Đào Thoát

Chương 17




Một thiếu niên mặt đồ ngủ màu trắng bước từ từ ra khỏi phòng thay đồ, đi tới. Cậu nhẹ nhàng đến gần mèo con. Trước mặt là cô gái bé nhỏ thân thể xích lõa, hai chân khép chặt lại, bụng dưới có một khu rừng rậm rạp, vòng eo mảnh khản, rất gợi cảm. Hai tay cô đang bị một thiếu niên tóc vàng cầm lấy một cách vô cùng thân thiết, trong miệng nhỏ chứa đầy bánh ngọt. Vì để tránh không tiếp xúc thân thể với thiếu niên nên cô hơi nghiêng người về sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên.

Một tay thiếu niên tóc vàng vỗ nhẹ mặt cô, giục cô ăn nhanh một chút.

Cảnh tượng này thu hút thiếu niên tóc đen, dục vọng nhanh chóng bành trường. Cậu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đôi tay thon dài đè chặt đùi Lam Tĩnh Nghi đang khép chặt lại, tách ra, khiến cho đùi cô mở ra thành một tư thế dâm mỹ – một trăm tám mươi độ – bộ phận giữa hai chân hoàn toàn lộ ra.

“A” Lam Tĩnh Nghi kinh hô, ánh mắt tràn đầy dục hỏa của Nạp Lan Địch khiến cô sợ hãi.

Nạp Lan Địch chăm chú đè chặt đùi cô, hạ thấp ánh mắt thưởng thức cảnh xuân. Sau đó cậu cúi đầu, ngậm lấy cánh hoa của cô.

“Đừng” Lam Tĩnh Nghi giãy dụa muốn thoát ra khỏi thiếu niên đang ở giữa hai chân cô.

Nạp Lan Luật kéo tóc cô, nhẹ nhàng vuốt da đầu cô, “Cô giáo, mới ăn có thế đã dừng, thực sự rất không ngoan.”

Lam Tĩnh Nghi không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho Nạp Lan Địch dùng đầu lưỡi và môi đùa giỡn hạ thân của cô. Nạp Lan Địch búng lên hai cánh hoa, bên trong là phiến thịt đẹp như ngọc trai. Huyệt khẩu nho nhỏ của Lam Tĩnh Nghi hoàn toàn bại lộ.

Cậu liếm lên khe thịt trắng mịn, đầu lưỡi lướt qua hạt trân châu, chuyển qua hai cánh hoa rồi liếm lên khe suối, lượn lờ trước lối vào.

“A~~ đừng…Hu hu…” Hạ thân truyền tới cảm giác khó chịu khiến Lam Tĩnh Nghi run rẩy nhưng miệng nàng bị Nạp Lan Luật nhét một thìa bánh ngọt nên không thể phát ra tiếng.

“Ngon không?” Nạp Lan Luật cầm tóc của cô, khiến cô không thể nhúc nhích được. Trên môi Lam Tĩnh Nghi dính đầy bơ. Cô lắc đầu nhưng không thể phát ra tiếng.

Nạp Lan Luật chuyển mắt về phía Nạp Lan Địch đang chôn giữa hai chân cô.

Bại hoại! Lam Tĩnh Nghi sợ run. Thì ra cậu ta hỏi anh sinh đôi của mình.

Ngón tay Nạp Lan Địch buông cánh hoa của cô ra. Cánh hoa mở vì mở ra quá lâu mà chưa thể khép lại, hoa huyệt phấn nộn vẫn đang lộ ra. Mắt thiếu niên hiện ra nụ cười hài lòng, cắn lên cánh hoa phấn nộn.

“Ngô ~~” Lam Tĩnh Nghi rướn người lên, hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn nhưng có cả khoái cảm khiến cô sợ hãi. Đôi nhũ phong cao vút dán chặt vào ngực Nạp Lan Luật.

Nạp Lan Luật nhìn đôi bồng đảo đang rung động, trong đôi mắt đen láy tràn đầy dục hỏa.

“Địch, vẫn chưa trả lời em đấy. Tiểu huyệt bảo bối ăn có ngon không? Em nhớ trước đây chưa bao giờ anh ăn tiểu huyệt của ai cả.”

Nạp Lan Địch không ngẩng đầu mà ngón tay của cậu đẩy cánh hoa ra lần nữa, kề môi, hút lấy mật dịch sớm đã thấm đẫm huyệt khẩu của cô gái. Một tiếng động ái muội phát ra.

Nhưng lại không hề thấy sự dâm tục trên người thiếu niên đang chôn giữa hai chân cô gái. Khuôn mặt tuấn mỹ và đôi môi gợi cảm đang đùa giỡn nơi tư mật của cô gái nhìn rất mê người.

“A~” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu. Cô có cảm giác mình sắp trở nên trống rỗng.

“Em cũng đói” Nạp Lan Luật nhún vai, bắt đầu di chuyển cái thìa trên thân thể xích lõa của Lam Tĩnh Nghi.

Một cảm giác lạnh lẽo kích thích thân thể cô. Cô nhẹ run rẩy nhưng hai tay bị Nạp Lan Luật cầm rất chặt nên không nhúc nhích được.

“Đừng. Dừng lại đi. Xin các cậu đấy… A~”

Nạp Lan Luật đổ sữa tươi lên người cô, đặt thía xuống, “Địch, nếm xem bơ của em thế nào. Em thấy hơi ngấy, muốn ăn cái gì đó thanh đạm hơn” dứt lời, cậu đứng lên, đi ra.

Nạp Lan Địch ôm Lam Tĩnh Nghi, đặt lên sàn nhà.

“Không…” Lam Tĩnh Nghi muốn ngồi dậy nhưng cậu đã phủ xuống người cô, dán môi vào tai cô, “Đừng cử động. Đừng trách em không báo trước, bằng không cô sẽ thảm hại hơn đấy.”

Lam Tĩnh Nghi xích lõa nằm trên sàn nhà, khóc nức nở, không dám cử động.

Nạp Lan Địch ngồi đối diện cô, bình tĩnh nhìn thân thể tuyết trắng xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ thật khiến cậu muốn chà đạp.

Thân thể mảnh khảnh của cô gái run rẩy dưới ánh mắt của thiếu niên, chờ đợi “trừng phạt” sắp tới.

Một lát sau, một bàn tay thon dài hơi thô ráp cầm lấy nhũ phong của cô, bắt đầu xoa nắn.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, cực lực nén tiếng rên rỉ nhưng cô không thể ngăn cản thân thể mẫn cảm của mình vì được thiếu niên đụng chạm mà như có dòng điện chạy qua. Luồng điện len đến hạ thân, truyền đến cảm giác nóng ấm và đau đớn.

“A~~” cô hét lên. Hai chân cô đột nhiên bị Nạp Lan Luật xốc lên, giang rộng ra, nơi giữa hai chân tiếp xúc với dục vọng của thiếu niên.

Lưng cô chạm xuống đất, chống đỡ toàn bộ trọng lượng thân thể. Mà ngực cô thì đang bị Nạp Lan Địch đùa bỡn.

“Đừng, Nạp Lan Luật, buông ra…” Cô khóc nức nở, biết chắc là cậu sẽ không thả cô ra.

“Địch, có muốn ăn dưa leo không?” Nạp Lan Luật lắc lắc quả dưa leo mới lấy trong tủ lạnh ra. Nạp Lan Địch đứng lên, kéo chân Lam Tĩnh Nghi lên. Cơ hồ cả nửa người trên của cô cũng bị nâng lên, hạ thân hoàn toàn hiện ra trước mắt hai thiếu niên.

Nạp Lan Địch kéo hai chân của cô thành hình chữ V thật lớn. Hai cánh hoa bị chà đạp ướt đẫm mở ra hai bên, lộ ra hoa huyệt.

Cái miệng nhỏ nhẹ nhàng khép mở.

Ngón trỏ thon dài của Nạp Lan Luật che lên hai cánh hoa.

“Thật nhỏ. Nơi này của cô thật nhỏ. Nhỏ thế sao vào được. Địch, anh có nghĩ là mình nên đưa dưa leo vào không? Thật muốn ăn dưa leo dính mật dịch của bảo bối.”

Nạp Lan Địch không nói gì nhưng đôi mắt đen láy chớp động, nhìn không nháy mắt vào hoa huyệt.

“Đừng…Đừng…” Lam Tĩnh Nghi giãy dụa.

“Luật, bảo bối của chúng ta quá nhỏ.” Đôi mắt Nạp Lan Địch đầy tà ác.

Lam Tĩnh Nghi run lên.

“Cô giáo muốn đổi quả lớn hơn à? Em không có ý kiến gì.” Nạp Lan Luật chau mày nhìn Lam Tĩnh Nghi.

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu. Thân thể cô bị bọn họ đùa giỡn như thế đã rất khó chịu rồi.

Nạp Lan Luật búng lên cánh hoa, đặt dưa leo vào cái miệng nhỏ. Đầu quả dưa che khuất lối vào.

Cậu đẩy mạnh quả dưa leo vào, từ từ di chuyển vào trong. Hai thiếu niên đều cúi đầu, nhìn dưa leo cắm vào hoa huyệt. Hoa huyệt từng chút từng chút một đẩy quả dưa leo vào.

Nạp Lan Luật nhìn chăm chú, thấy hoa huyệt Lam Tĩnh Nghi nuốt quả dưa leo rất nhanh, cái miệng nhỏ lập tức bị lấp đầy.

Bị dị vật tiến vào nên Lam Tĩnh Nghi kêu lên đầy sợ hãi, hạ thể cô càng co rút nhanh hơn không muốn nó đi vào. Nhưng Nạp Lan Địch giữ chặt hai chân cô khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể để quả dưa leo tác oai tác quái ở hạ thân mình.

“A~~a~~” cô bị đau đớn và khoái cảm dồn ép.

Ra vào mấy lần, trên quả dưa leo đã dính đầy mật dịch. Nạp Lan Luật lấy ra, cửa động không còn gì chặn lại nữa nên nước theo đó chảy tràn ra.

Cậu cầm tóc cô, đưa quả dưa leo dính đầy mật dịch đến miệng cô.

“Bảo bối, há miệng ra.”

“Không…”

Cậu nắm cằm của cô, nhét quả dưa leo vào cái miệng nhỏ nhắn, “Cắn một miếng đi. Cô giáo không nên khảo nghiệm tính nhẫn nại của em. Em mà tức giận thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Ngón tay cậu nhẹ vỗ về cái trán cô, miệng nói lời uy hiếp.

Lam Tĩnh Nghi run lên. Cô nhìn thấy đôi mắt hẹp dài lóe lên tia tức giận. Cô nhìn sang Nạp Lan Luật với vẻ ngoài như thiên sứ mà bên trong thì như ác ma.

Cô mở miệng cắn một miếng. Dưa leo trong miệng cô không có vị gì cả. Nghĩ tới thứ cô vừa cắn vừa được rút ra từ hạ thân mình nên cảm giác buồn nôn xông lên.

Nhưng hai thiếu niên kia lại ăn như thể đó là mỹ vị tốt nhất trần gian. Tiếng nhai dưa leo vang lên. Hai cặp mắt tà mị hẹp dài nhìn về phía thân thể nàng đang chảy dòng nước rất dụ hoặc.

Lam Tĩnh Nghi cong người nôn khan.

“Xem biểu tình của bảo bối của chúng ta kìa,” Nạp Lan Luật cười khẽ.

“Quen là được.” trên khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lan Địch là nụ cười vô hại.

Quả dưa leo được giải quyết rất nhanh. Lam Tĩnh Nghi nhìn bọn họ chằm chằm, vô ý thức mà lùi lại. Nạp Lan Luật bế nàng lên lần nữa, cởi quần, đặt dục vọng cực đại trước tiểu huyệt, tiến vào. Cậu chôn chặt trong tiểu huyệt của cô, kịch liệt luật động.

“A~~” tiếng hét sắc nhọn của cô vang lên. Tiểu huyệt chật hẹp không thể chứa hết nam căn thô to của cậu. Nó co rút kịch liệt, kẹp chặt lấy cậu.

“Tiểu yêu tinh, cô định kẹp chết em à?” Nạp Lan Luật nói, thân thể bắt đầu chuyển động, mỗi một lần đều đưa vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt của cô.

“A~~ ân ~~” theo tốc độ của thiếu niên, thân thể Lam Tĩnh Nghi không ngừng rướn lên, hai nhũ phong tuyết trắng đung đưa trên bàn, miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Nạp Lan Địch phủ lên thân thể cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếm khắp nhũ phong. Sau đó cậu ngồi lên, dục vọng dâng trào khẽ chạm vào làn da mẫn cảm của cô.

Ngực Lam Tĩnh Nghi bị ép đến mức khó thở. Cô mở miệng cố gắng hô hấp nhưng Nạp Lan Luật vẫn kịch liệt luật động trong cơ thể cô. Cô vẫn không ngừng thét chói tai. Đột nhiên cô bị Nạp Lan Địch giữ chặt lấy khiến cho hạ thân cảm nhận rõ ràng chuyển động của nam căn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn như bị xé rách. Dục vọng thô to như sắt thép của thiếu niên chen vào thân thể cô, tiểu huyệt chật hẹp lần lượt cảm nhận luật động của cậu. Cô không thể dung nạp hết nam căn của cậu, thân thể mềm mại không cách nào chịu đựng được dục hỏa của thiếu niên.