà.

Cảm giác mất mát từ từ ập đến, Bùi Lương rốt cuộc cũng khóc ra thành tiếng. Chỉ là ngay từ khi còn nhỏ thì hắn cũng đã tự đặt ra nguyên tắc cho mình rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ khóc trước mặt người khác.

Cho nên, Bùi Lương nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, sờ khắp thân, lấy ra túi nhỏ màu đỏ mà Tam tỷ đưa cho, nâng trong tay, lặng yên vuốt ve rồi ngồi xổm xuống trước mặt hồ, cúi mặt khóc.

Phát tiết hết cảm xúc, Bùi Lương mới bắt đầu trở về phòng. Dương Tú lúc này cũng đã tỉnh, Lưu Hiên dường như đang gặp ác mộng cho nên nàng đang vừa dịu giọng an ủi vừa vỗ nhè nhẹ lưng của hắn.

- Sao ngươi để ý đến hắn vậy?

Bùi Lương có phần hiếu kì hỏi khiến Dương Tú ngẩng đầu lên đầy mê man. Vừa nãy chưa chú ý, nàng cũng không nghe rõ Bùi Lương đang muốn nói cái gì. Cho tới khi Bùi Lương hỏi lại, nàng mới gật gật đầu, đáp :



- Lưu Hiên... Hắn cùng thôn với ta, chúng ta là bạn từ nhỏ…

Bùi Lương ngồi vào giường của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhìn về phía hai người bọn họ, hỏi :

- Trời lại bắt đầu tối rồi, ngươi còn muốn ngủ sao?

- Ta muốn viết chữ, ta nhìn thấy trong ngăn tủ có giấy bút...

- Ngươi biết viết chữ ư?

Bùi Lương đầy kinh ngạc hỏi, ánh mắt bất giác hướng về phía nàng. Hắn vẫn luôn muốn đọc sách biết chữ, thế nhưng trong nhà vốn không thừa tiền để cho hắn đi học.

Dương Tú từ tốn đáp :

- Nhà ta vốn tương đối khá giả nên ta cũng đã từng được học qua mấy năm...

Bùi Lương nghe nàng nói vậy thì không khỏi phấn khích chạy tới bên người của nàng, hỏi:

- Thực sự? Vậy ngươi biết viết tên của cả ba chúng ta sao?

- Đương nhiên biết!

Dương Tú cảm nhận được Bùi Lương rất hứng thú, liền đắp kín chăn lại cho Lưu Hiên rồi nhìn sang hắn, nói :

- Vậy để ta viết cho ngươi xem!

Trong lòng Bùi Lương rất cao hứng, nhưng chỉ là nhẹ gật đầu, bởi vì gia đình nên hắn luôn luôn vô ý thức khắc chế tâm tình của mình.

Kỳ thực, Dương Tú cũng có chút suy nghĩ riêng của mình. Bây giờ chỉ có ba người ở nơi xa lạ này, Lưu Hiên thì tùy tiện lại có chút ham chơi, chính nàng mặc dù hiểu biết hơn so với những thiếu nữ bình thường nhưng cũng chẳng nhiều hơn được bao nhiêu.

Chỉ có Bùi Lương, theo Dương Tú âm thầm quan sát, qua cách hành xử với Mạc Liên thì thấy hắn gan dạ và từng trải nhất. Nếu có thể, nàng cũng rất nguyện ý kết bạn với Bùi Lương.

Dương Tú từ từ đi tới mở hộc tủ, lấy ra công cụ, ép giấy, đổ chút nước vào nghiên mực, bắt đầu mài mực. Trông thấy đôi tay trắng nõn nà thực hiện từng động tác một cách tinh tế khiến Bùi Lương không khỏi thầm nghĩ : “Quả nhiên là tiểu thư nhà giàu!”

Chỉ là… vì sao nàng lại bị bán đi?

Cha mẹ nàng ắt hẳn cũng không thiếu tiền tới mức ấy chứ...



Chẳng lẽ lão đạo sĩ kia còn đi b·ắt c·óc con nít sao?

Nếu như vậy...

Hẳn là nàng rất muốn về nhà?

Bùi Lương thầm nghĩ một chút nhưng vì không muốn q·uấy n·hiễu cảnh tượng quý giá trước mắt này nên cũng nhanh chóng bỏ chuyện này sang một bên để tiếp tục chuyên tâm nhìn Dương Tú mài mực.

Tay của Dương Tú liên tục lên xuống, một vòng lại một vòng khiến cục mực bắt đầu dung hợp cùng với nước, dưới đáy nghiên bắt đầu chảy ra chất lỏng đen đặc. Dương Tú định dùng bút chấm mực nước để hạ bút thì Bùi Lương chợt lên tiếng :

- Chờ một chút!

Hắn đi ra ngoài lấy một ngọn nến, cẩn thận từng li từng tí đưa nó ra giữa bàn, để trước mặt Dương Tú:

- Ta nghe nói viết chữ vào buổi tối thì phải có ánh nến, không thì sẽ khiến mắt bị mờ đi đấy!

Dương Tú thấy vậy chỉ mỉm cười, cúi đầu xuống, không bao lâu liền viết xong tên của ba người.

- Ngươi nhìn này!

Bùi Lương tiến đến phụ cận, ngửi mùi mực tươi mới, thoáng qua mấy chữ trên giấy, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Dương Tú, hỏi :

- Chỗ nào là tên của ta?

- Là chỗ này...

Dương Tú chỉ vào cái tên đầu tiên, sau đó là cái thứ hai và cuối cùng :

- Còn đây là Lưu Hiên, đây là ta...

Lần đầu tiên nhìn thấy tên của mình, Bùi Lương không hiểu sao có cảm giác vui sướng đến lạ kỳ :

- Đây chính là ta, Lương, lương thực, đồ ăn?



Dương Tú thì lại mỉm cười, lắc lắc đầu :

- Không, ta nghĩ tên ngươi là Lương trong lương thiện… Có lẽ cha mẹ ngươi rất yêu thương ngươi, muốn ngươi trở thành một người tốt…

-Thật vậy ư?

Bùi Lương nghe đến đấy liền có chút thất thần. Trông thấy hắn dường như đang nghĩ đến thứ gì thì bất chợt, Dương Tú cũng yên lặng lại, không phát ra một tiếng động.

- A Tú…

Lưu Hiên lúc này cũng chậm rãi tỉnh lại. Hắn chỉ gọi một tiếng thì Dương Tú liền đi qua, sờ sờ đầu hắn, xoa xoa lưng để dìu lên.

Bùi Lương yên lặng nhớ kỹ tên của mình viết như thế nào, thầm nhủ sau này Dương Tú có viết thêm cái gì thì cũng sẽ cố nhớ lấy.

Ngày thứ hai, khi mặt trời lên tới một nửa, Mạc Liên liền đến. Mạc Liên khẽ gõ cửa, Bùi Lương cách cửa gần nhất, liền nhanh chóng tỉnh lại, chạy ra mở cửa, gọi một tiếng sư tỷ.

Mạc Liên không có phản ứng gì, mặt vẫn lạnh tựa băng sương.

Dương Tú cùng Lưu Hiên rất nhanh cũng xuống giường, ba người bắt đầu đứng nghiêm túc trước mặt Mạc Liên. Trong ngăn tủ của mỗi người đều có mấy bộ quần áo nhưng ba người không dám thay, ăn không ngồi rồi, chưa làm chuyện gì, làm sao có thể tùy tiện mặc quần áo của người ta.

Mạc Liên nhẹ giọng nói :

- Sư phụ ở dược viên chờ các ngươi, về sau, cứ vào giờ này thì tới đó, đừng để ta phải tới nhắc!

Ba người Bùi Lương răm rắp gật gật đầu rồi từ từ đi theo Mạc Liên.

Không được bao lâu, họ đã tới một căn nhà tranh nho nhỏ được bao quanh bởi một vài hàng rào đơn giản, xung quanh là những mảnh đất đã được khai khẩn, phía trên gồm toàn những loài thảo dược xanh tươi, có vẻ như được chăm sóc rất tốt.

Trần Ninh Chính đang đứng cạnh một loại thực vật không biết tên, trông như dưa leo, bốn người tiến lên, theo Mạc Liên gọi sư phụ, hắn liền nhìn về phía mọi người.

Bùi Lương thực sự cảm thấy Trần Ninh Chính là thần tiên vì hắn chưa bao giờ thấy qua đôi mắt nào đẹp như vậy. Chỉ là ánh mắt của Trần Ninh Chính cũng giống Mạc Liên, đều có một vẻ rất lạnh.

Lúc này, Trần Ninh Chính cũng đã đi đến trước mặt mọi người, thản nhiên nói :

- Các ngươi đã chịu bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cho các ngươi y thuật tạo điều kiện cho các ngươi ăn ở. Đương nhiên, ta không ép buộc các ngươi lưu lại nơi này làm đồ đệ của ta, lúc nào muốn đi thì cứ đi...

Ba người Bùi Lương nhìn nhau, cúi đầu, ai cũng có điều muốn nói những do dự nửa ngày vẫn không có ai dám lên tiếng.

Trần Ninh Chính cũng không quá để ý :

- Tạm thời các ngươi không có ý kiến gì thì chuyện này cứ để đấy vậy, bây giờ hãy cùng ta vào trong đây đi!

Nói rồi hắn chắp tay đi vào nhà tranh nhỏ, ba người thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.