Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 1 : Gia đình




Chương 1 : Gia đình

Bùi gia không hề giàu có nhưng Bùi lão tin tưởng rằng chỉ cần sinh ra nhiều con cái thì càng nhiều khả năng sẽ có đứa đưa cả nhà thoát khỏi cảnh nghèo khổ, đi tới vinh hoa phú quý.

Cho nên sau khi Bùi Lương được mười tuổi, mặc dù đã có một người anh trai cùng hai người chị gái, mẹ hắn lại tiếp tục sinh một bé trai. Chỉ là không bao lâu sau, cũng vì thế mà bà bắt đầu đổ bệnh nặng, đau ốm liên miên, thường xuyên sinh con rốt cuộc cũng đã đánh gục thân thể gầy yếu đó.

Năm nay Bùi Lương mười tuổi, chưa từng được ăn cơm no, cũng không được mặc quần áo lành lặn, chữ lớn hay chữ nhỏ đều không biết.

Anh cả của Bùi Lương là kẻ không có tiền đồ, từng ngày đều mong cha già c·hết đi để kế thừa gia sản chẳng có bao nhiêu, đến bây giờ đã hai mươi tuổi rồi còn chưa thành thân.

Nhị tỷ đã xuất giá, tuy cuộc sống nghèo khó một chút nhưng vợ chồng đều là người an phận thành thật, coi như cũng đã yên bề gia thất.

Tam tỷ mới mười bảy tuổi, đang bị cha buộc làm mối với Trương gia mới dọn tới. Trương gia yêu cầu con dâu phải có năm ngón tay thon gọn, tinh tế để có thể nở mày nở mặt với mọi người trong ngày thành thân nên việc nhà vốn do tam tỷ phụ trách trước đây, bây giờ lại rơi cả vào tay của Bùi Lương.

Trong nhà vẫn luôn yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng anh cả lẩm bẩm cùng em út gào khóc. Mặc dù là người một nhà chỉ là tất cả mọi người đều không mấy khi nói chuyện với nhau nhưng hôm này bỗng nhiên xảy ra chuyện : Bùi lão đang cãi vã lớn tiếng với một người nào đó ở trước cửa nhà!

Anh cả đang ngủ say, bởi vì sắp xuất giá nên tam tỷ cũng không thể tùy tiện ra ngoài tiếp xúc với người lạ. Mẹ cùng em trai nhỏ đang nằm ở phòng trong cùng, Bùi Lương vừa giặt xong quần áo, giờ cơm còn chưa tới nên liền chạy ra xem sao.

Đó là một lão đạo sĩ gầy gò, trên mặt có hai hàng ria mép, Bùi Lương loáng thoáng hiểu ra chuyện gì. Lão đạo sĩ muốn mang tam tỷ đi, theo như hắn nói thì “Liễu Diệp Tông” gì gì đó năm nay cần tuyển một số đứa trẻ từ mười hai đến mười tám làm đệ tử. Nếu cha hắn đồng ý, lão đạo sĩ sẽ cho hắn mười hai lượng bạc để đưa người đi.

Bùi lão cũng có chút động tâm, đây cũng không phải con số nhỏ nhưng vừa nghĩ tới còn có hôn nhân không tệ đang chờ nên liền cự tuyệt.

- Ta nghe người ta nói nhà ngươi có nhiều con…

- Con gái mười bảy không nỡ thì em bé vừa sinh cũng được, ta sẽ cho ngươi năm lượng bạc, được không?

Nghe vậy, trong chốc lát, hai mắt Bùi lão liền mở to, Bùi Lương thì cảm thấy sợ hãi không thôi. Em út vừa mới hai tháng tuổi, bò cũng không bò được, cha còn muốn đem đi bán sao?

- Vậy thì không được!

Bùi lão suy nghĩ gần nửa ngày cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối. Ngay khi Bùi Lương cho là cha mình coi như còn có lương tâm thì lão liền nói:



- Thế thì… Đứa bé mười tuổi ngươi có muốn hay không?

- Mười tuổi…

Lão đạo sĩ suy tư một chút :

- Cũng được, nhưng chỉ cho ngươi ba lượng bạc, mười tuổi dở dở ương ương, không phải môn phái nào cũng muốn…

- Không đi! Cha, ta không đi!

Mắt thấy chuyển biến bất ngờ, Bùi Lương nhịn không được nhảy ra ngoài, hét lớn. Cái gì hắn cũng không hiểu, mỗi ngày đều không ngừng làm việc, mệt muốn c·hết, thỉnh thoảng còn bị anh cả và Bùi lão chân đấm tay đá phát tiết nhưng Bùi Lương vẫn chưa từng nghĩ qua sẽ rời đi gia đình này của mình.

Bùi lão có chút kinh ngạc, không biết hắn bắt đầu nghe lén từ khi nào, không khỏi lớn tiếng nói vài câu, sau đó nháy mắt ra dấu với lão đạo sĩ gầy.Lão đạo sĩ thấy vậy liền cười cười rời đi.

- Không phải chuyện của ngươi! Ra đây làm cái gì?

Bùi lão lớn tiếng quát mắng, vừa nói vừa nhấc hắn lên, kéo tới phòng bếp, đóng cửa lại.

- Cha! Ta không muốn đi! Người không thể làm như vậy!

Bùi Lương kêu gào mấy lần, ngoài cửa cũng không có tiếng của Bùi lão đáp lại. Chỉ có anh cả đột nhiên đi tới, giọng nói của hắn nghe giống như là vừa tỉnh ngủ, xen lẫn một chút khó chịu :

- Ngươi làm gì đấy?

- Anh cả, cha nhốt ta ở trong này!

- Vậy ngươi nhỏ giọng một chút...

Anh cả chỉ nói một câu như thế rồi đi ra ngoài. Bùi Lương vốn cũng không có sợ hãi nhưng hắn trước giờ cũng chưa từng bị giam, hoàn cảnh phong bế cùng không khí yên tĩnh tới ngột ngạt khiến hắn có chút bất an.

Lão đạo sĩ kia đã đi chưa?



Cha vẫn sẽ quyết định bán ta sao?

Bùi Lương càng nghĩ càng khổ sở, hắn vốn cho rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời là đủ, vậy mà…

Không biết bao lâu, Bùi lão mở cửa, anh cả cũng xuất hiện ở phía sau. Lúc này, Bùi Lương cũng giật mình tỉnh lại, hắn vậy mà đã th·iếp đi trên nền đất từ nãy đến giờ.

Bùi lão có phần trầm tư nói :

- Giờ cũng muộn rồi, con mau đem cơm tới cho chị đi!

Bùi Lương có chút bối rối, không biết ý của cha mình bây giờ là ra sao nhưng vẫn theo thói quen mà nhanh chóng đi lấy bát đũa, xới cơm, lấy thêm chút đồ ăn, cúi đầu đi qua, không dám nhìn thẳng mặt hai người mà bưng bát cơm đi tới căn phòng nhỏ bé, ẩm thấp, hẻo lánh vốn chỉ có một cái giường xập xệp, cũng là phòng của hắn và tam tỷ.

Cả nhà gồm sáu người cũng chỉ có ba gian bao gồm cả bếp, vốn dĩ không đủ ở, căn phòng này vẫn là mấy năm trước dùng ván gỗ chắp vá lại mà thành.

Tam tỷ ngồi ở trên giường, hình như vẫn đang chờ Bùi Lương, thấy hắn đi đến liền kéo lại gần :

- Tại ta mà mọi việc bây giờ đều rơi hết cả vào người đệ…

Tam tỷ sờ sờ bàn tay của Bùi Lương, giọng nói có phần rầu rĩ.

Bùi Lương lại không cho là vậy, trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy tam tỷ là người tốt nhất trong nhà, làm việc thay cho nàng, hắn không mệt mỏi chút nào.

- Tỷ, ta không sao đâu, ngươi đừng bận tâm! Ta có mang cơm tới đây, tỷ nên ăn nhiều một chút, sau này còn phải lập gia đình…

Bùi Lương cầm chén cơm đã sứt mẻ, trong đó chỉ có cơm trắng cùng rau muối dưa đưa cho nàng. Tam tỷ cầm lấy chén, ngây người nhìn hắn một lúc rồi mới bắt đầu chậm rãi ăn. Bùi Lương thấy vậy liền vui vẻ, cũng quên đi chính mình còn chưa ăn thứ gì.

Hắn vừa nở nụ cười ngây ngô vừa nhìn tam tỷ ăn cơm theo thói quen thì đột nhiên phát hiện trên gò má của nàng có hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống nên liền vội vàng hỏi :



- Tỷ, ngươi sao thế? Sao tự dưng lại khóc?

Tam tỷ mau chóng phản ứng lại, cuống quít nhìn ra ngoài cửa, len lén lau đi nước mắt rồi mới nắm lấy tay của Bùi Lương, khẽ thủ thỉ :

- Lương, đệ là người có hi vọng nhất trong gia đình, nếu có cơ hội, hãy cố gắng rời đi, đừng trở về nơi này…

Bùi Lương kinh ngạc nhìn nàng, đây chính là nhà hắn, làm sao có thể rời đi nơi này?

- Tỷ, ngươi nói gì vậy? Sao ta phải rời đi? Ta không muốn đi, không muốn rời xa tỷ, mẫu thân với em út…

Tam tỷ mím môi, lắc lắc đầu, lại không lên tiếng phản bác hắn. Sau đó, như nghĩ tới điều gì, nàng cúi xuống giường, lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ, nhìn qua có phần tinh xảo, lại nói :

- Đời ta đã không thể theo tâm ý của mình mà sống, Lương, em còn nhỏ, không cần giống như ta...

Bùi Lương không biết rõ lời này của nàng là có ý gì nhưng vẫn đem túi nhỏ giấu vào trong người rồi chờ tam tỷ tiếp tục ăn xong mới cầm chén không đi ra.

Anh cả đã sớm trở lại phòng của mình mà đi ngủ. Bùi lão thì ngồi trước bàn trà trầm ngâm, tựa hồ cũng có chút tâm sự.

- Cha…

Nghe thấy Bùi Lương gọi, Bùi lão liền nhẹ nhàng xoay người lại, cười một tiếng :

- Vừa nãy quát con là ta không đúng, con không trách ta chứ?

- Không trách, không trách, chỉ cần cha không bán ta đi là được rồi...

Bùi lão thở dài, lắc lắc đầu :

- Không bán, không bán…

Bùi Lương nghe vậy liền an tâm, chạy tới trong phòng cha và anh cả, vui vẻ ôm mấy bộ quần áo bẩn mang ra sau nhà để giặt.

Đến ban đêm, mẹ bỗng nhiên gọi Bùi Lương tới phòng mình ngủ khiến hắn vô cùng giật mình bởi vì khi em út sinh ra, cha liền bảo hắn sang ngủ với tam tỷ. Bùi Lương vừa nghĩ vừa chạy vào trong phòng của mẹ một cách kích động.

Nhìn thấy mẹ đang cho em bú, hắn liền vội vàng cất giọng gọi nhưng mẹ không đáp tiếng nào, cũng không chút phản ứng, vẫn cúi đầu, chăm chú nhìn em trai.

Bùi Lương thấy vậy liền có chút thất lạc nhưng vẫn bò lên giường đầy hạnh phúc, vùi đầu xuống chăn, nghiêng người nhìn mẹ mình cho tới khi nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay…