Lam Tứ ngồi trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một vườn hoa nhỏ. Hoa viên có lối đi lát gạch rất sạch sẽ, những khóm hoa rực rỡ mọi sắc màu, mặt cỏ được cắt sửa chỉnh tề, trên sân cỏ còn có một cái xích đu nhẹ nhàng đong đưa trong gió đêm.
Hắn ngồi phát ngốc một hồi, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn.
Điện thoại vừa thông, trong loa vang lên âm thanh mềm nhẹ lo lắng của phụ nữ, “Tứ nhi, Tứ nhi sao…”
Chàng trai cứ như vậy lẳng lặng lắng nghe, trên gò má lạnh băng hiện lên một chút nhu hòa, thật lâu sau hắn mới khàn khàn mở miệng nói, “Mẹ… Xin lỗi…”
“Sao lại nói xin lỗi với mẹ, Tứ nhi không làm gì sai cả “
“Con hẳn là nên bay đến Mỹ với mẹ, không nên ở lại bên cạnh ông ta…”
“Không, mẹ mặc dù rất muốn sông cùng Tứ nhi, nhưng mẹ vẫn muốn đem tình cảm thiếu thốn của cha trả lại cho con, mẹ biết Tứ nhi vẫn oán hận mẹ, bây giờ mẹ rốt cuộc cũng làm được…”
Viền mắt hắn đỏ lên, “Con hận ông ta phụ tình mẹ, mẹ yêu ông ta như vậy, thế nhưng ông ấy lại để cho mẹ chờ đợi… Hiện tại con mặc dù đã trở lại bên cạnh ông ấy, thế nhưng ông ấy vẫn không cho mẹ một thân phận, chỉ vì bảo trì địa vị bản thân mà ông ta thậm chí không tiếc phủ định mẹ, lại một lần nữa thương tổn mẹ… Ông ta thực sự thật rất ích kỷ a…”
“Không nên nói ba con như vậy, Tứ nhi, ông… ông ấy rất yêu con… lúc trước khi ta rời khỏi ông ấy , ông ấy đã nói vào sinh nhật mười sáu tuổi ông ấy sẽ công khai thân phận của con, ông ấy đã làm được… Mẹ không quan tâm việc bị coi là mẹ nuôi của con, chỉ cần ông ấy thừa nhận Tứ nhi của mẹ là cốt nhục của Nạp Lan gia… Mẹ thực sự sẽ không quan tâm, Tứ nhi không nên lo lắng cho mẹ…”
Trên mặt chàng trai đầy vẻ bi thương, “Mẹ… mẹ vẫn còn yêu ông ta sao?”
Trong điện thoại là một mảnh trầm mặc, “Không… Mẹ bây giờ rất tốt, Smith đối xử với mẹ cũng rất tốt…”
Mẹ vì sao lại chon lựa rời bỏ Nạp Lan Tư Ý để gả cho Smith ở nước Mỹ xa xôi, là bởi vì bà không thể nào chịu được việc ông ta không quan tâm đến bà, hay là bà ấy vốn chỉ muốn giận dỗi khiêu khích mà thôi? Bởi vì thân phận cùng địa vị của Smith đủ để chống lại Nạp Lan Tư Ý.
Lam Tứ ngửa người nằm trên ghế, nhắm mắt lại, điện thoại nhẹ nhàng từ trong tay hắn rơi xuống dưới.
Lam Tĩnh Nghi được xắp xếp ở trong gian phòng đầu tiên phía đông trên lầu hai, cũng chính là phòng ngủ mà Nạp Lan Tư Ý đã mang cô đi thay quần áo lúc trước, lần đầu tiên bước vào căn phòng này cô đã có một loại cảm giác quen thuộc, bởi vì mọi thứ trang trí trong phòng đều là những vật mà cô yêu thích, hơn nữa mỗi một bộ quần áo trong tủ đều là kích cỡ của cô, cô thậm chí còn có ảo giác rằng mình đã từng sống trong căn phòng này.
Phòng ngủ của Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật và Lam Tứ đều ở đây lầu hai phía tây, mà phòng ngủ của Nạp Lan Tư Ý lại vừa vặn ở đối diện với cô, có thể thấy được hắn đã cố tình sắp xếp như vậy, hai anh em Nạp Lan luôn luôn bá đạo bậy giờ lại giận mà không dám nói gì, bởi vì Nạp Lan Tư Ý nắm chặt trong tay mạch máu kinh tế của bọn họ.
Nhìn vẻ mặt thối thối của bọn họ, lấy tính cách luôn luôn bá đạo cuồng ngạo của bọn họ, làm sao có thể dễ dàng bị hạ gục trước tình cảnh này, cho dù người làm cho bọn họ ở thế hạ phong chính là cha của bọn họ.
Lam Tĩnh Nghi nằm ở trên giường lo sợ muốn chết, hi vọng không có chuyện gì phát sinh là được rồi.
Ngoài cửa vang lên âm hỗn loạn, Lam Tĩnh Nghi bất an ngồi dậy vểnh tai nghe, nghe được Nạp Lan Luật đang nói chuyện.
“Tránh ra” Nạp Lan Luật thanh âm không lớn nhưng mang ý uy hiếp rất lớn.
“Xin lỗi thiếu gia, lão gia phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu Lam tiểu thư “
“Bất luận kẻ nào cũng bao gồm tôi trong đó sao?” giọng nói Nạp Lan Luật âm lãnh làm cho người ta phát lạnh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” hình như Nạp Lan Tư Ý cũng bị kinh động .
“Lão gia, thiếu gia muốn đên phòng ngủ của Lam tiểu thư…”
“Đã trễ thế này, cô giáo Lam hẳn là đã ngủ, có chuyện gì cứ để ngày mai nói đi” Nạp Lan Tư Ý giọng điệu nhu hòa nói.
“Cô giáo luôn luôn thói quen ngủ trễ, có một đề bài khó hôm nay nhất định phải gặp cô thỉnh giáo, nếu không tôi sẽ ngủ không yên ” Nạp Lan Luật cùng cha hắn đối chọi gay gắt.
Cách mấy giây mới nghe được Nạp Lan Tư Ý nói, “Được rồi, không nên tôn quá nhiều thời gian, không nên làm lỡ giấc ngủ của cô giáo Lam “
Cửa phòng ngủ của Lam Tĩnh Nghi bị đẩy ra, Nạp Lan Luật từ ngoài khe cửa chui vào, Lam Tĩnh Nghi không động, ngồi ở trên giường nhìn hắn.
Nạp Lan Luật tới gần cô, chân dài cong lên ngồi bên cạnh cô, giường lập tức lún xuống, ánh mắt của hắn quấn quít trên gò má cô, ngón tay khẽ vuốt ve gò má cô.
“Rốt cuộc cô cũng có cơ hội ngủ một mình , có phải rất hưng phấn hay không, nhìn thấy có một người có thể uy hiếp được chúng tôi có phải rất thoải mái hay không?”
Lam Tĩnh Nghi thoáng ngiêng đầu một chút, làm cho ngón tay của hắn bị trượt ra, “Tôi không biết cậu đang nói cái gì” cô cúi đầu, lông mi dài phủ lên hai mắt.
“Không biết?” Hắn nghiền ngẫm, đôi mắt thâm sâu không hề rời khỏi mặt cô, môi của hắn dán trên lỗ tai cô, thân thể áp qua.
Lam Tĩnh Nghi bị hắn đè trên giường, toàn bộ thân thể bị chàng trai cao to đè nặng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Cậu… A…”
Hắn hôn lên môi cô, làm cho hơi thở của cô biến mất trong miệng hắn. Nụ hôn kéo dài như cả một thế kỉ, Nạp Lan Luật không dấu vết đem một đôi bông tai đá mắt mèo đeo lên tai cô.
Hắn từ trên người cô lật dậy, chống tay trên giường nhìn cô.
“Uhm, rất đẹp” hắn chau chau mày, “Sau này hãy mang nó cho dù ngủ hay tắm cũng phải mang theo, nếu tôi phát hiện cô tháo nó xuống thì hãy chờ bị trừng phạt đi” hắn từ trên giường nhảy dựng lên, hạ mắt, đi ra cửa.
Lam Tĩnh Nghi ngồi ở trên giường, tóc dài mất trật tự, trong gương gò má của cô đỏ bừng , trên dái tai đeo hai viên đá mắt mèo màu lục, lấp lánh phát ra u quang, rực rỡ diêm dúa lẳng lơ.
Cô vỗ về dái tai, đôi môi vừa bị chàng trai tàn sát bừa bãi, có một cỗ nóng hổi đau đớn.
Bảo thạch xinh đẹp như u linh như vậy nhất định rất quý báu, nhưng không biết đó cũng không phải bình thường bảo thạch, mà là một cái camera theo doic cỡ nhỏ, từ đó lúc mọi hành tung của cô đều bị hai chàng trai giám sát.
Sáng sớm bầu không khí trên bàn cơm quái dị tới cực điểm,tất cả các dây thần kinh của Lam Tĩnh Nghi đều ở trong trạng thái căng thẳng.
Nạp Lan Tư Ý ngồi ở vị trí chủ tọa, cô được xắp xếp ngồi bên trái hắn, bên phải hắn là Nạp Lan Địch Nạp Lan Luật, phía dưới cô là Lam Tứ.
Lam Tứ từ khi xuống lầu chưa từng nhìn qua mặt cô, mặc dù ngồi ở bên cạnh cô, nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh như băng một mình dùng cơm, cái loại tư thái này đúng là không coi ai ra gì.
Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật mặc dù ngồi đối diện với cô, ánh mắt thâm trầm cũng không ngừng liếc về phía cô, làm hại lòng cô một mực bất an.
Mà Nạp Lan Tư Ý lại mà lại đối với cô biểu hiện ra một bộ dáng ân cần, phong độ ưu nhã gắp thức ăn cho cô, hỏi han ân cần.
“Thầy giáo, em ăn không vô ” cô không biết mình ở trước mặt Nạp Lan Tư Ý lại để lộ ra vẻ làm nũng này.
Bởi vì hắn là người mà cô vẫn coi như trưởng bối, bình thường cô cường thế thành thục nhưng thật ra tuổi tâm lý của cô còn rất nhỏ, ở trước mặt Nạp Lan Địch cùng Nạp Lan Luật cô cũng không bao giờ được làm như vậy, nên giờ phút cô tự nhiên sẽ toát ra vẻ nũng nịu như cô gái nhỏ
Mà cô lơ đãng toát ra bộ dáng đó, làm cho ba chàng trai đang ngồi trên bàn đều ghen ghét dữ dội, mặc dù các biểu hiện là bất đồng.
Câu nói của cô đưa tới ánh mắt sâu xa hưng ác nham hiểm của Nạp Lan Địch, cô cắn cắn môi cúi đầu ăn cơm, thân thể lại cương cứng lên, cô căn bản không biết mình lại làm sai chỗ nào.
“Tĩnh Nghi nếm thử món này đi , nhớ trước đây em thích ăn nó nhất, mỗi lần mời em ăn cơm em đều đem cả bàn tiệc lớn ăn sạch” Nạp Lan Tư Ý nói.
“Thầy không cần để ý đến em, thầy cũng rất thích ăn mà, nhưng trước đây mỗi lần em ăn xong thầy đều đem của mình chia cho em” Lam Tĩnh Nghi cũng gắp lại cho hắn, cũng lộ ra tươi cười ngọt ngào.
Nạp Lan Tư Ý cơ hồ mê say dưới nụ cười của cô, mà chàng trai bên cạnh nhìn thấy lại tràn đầy một bụng lửa giận.
“A ~” chân của cô truyền đến đau đớn, là Nạp Lan Luật đá cô một cái, bị hắn nhìn cô chỉ có thể cắn răng nhịn đau.
“Làm sao vậy?” Nạp Lan Tư Ý quan tâm hỏi.
“A… Không có gì…” Cô lắp bắp đáp, Lam Tứ rốt cuộc ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô một cái, cô chống lại đôi mắt đạm lạnh của hắn, hai gò má không khỏi đốt hồng.
Bữa cơm này thật là làm cho cô ăn trong nơm nớp lo sợ.
Mắt thấy bữa cơm này sắp sửa hoàn thanh, nhưng chuyện làm cho cô lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra.
“Tĩnh Nghi, có thể mời em đi uống cà phê không, mười mấy năm không gặp, chúng ta có thể vừa uống vừa ôn chuyện cũ, em sẽ không cự tuyệt tôi chứ” Nạp Lan Tư Ý ôn hòa nhìn cô, rất kỳ quái, ánh mắt sắc bén thâm thúy kia mỗi khi nhìn về phía cô đều ôn điềm ưu nhã như vậy.
Bầu không khí trên bàn cơm thoáng một cái trở nên dị thường khẩn trương, hai chàng trai đối diện khóe môi mím thành một đường yên lặng nhìn phản ứng của cô, mà Lam Tứ tựa người vào ghế, mặc dù không nhìn cô, nhưng trên môi lại xuất hiện sự khẩn trương.
Giết chết cô đi, sao lại để cho cô bị kẹp giữa cha con bọn họ tiến thoái lưỡng nan như thế này, cô cũng không phải là không muốn đồng ý lời mời của thầy, chỉ là hai anh em Nạp Lan nhìn chằm chằm cô như vậy, dường như chỉ cần cô gật đầu đáp ứng một cái, thì bọn họ sẽ lập tức nhào tới đem cô nuốt trọn vậy.
Thế nhưng nhìn sang người bình thường tràn ngập khí phách lại hiện ra khí chất ôn nhã của Nạp Lan Tư Ý, một Nạp Lan Tư Ý ở trên thương trường sát phạt quyết đoán thành thạo, một Nạp Lan Tư Ý lịch lãm thành thục ngôn ngữ cao siêu có thể dễ dàng để cô cự tuyệt như vậy sao?
“Thế nào, ngay cả mặt mũi của thầy em cũng không cho sao?” Hắn xuất ra đòn sát thủ.
Hai chữ ‘thày giáo’ triệt để đánh bại cô, “Thầy… sao thầy lại nói như vậy chứ, em rất vui khi được cũng thầy đi uống cà phê…” Cô sốt ruột nói, cơ hồ quên hai chàng trai đối diện sắc mặt trở nên rất khó coi.
“Được, vậy em lên phòng chuẩn bị một chút đi, mười phút sau tôi ở dưới lầu chờ em” Nạp Lan Tư Ý mỉm cười.
“Vâng” Lam Tĩnh Nghi đứng lên vội vã chạy trốn lên lầu.
“Ngô…” Trong hành lang, cổ tay của cô bị một bàn tay nắm lấy ,lôi kéo, thân thể của cô cuốn lại, cánh tay bị chàng trai đè chặt trên vách tường, thân thể cũng dán sát vào tường.
Nạp Lan Địch tới gần cô, “ Mới thế mà đã không chịu được muốn cùng người đàn ông khác hẹ ước sao?”
Lam Tĩnh Nghi cắn môi, cô biết cô trốn tránh không được một kiếp này.
Thân thể Nạp Lan Địch tiến về phía trước dán sát vào cô, môi của hắn vừa muốn dán lên gò má của cô, cô liền có một cảm giác bị uy hiếp rất mãnh kiệt.
“Ngay trước mắt tôi và Luật lại dám đáp ứng đi hẹn hò cùng người đàn ông khác, lá gan của cô thật lớn “
“Thầy không phải người đàn ông khác, đó là thầy giáo của tôi, là cha của các cậu…” Cô nhịn không được cãi lại.
Nạp Lan Địch ủ dột nhìn cô, áp suất càng ngày càng thấp, Lam Tĩnh Nghi vội vàng ngậm chặt miệng.
“Người đàn ông cô thầm mến từ nhỏ chẳng lẽ không đúng là người đàn ông khác sao?” Chàng trai kiềm chế hỏi, trong mắt giấu giếm hỏa khí.
“Nói bậy” cô cả kinh nhảy dựng lên, ánh mắt kinh hoảng nhìn hắn, giống như một thiếu nữ bị đoán đúng tâm sự vừa thẹn vừa giận lại sống chết không chịu thừa nhận, “Cậu không được nói bậy, thầy là thầy giáo của tôi, là người thầy giáo mà tôi vẫn kính yêu…” Nói xong lời cuối cùng, chính cô cũng cảm thấy chột dạ.