Xe thể thao màu xanh chạy như bay trên đường. Ngón tay thon dài của Nạp Lan Địch nắm chắc tay lái, chuyển bánh, tăng tốc, phanh lại trong nháy mắt rồi lại phóng đi. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy trong xe như lộn nhào. Cô chưa bao giờ thấy Nạp Lan Địch lái xe nhanh như vậy.
Nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy có hai chiếc xe thể thao màu đen đang theo sát phía sau. Nạp Lan Địch lại tăng tốc. Xe như bị bắn lên trời, hai chiếc xe phía sau bị bỏ rơi lại một đoạn.
Bầu không khí trong xe đầy căng thẳng mạo hiểm. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch đều rất nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, xem như cô không tồn tại.
Rất rõ ràng rằng người của Nạp Lan Tư Ý đang đuổi theo phía sau. Nhưng bọn họ chỉ bám theo chứ không có hành động quá trớn nào. Bọn họ có thể bắn thủng lốp xe nhưng không làm vậy. Xem ra là do Nạp Lan Tư Ý lo cho hai con của mình.
Nhưng Nạp Lan Luật không để ý tới chuyện đó. Cậu ra hiệu cho Nạp Lan Địch giảm bớt tốc độ, mở cửa xe, ló nửa thân người ra.
“Đoàng.” Một tiếng động vang lên, Lam Tĩnh Nghi hoảng sợ. Cô thấy Nạp Lan Luật đã ngồi lại vào xe, thổi thổi nòng súng.
“Địch, đối phó đi, cắt đuôi chúng.”
Lam Tĩnh Nghi nhìn về phía sau. Trong dòng xe có một chiếc xe bị Nạp Lan Luật bắn thủng lốp nên phải dừng lại, chiếc xe sau còn chưa kịp tới, Nạp Lan Địch đã nhanh tay lẹ mắt cho xe rẽ vào một con đường nhỏ hẹp quanh co.
“Ông già thật bất cẩn.” Nạp Lan Luật xoay xoay khẩu súng trong tay. Nó chỉ như đồ chơi của cậu.
Nạp Lan Địch hừ một tiếng trong mũi, “Bọn họ mắt cao hơn đầu. Chúng ta nếu muốn trốn thì có mười năm bọn họ cũng không tìm ra.”
Lam Tĩnh Nghi vẫn hoảng hồn, chưa định thần được. Vệ sĩ của Nạp Lan Tư Ý quả thật đã coi thường hai thiếu niên này. Trong thân thể họ có tố chất khát máu, là một đôi ác ma giảo hoạt. Người bình thường nếu chỉ thấy họ là hai thiếu niên bình thường thì quả thật sai lầm. Muốn đấu với họ thì phải chuẩn bị sẵn tư tưởng nếm mùi thất bại.
Lam Tĩnh Nghi biết chắc Nạp Lan Tư Ý đã dặn dò nên những vệ sĩ kia mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không thì đã có máu chảy đầu rơi rồi chứ sao có thể cắt đuôi họ dễ dàng như thế.
Đương nhiên cũng phải kể đến tác dụng của kỹ thuật bắn súng của Nạp Lan Luật. Lam Tĩnh Nghi không hề biết cậu bắn súng nhanh, chuẩn, độc như thế. Nếu cậu muốn bắn vào đầu người nào đó thì chắc chắn nó sẽ nở hoa ngay.
Bọn họ đi trên con đường quanh co khiến đầu óc Lam Tĩnh Nghi choáng váng. Về sau xe đi lên con đường rộng hơn, hai bên là biển xanh thẳm. Càng về sau cảnh sắc càng đẹp, người cũng ngày càng ít.
Cuối cùng xe dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng. Tòa nhà này dựa vào núi nhìn ra biển, tựa như một tòa thành cô lập.
Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật nhảy xuống. Lam Tĩnh Nghi còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ vì cảnh biển trời giao nhau.
“Còn không xuống?” Nạp Lan Địch mở cửa xe, nói.
“Đây là đâu?” Lam Tĩnh Nghi quay đầu hỏi. Hai người đều im lặng không trả lời, không đợi cô xuống xe liền xoay người vào biệt thự. Lam Tĩnh Nghi phải tự xuống xe bước theo sau.
Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cởi giày vào nhà. Lam Tĩnh Nghi đi tới cửa, hít sâu một hơi. Trong biệt thự trải thảm lông cừu màu trắng như một cái giường lớn tự nhiên. Bước chân lên đó thấy rất mềm mại như đang dẫm lên những đám mây bồng bềnh.
Bên trong kiến trúc theo kiểu châu Âu, có lò sưởi âm tường và quầy bar nhỏ. Trước lò sưởi âm tường có một cái bàn nhỏ bằng gỗ lim.
Nạp Lan Địch dựa vào quầy bar, rót một ly rượu. Chất lỏng màu đỏ rót vào ly tạo nên tiếng động thanh thúy. Cậu cầm lấy ly rượu, liếc xéo cô. Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn của quầy bar nhìn như một tác phẩm điêu khắc bằng cẩm thạch, lãnh khốc băng lãnh.
Nạp Lan Luật thì đặt mông lên thảm trước lò sưởi âm tường, xoay mặt nhìn Lam Tĩnh Nghi đang do dự đi vào.
“Đây là địa bàn của tôi và Địch – đảo Trục Lãng. Đây là tài sản của chúng tôi. Trừ chúng tôi ra bất kỳ ai bước vào đều bị cho là xâm nhập bất hợp pháp và đưa đến đồn cảnh sát. Đảo này cũng cực kỳ bí mật, có rất ít người biết. Ông già cũng không biết tôi và Địch mua hòn đảo này. Nói cách khác, bây giờ trên đảo chỉ có ba chúng ta, thậm chí cô có cởi sạch đồ cũng không phải lo lắng bị ai nhìn thấy ngoài chúng tôi. Cô có hài lòng với câu trả lời của tôi không?” cậu nhướng mày.
Trên khuôn mặt tròn trịa của Lam Tĩnh Nghi nổi lên rạng mây đỏ. Người này nói chuyện thật không đứng đắn.
“Bây giờ nên trả lời câu hỏi của chúng tôi.” Nạp Lan Luật chuyển đề tài, khuôn mặt tuấn mỹ đầy nghiêm túc.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng ngồi lên tấm thảm mềm mại, khóe mắt liếc về phía Nạp Lan Địch. Ánh mắt của cậu khiến cô như đông lại.
Cậu uống một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng chuyển động trên mặt cô, “Hôm qua cô tới sân bay?”
Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, “Vâng.”
Nạp Lan Luật hỏi, “Đi làm gì?”
“…” Lam Tĩnh Nghi im lặng.
Nạp Lan Luật cắn răng. Xem cô này, cô gái ngốc, bị trừng phạt cô cũng không sợ sao? Quả nhiên, ánh mắt của Nạp Lan Địch trầm xuống.
“Đi làm gì?” Nạp Lan Địch bước tới, giọng rất nhẹ nhưng khiến cho người nghe không nhịn được mà rùng mình.
“Đi tiễn Lam Tứ, cậu ấy về Mỹ.” Lam Tĩnh Nghi nghe tiếng bước chân nhẹ như mèo, nhanh chóng ngước mắt trả lời. Nạp Lan Địch dừng lại, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
“Sao ông già kia lại xuất hiện ở sân bay?” Nạp Lan Luật hỏi tiếp. Lam Tĩnh Nghi nhìn về phía cậu, trong đôi mắt có chút kinh ngạc. Sao bọn họ lại biết?
Nạp Lan Luật nhướng mày, trong mắt có quang mang tà mị.
Lam Tĩnh Nghi đành phải nói, “Tôi cũng không biết. Tôi quay người lại thì đã thấy ông ở đó.”
“Các người hẹn trước à…?” Nạp Lan Địch trầm ngâm nói.
“Không phải.” Lam Tĩnh Nghi nhanh chóng phủ nhận, “Chúng tôi không có.” Cô nhìn Nạp Lan Địch, cậu dời mắt khiến cô chỉ có thể thấy những đường nét mơ hồ trên mặt cậu.
“Sau đó thì các người làm gì?” Nạp Lan Địch hỏi.
“…”
“Đến tiệm cà phê hàn huyên một đêm? Hay tới phòng khiêu vũ nhảy một đêm? Hay trò chuyện đến mức hưng phấn mà quên về nhà?” Nạp Lan Luật nhắc nhở.
“…”
“Luật.” Nạp Lan Địch quay lại, “Em đừng giúp cô ấy.”
Cậu đi tới, cởi từng lớp quần áo của Lam Tĩnh Nghi. Cô giãy giụa, “Cậu làm gì vậy?” Cô muốn đứng lên chạy đi nhưng sao có thể địch lại Nạp Lan Địch. Chỉ một lát sau cậu đã cởi hết quần áo của cô ra.
Cậu mở đùi cô ra, chen đầu gối vào, ánh mắt sâu đen nhìn vào nơi tư mật của cô.
Hai tay Lam Tĩnh Nghi bị bẻ ra sau, nhũ phong nhẹ nhàng rung động. Cô cắn môi, cổ đỏ lên. Ngón tay thon dài sạch sẽ mở cánh hoa non mịn ra, đôi mắt đen thâm trầm hơn.
“Luật, rửa thật sạch.”
Nạp Lan Luật đã sớm đi tới, nhìn thấy nơi tư mật của cô quả thật cực kỳ sạch sẽ không có uế vật nhưng hơi sưng đỏ.
“Ông già thật hiểu tình thú.” Nạp Lan Luật xì nhẹ.
Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ lên.
“Có phải ông ta giày vò cô cả đêm không? Sao mỗi lần cô phản bội đều giữ lại tội chứng rõ ràng như thế? Cô không muốn sống nữa phải không?” Nạp Lan Địch nói.
Lam Tĩnh Nghi xoắn tóc, im lặng.
Nạp Lan Địch nhìn cô một lúc, đứng lên, “Không muốn nói? Được…Cô theo tôi lên đây…” cậu đứng dậy lên lầu, bước chân thong thả.
Lam Tĩnh Nghi ôm vai co lại. Cô không động đậy.
Nạp Lan Luật nhẹ giọng nói, “Đồ ngốc, sao cô không nói mình không làm gì cả? Dù là lừa dối chúng tôi…”
“Còn không lại đây? Muốn tôi xuống bắt cô lên à?” Nạp Lan Địch xoay người.
Lam Tĩnh Nghi từ từ đứng lên, đi về phía cậu.
Chỉ chốc lát sau, Nạp Lan Địch xuống lầu, ngồi cạnh Nạp Lan Luật.
“Anh giam cô ấy thì có ích gì?”
“Bên trên rất tối. Anh nói cho cô ấy biết rằng nếu không nói thật sẽ không thả cô ấy ra.”
Nạp Lan Luật thở dài, “Anh, dù sao thì chuyện đã xảy ra rồi. Nhất định là cô ấy bị ông già ép buộc. Anh trách cô ấy thì được gì?”
“Ép buộc?” Nạp Lan Địch quay sang, “Em thấy nét mặt của cô ấy giống bị ép buộc lắm à?”
“Chúng ta cứ coi là thế đi. Dù sao có thế nào đi nữa thì ông ấy cũng là ba của chúng ta. Chúng ta có thể làm gì nào?”
Nạp Lan Địch im lặng, “Anh muốn cô ấy nói ra, sau đó sẽ thả cô ấy. Sau này thì ông ta đừng mơ đụng tới cô ấy dù chỉ một sợi tóc.”
Trên bàn gỗ đỏ bày thịt quay và rượu vang. Đã là ngày mới. Lam Tĩnh Nghi xuống lầu. Bởi vì quá mệt mỏi nên trong căn phòng tối đen đó cô đã mơ màng ngủ một đêm. Là Nạp Lan Luật đánh thức cô, gọi cô xuống ăn sáng.
Vừa ngửi mùi thịt quay cô đã ngồi thụp xuống trên cầu thang, nôn thốc nôn tháo đến mức như nôn ra cả mật xanh mật vàng.
“Sao vậy, bảo bối?” Nạp Lan Luật thân thiết hỏi cô. Sắc mặt cô tái nhợt. Cô đứng lên, đi xuống.
Ánh mắt Nạp Lan Luật vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Cậu nhìn thân thể xích lõa của cô không chớp mắt, không hề che giấu. Khi cô nhìn thấy thịt quay trên bàn, sắc hương vị đầy đủ nhưng cô lại khom người nôn khan không ngừng.
Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.
“Tiểu thư đã có thai hai tháng…” Tiếng bác sĩ vang lên, Lam Tĩnh Nghi thì đang chìm vào giấc ngủ.
Sắc mặt Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật âm trầm.
“Hai tháng…Thật kỳ lạ, Địch, cả tháng chúng ta không đụng tới cô ấy, vậy cô ấy mang thai con của ai? Ngay cả ông già cũng không gặp cô ấy…”
Không khí trầm lắng, nặng nề.
“Lam Tứ.” Nạp Lan Địch nhẹ nhàng nói hai từ, trong đôi mắt đen lóe lên quang mang thị huyết.