Đào Thoát

Chương 79




Lam Tứ ngồi trên cái ghế rộng lớn thoải mái dưới tán dù. Trước mặt cậu là bể bơi lộ thiên trong vắt. Tóc thiếu niên ướt sũng, vài giọt chảy qua thái dương. Cậu nhắm mắt, lông mi dài cụp xuống, khuôn mặt đẹp như điêu khắc.

Lam Tứ gầy đi rất nhiều nhưng cậu vẫn cao to. Thân thể cao lớn kiện mỹ chỉ mặc một cái quần bơi, chân dài tùy ý gác lên. Dưới ánh mặt trời, cậu như thần mặt trời Apollo tuấn mỹ.

“Thiếu gia, tới bữa trưa rồi.” bác Trần cẩn thận từng ly từng tí đứng bên cạnh, nói.

Thiếu niên vẫn nhắm mắt như trước, khuôn mặt không hề có biểu tình gì, lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.

“Thiếu gia…” giọng bác Trần run rẩy. Còn tiếp tục thế này thì thiếu gia…

“Thiếu gia, mấy ngày trước tôi đến tìm Địch thiếu gia và Luật thiếu gia.”

“Thì sao?” Lam Tứ lạnh lùng nói.

“Hình như…Hình như Lam tiểu thư mất tích…”

Thiếu niên vừa rồi còn lạnh lùng bỗng nhiên mở mắt, “Bác vừa nói gì hả bác Trần?”

Quả nhiên chỉ có Lam tiểu thư mới có thể ảnh hưởng tới các thiếu gia. Bác Trần cẩn thận từng ly từng tí nói, “Hình như không thấy Lam tiểu thư. Địch thiếu gia và Luật thiếu gia đều rất vội vã…”

Lam Tứ không đợi bác Trần nói xong đã đứng dậy, đi lên lầu.

“Thiếu gia, thiếu gia.” Bác Trần gọi, chỉ vài phút sau, ông đã thấy thiếu gia của mình ăn mặc chỉnh tề, đứng dưới lầu.

“Thiếu gia, dùng cơm trước đã.” Không ăn cơm thì sao có sức mà đi tìm cô giáo Lam.

“Bác Trần, gọi Vốn Là vào giúp tôi. Tôi có việc muốn nhờ.”

“Được, được. Nhưng thiếu gia nên ăn cơm trưa trước…”

“Đưa anh ta vào phòng ăn gặp tôi.” Lam Tứ dứt lời thì đã đi tới phòng ăn.

“Vâng, thiếu gia.” Mặt bác Trần lộ vẻ vui mừng. Rốt cuộc thiếu gia đã chịu chủ động ăn cơm.

Nhà thờ này rất lớn, có kiến trúc như một mê cung. Thư viện của nhà thờ có vẻ rất thần bí. Lam Tĩnh Nghi đứng trước kệ sách bằng thủy tinh rất lớn, nhìn vào hàng sách.

Ánh sáng màu cam từ đèn trên tường dịu dàng chiếu lên mặt cô khiến nhìn qua mặt cô rất dịu dàng, thánh khiết và trầm tĩnh. Không biết thiếu niên cao to tuấn mỹ đứng trước cửa thư viện từ lúc nào.

Cậu nghiêng người dựa vào cửa, ánh mắt u buồn nhìn chằm chằm gương mặt Lam Tĩnh Nghi dưới ánh đèn.

Đọc sách mệt, Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên, phát hiện ra bóng thiếu niên qua giá sách bằng thủy tinh. Cô thất thần nhìn theo, trong ánh mắt tản ra ánh sáng mờ ảo.

Lam Tứ? Cô nháy nháy mắt, nghi ngờ có phải mình quá mức lo lắng nên mới thế không. Thế nhưng bóng dáng thiếu niên vẫn ở đó. Cô bất ngờ quay đầu thì đối diện với ánh mắt cậu.

Cô khẽ nhếch môi, mở lớn mắt. Thật sự là cậu ta. Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?

Lúc thấy cô xoay người thì mặt thiếu niên từ từ lạnh lùng. Trong lúc cậu xoay người chuẩn bị rời đi thì Lam Tĩnh Nghi chạy tới nắm chặt lấy tay cậu.

“Lam Tứ.”

Thiếu niên từ từ xoay người, cúi đầu nhìn mặt cô, nhẹ giọng nói, “Sao lại kéo tôi? Không phải là không muốn thấy tôi nữa sao?” trong đôi mắt đẹp ngang tàng kiêu ngạo của cậu là sự thương tổn cô mang lại.

Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và thương tiếc, “Cậu gầy đi. Xin lỗi, là tôi trách lầm cậu. Cậu kỳ lạ như vậy khiến tôi…”

Lam Tứ động lòng, nghe xong lời của cô thì cậu tha thứ cho cô rất nhanh, “Cô giáo..”

Lam Tĩnh Nghi cười cười, “Cậu không ăn cơm à? Sao lại gầy thế? Gần đây lại không tới trường. Đừng bỏ học…”

“Cô có khỏe không?” Lam Tứ nắm lấy bả vai cô.

Lam Tĩnh Nghi cười cay đắng, gật đầu. Ánh mắt Lam Tứ trong lúc lơ đãng nhìn thấy bụng hơi nhô lên của cô thì kinh ngạc, trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần.

“Cô…có thai?”

Mặt Lam Tĩnh Nghi từ từ đỏ lên, quay mặt qua một bên tránh đi tầm mắt của cậu. Lam Tứ quay mặt cô qua, ngón tay không tự chủ được mà dùng thêm lực, “Là của bọn họ?” giọng cậu hoàn toàn như một ông chồng đang ghen.

Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng a một tiếng rồi nhẹ nhàng gạt tay cậu đi. “Cậu buông ra trước đã.”

“Cô sinh con cho bọn họ.” Lam Tứ vẫn cầm lấy vai cô, biểu tình trên mặt thay đổi nhiều lần chỉ trong nháy mắt. Có ghen tỵ, có kinh ngạc, có tức giận, có bất đắc dĩ, có bi thương.

“Đứa bé là của ai không quan trọng. Quan trọng là nó là con của tôi, tôi muốn có nó.” Lam Tĩnh Nghi cụp mắt, nói. Lam Tứ nhìn cô chăm chú, hàng trăm tư vị cuồn cuộn trong lòng.

Lúc này, trong hành lang truyền tới tiếng bước chân và tiếng đàn ông nói chuyện. Mặt Lam Tĩnh Nghi trắng bệch, liếc nhìn Lam Tứ. Cậu hiểu ý, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh lại.

Lam Tĩnh Nghi không nói gì, kéo tay cậu trốn vào sau rèm cửa. Người Lam Tứ dựa lên bệ cửa sổ, thân thể Lam Tĩnh Nghi thì dán chặt lên ngực cậu. Hai người chỉ có thể như vậy mới không để lộ dấu vết.

Lam Tĩnh Nghi ôm chặt eo Lam Tứ.

“Để tôi ra.” Lam Tứ lạnh lùng nói, di chuyển thân thể. Lam Tĩnh Nghi ôm cậu chặt hơn, thậm chí dán cả mặt vào để cậu khỏi ra ngoài.

“Đừng đi ra. Xin cậu đấy Lam Tứ.” giọng nói ngọt ngào của cô mang theo hy vọng. Bởi vì cô tới gần nên Lam Tứ dừng lại, trái tim mềm đi.

Cửa thư viện bị đẩy ra.

“Bảo bối.” giọng Nạp Lan Luật vang lên, tiếp theo là a một tiếng.

“Cô ấy không ở đây à?” Nạp Lan Luật nói.

Nạp Lan Địch xoay khuôn mặt tuấn tú qua hỏi Jin, “Cô ấy đâu?”

Jin nói, “Tôi chỉ nói có thể cô ấy ở đây chứ không khẳng định. Hơn nữa tôi còn nhiều việc phải làm, không thể theo cô ấy 24 giờ. Cô ấy đã lớn, hoàn toàn có năng lực tự làm chủ hành động của mình.”

“Jin, khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được cô ấy. Nếu cô ấy mất tích ở chỗ anh…”

Jin cười nhạt, “Luật, yên tâm đi. Nếu cô ấy ra khỏi nhà thờ thì sẽ có người báo cho tôi ngay lập tức. Cho nên bây giờ cô ấy vẫn ở đây, có khi đang ở vườn hoa cũng nên.” Nói rồi Jin xoay người ra cửa.

Ánh mắt Nạp Lan Địch rơi lên giá sách. Cậu từ từ đi tới.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, toàn thân Lam Tĩnh Nghi căng thẳng, không tự chủ được mà càng dán vào Lam Tứ. Thân thể Lam Tĩnh Nghi ấm áp mềm mại, tỏa ra hương vị tươi mát. Mặc dù mặt Lam Tứ vẫn lạnh lùng nhưng thân thể đã nổi lên phản ứng.

Lam Tĩnh Nghi cảm nhận được dục vọng của cậu đang dán chặt lên cô qua mấy lớp vải. Cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cậu. Khuôn mặt trắng nõn trong suốt của cô thật động lòng người khiến hô hấp của thiếu niên dồn dập.

Bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Không khí rất căng thẳng. Lam Tĩnh Nghi nhón đầu ngón chân, lấy tay che miệng Lam Tứ, trong đôi mắt cô mang theo cầu khẩn.

Tiếng bước chân dừng lại trước rèm cửa sổ nơi hai người nấp.

Trong thư viện rơi vào yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta sợ, khiến người ta hoảng loạn.

Cô muốn chặn hô hấp của cậu? Sợ hơi thở dồn dập của cậu tiết lộ tung tích của bọn họ? Thế nhưng cô đâu biết rằng mình càng sợ hãi thì càng dễ bại lộ. Càng gần cậu thì cậu lại càng khó có thể kiềm chế bản thân. Máu trong người cậu điên cuồng lưu chuyển, toàn thân nóng lên vì đụng chạm của cô.

Đôi mắt đen của Nạp Lan Địch nhìn xuống một quyển sách trên giá sách. Quyển sách kia vừa được rút ra, có thể thấy được vừa còn người lật xem.

Cậu cầm sách lên, nhìn tên sách.

“Cô ấy mà lại có hứng thú với loại sách này.” Nạp Lan Luật đi tới.

Thần kinh Lam Tĩnh Nghi hơi chùng xuống nhưng thân thể vẫn cứng ngắc như cũ. Bởi vì Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đang đứng bên ngoài rèm cửa. May mà nó đủ lớn, bệ cửa sổ cũng đủ rộng. May mà cậu nhìn thấy quyển sách kia.

“Hẳn là cô ấy còn ở xung quanh đây.” Nạp Lan Địch nói.

Một câu nói này khiến thần kinh Lam Tĩnh Nghi căng thẳng cao độ. Tư thế này khiến cô càng ngày càng khó chịu. Không kể đến hai thân thể nóng rực dán chặt vào nhau, mà vật nam tính của thiếu niên càng ngày càng dán lên người cô. Cô cảm thấy bầu không khí càng ngày càng ái muội xấu hổ.

Lam Tứ mở bàn tay đặt trên môi cậu, cánh tay hướng về phía thân thể gần sát mình. Thân thể cô trong nháy mắt dán lên người cậu. Thiếu niên cúi đầu xuống hôn cô, đầu lưỡi rất nhanh mở môi cô ra, cùng quấn quýt với lưỡi cô.

Cậu dùng cách hôn để phạt cô, tuyệt không quan tâm có khiến mình bại lộ hay không. Nhưng Lam Tĩnh Nghi thì thảm rồi. Vừa phải đối phó với công kích của cậu vừa phải khống chế tiếng thở gấp, rên rỉ của mình đã sắp ra khỏi miệng.

Cô cũng sắp không chịu được.

“Không phải là cô ấy muốn chơi trốn tìm với chúng ta chứ?” Nạp Lan Luật nói.

Tai Lam Tĩnh Nghi vang lên tiếng chuông cảnh giác. Với tính tình của Nạp Lan Luật thì rất có thể cậu sẽ ngay lập tức vạch rèm cửa ra. Nhưng Lam Tứ không buông cô ra mà mút đầu lưỡi của cô, tay đã đặt lên nhũ phong của cô.

Nạp Lan Địch hừ khẽ, “Đã đến đây thì để cô ấy vui đùa một chút đi.”

“Cũng đúng.” Nạp Lan Luật nhíu mày, “Địch, chuyện ban giám đốc thật đau đầu. Ông già thật độc ác, lại bày ra trò này. Nếu ba lần không họp thì liền lập tức hủy bỏ tư cách. Sẽ có ngày chúng ta bị bức điên mất.”

Mặt Nạp Lan Địch lạnh xuống, đôi mắt đen lóe lên hàn quang, “Nên có biện pháp.”

“Anh, chúng ta nên đi tìm một người.” Nạp Lan Luật nặng nề nói.

Nạp Lan Địch gật đầu, “Ừ. Cách duy nhất bây giờ là tìm được cậu ta.”

Tay Lam Tứ vuốt ve một bên nhũ phong của cô, một tay khác thì đặt lên mông của cô. Cậu dán chặt cô lên dục vọng của mình, nhẹ nhàng ma sát nơi mẫn cảm của cô.

Thân thể Lam Tĩnh Nghi bắt đầu không khống chế được mà run lên. Trời ơi, cô thật khổ. Sao bọn họ còn ở đây mà thảo luận? Sao không ra đi?

“Bây giờ Lam Tứ ở đâu?”

Giọng nói của Nạp Lan Luật dường như làm cho Lam Tĩnh Nghi kinh ngạc đến mức kêu lên. Thì ra người bọn họ muốn tìm là Lam Tứ. Mà bọn họ còn không biết thật ra người bọn họ muốn tìm đang ở ngay trước mắt.

Lam Tứ cười tà ác, cắn một bên nhũ phong của cô, ngón tay luồn vào trong quần cô. Cô nắm chặt ngón tay của cậu, dùng khẩu hình nói đừng. Nhưng cô không dám quá dùng sức, còn phải đề phòng bị hai anh em phát hiện ra.

Lam Tứ cầm ngón tay cô cùng luồn vào hoa huyệt của cô. Tay cô nhanh chóng buông cậu ra, trên ngón tay đã ướt đẫm. Ngón tay thon dài của thiếu niên đã đi vào. Cô cong người lên, ngậm thật chặt ngón tay cậu.

Hơi thở dồn dập của thiếu niên phả lên tai cô, “Cô giáo, em muốn cô. Em không chịu được nữa rồi.”

“Cậu ta có thể đi đâu? Chỉ có thể một mình liếm vết thương trong biệt thự của mình thôi.”

“Được. Chúng ta đi thôi.”

Tiếng bước chân từ từ biến mất ngoài cửa.

Lam Tĩnh Nghi bất ngờ đẩy thiếu niên trước người ra, lảo đảo chạy ra khỏi rèm. Quần áo cô mất trật tự, áo bị xốc lên, quần thì bị cởi tới mông. Lam Tứ bước tới, nhìn cô chật vật chỉnh lại quần áo.

Thiếu niên nhìn chằm chằm cô như một con sói, hô hấp nặng nề dần. Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu nhìn cậu thì bị ánh mắt của cậu dọa sợ, vội vàng chạy ra cửa. Lam Tứ liền ôm lấy cô.

“A~~” Lam Tĩnh Nghi kêu lên đầy sợ hãi, “Lam Tứ, đừng như vậy.” Cô biết bây giờ thiếu niên đã không có cách nào khống chế hành vi của mình.

Hơi thở nóng bỏng phun lên trên cái gáy trắng nõn của cô, “Cho tôi đi cô giáo. Đã lâu như vậy mà đêm nào tôi cũng mơ thấy cô, ngủ không ngon. Muốn đến mức chỗ đó phát đau…”

“Đừng như vậy mà Lam Tứ. Người ta sẽ thấy đấy. Cậu đi mau đi. Nếu bị bọn họ bắt được thì thật thảm…”

“Tôi không sợ.” Lam Tứ hôn lên gáy cô từ phía sau.

Lam Tĩnh Nghi thở dồn dập, dường như không có sức lực mà giãy giụa, “Cậu buông tôi ra đã. Đừng làm con tôi bị thương…”

Cô cảm giác đôi môi trên gáy mình mím chặt lại. Nụ hôn trong nháy mắt lạnh đi. Lam Tứ đẩy cô ra, trong đôi mắt có đau đớn.

“Cậu…” Lúc này, cửa thư viện bị đẩy ra. Hai người cùng quay đầu nhìn.