Đào Thoát

Chương 11




Tới ngã rẽ, chiếc xe thể thao hồng đột ngột chặn trước xe xanh, hai xe cùng dừng lại.

“Địch, chúng ta ai đi đường nấy, anh đi học, em sẽ đưa cô giáo đến trường” Nạp Lan Luật thò đầu ra khỏi xe, bất mãn kháng nghị.

Nạp Lan Địch hừ một tiếng, thoải mái ngã về phía sau, dùng đôi mắt lạnh nhìn Lam Tĩnh Nghi, Lam Tĩnh Nghi toàn thân không khỏi run lên. Nạp Lan Địch khẽ cười, nhưng nụ cười của hắn cũng không làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Lam Tĩnh Nghi vừa xuống xe, Nạp Lan Địch liền kéo nàng lại, ngăn chặn môi nàng.

“A…” Lam Tĩnh Nghi không có cơ hội la lên. Đôi môi hắn lạnh lẽo, tràn ngập cuồng bạo, che lại môi nàng. Bàn tay Nạp Lan Địch ghì chặt đầu nàng, khiến nàng cảm thấy đau đớn.

Nạp Lan Địch rốt cuộc cũng buông nàng ra. Cả người không còn sức, nàng liền ngã vào lòng hắn thở dốc. Hắn vuốt ve mái tóc nàng, ghé vào tai nàng, “Tôi thật muốn biết cảm giác muốn cô trên xe sẽ như thế nào.” Cảm giác được Lam Tĩnh Nghi sợ run, hắn cúi đầu cười rộ lên.

“Sợ tôi ăn cô sao?” Ngón tay của hắn lưu luyến vuốt ve gò má nàng, “Đừng lo, hôm nay tôi tạm tha cho cô.”

Lam Tĩnh Nghi cắn răng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

“Lần này nhất định phải ngoan, biết không?” Hắn ghé sát vào mặt nàng nói.

“Ừm.” Lam Tĩnh Nghi nghe lời gật đầu. Nạp Lan Địch rất hài lòng với biểu hiện của nàng, khẽ hôn môi nàng, “Đi xuống đi ! “

Nạp Lan Địch hướng bọn họ vẫy tay, khởi động xe lái đi.

Lam Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô giáo, hình như cô rất sợ anh hai? ” Nạp Lan Luật khởi động xe rẽ theo một hướng khác.

“Đừng gọi tôi là cô giáo.” Cô giáo, hai cái này từ đã từng đối với nàng mà nói thiêng liêng và cao quý biết bao, thế nhưng bây giờ…

“Vậy gọi là gì bây giờ, bé Nghi… ? Nghi Nghi… ? dì Nghi?” Nạp Lan Luật cười ma mị.”Gọi thế thật chói tai… Tôi cũng không muốn gọi người phụ nữ của mình là dì đâu, vẫn là cô giáo nghe tốt nhất, không phải sao, cô giáo?”

Hắn mỉm cười nhìn về phía nàng, khuôn mặt lúc này thánh thiện, vô tội như thiên sứ.

“Lái xe cẩn thận! ” Lam Tĩnh Nghi quay đầu nhìn ra ngoài. Nàng không muốn tiếp tục đối diện với những tời cợt nhã, vô phép của hắn nữa.

“Địch rất quá đáng, tôi cũng không muốn anh ấy làm cô sợ, tôi hy vọng cô coi tôi như người tình, để tôi có thể hiểu cô, có thể thân mật với cô”. Cứ luôn miệng một điều cô giáo, hai điều cô giáo, lại nói ra những lời trước ngược với luân thường đạo lí.

…………

Chiếc xe thể thao màu xanh chớp mắt đã đậu ở vườn trường, Nạp Lan Luật rất lịch sự mở cửa xe cho Lam Tĩnh Nghi.

“Tôi đi đây, cậu lái xe chậm một chút” Lam Tĩnh Nghi vừa dứt lời, toan quay đi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, phút chốc nàng đã bị ẹp chặt vào thân cây to gần đó. Nạp Lan Luật suồng sã cúi xuống hôn nàng.

Vô lại!

Đây là trường học của nàng, nếu để cho học sinh nhìn thấy cảnh tượng nhục nhã này, nàng sẽ chết quách cho xong.

“Buông ra!”

Nàng cố đẩy hắn ra, nhưng sự chống cự yếu ớt đó chỉ làm cho nụ hôn của hắn càng thêm mãnh liệt.

Rốt cuộc hắn cũng buông nàng ra, Lam Tĩnh Nghi lập tức tránh xa hắn một khoảng, kịch liệt thở hào hển.

Nạp Lan Luật ngả ngớn cười, “Hiện tại tôi thấy hài lòng rồi. “

“Đây là trường học, cậu…” Nàng lập tức nhỏ tiếng, sợ nhiều người sẽ chú ý.

“Trường học thì làm sao, người phụ nữ của tôi tôi muốn hôn lúc nào chả được.” Nạp Lan Luật chau mày, nói.

Lam Tĩnh Nghi xoay người, như thể bỏ ngoài tai những điều hắn nói.

Nạp Lan Luật ngăn cản nàng, vẻ mặt tươi cười phút chốc đại biến “Tôi cho phép cô được đi chưa, bảo bối?” Thanh âm tựa hoa lan vô cùng nhu hòa, nhưng vẻ sắc lạnh lại rót vào tận cốt tủy người nghe. Lam Tĩnh Nghi không rõ vì sao tâm tình của hắn lại thay đổi chóng vánh như vậy?

“Tôi bị muộn rồi …” Nàng ủy khuất nói.

“Tôi biết” Nạp Lan Luật nâng mặt nàng lên,dịu dàng nói, “Tôi chỉ muốn trước khi đi, cô hôn tôi một cái mà thôi” Hắn chỉ chỉ vào môi mình, hành động thập phần gợi cảm.

Lam Tĩnh Nghi do dự một chút, nhìn chung quanh, nàng rốt cuộc kiễng chân, nhẹ nhàng hôn môi hắn.

“Tôi đi đây!” Nàng vừa xoay người, liền trông thấy một gương mặt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm nhìn mình. Người đang đứng cách bọn họ không xa chẳng phải ai xa lạ. Học trò của nàng, Lam Tứ.

Mặt nàng phút chốc đỏ bừng. Vẻ mặt Lam Tứ không giấu vẻ giễu cợt, rồi lạnh lùng bỏ đi.

“Tên kia là ai?” Nạp Lan Luật hỏi.

“Tôi, tôi không biết cậu ấy.” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, nhưng lại nói lắp.

Nạp Lan Luật nhún vai, “Lần sau nếu có người dám nhìn chằm chằm cô như vậy, tôi sẽ khiến hắn không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời được nữa.”

Lam Tĩnh Nghi bất chợt rùng mình.

“Tôi và Địch, cô muốn ai tới đón?” Nạp Lan Luật thoải mái hỏi, dường như người nói ra những lời cay độc vừa rồi không phải hắn.

……………..

Rừng cây nhỏ im ắng , thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót véo von. Lam Tứ nằm trên nền cỏ xanh, thân thể cao to ưu nhã. Miệng hắn ngậm một cành cỏ, hai mắt nhắm nhgiền, tựa hồ đang ngủ.

Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, rồi dừng lại bên cạnh chỗ hắn.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, kỳ thực nàng rất sợ Lam Tứ mở mắt ra, nàng không muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn, không muốn nhìn thấy sự giễu cợt trên khuôn mặt hắn. Thế nhưng, đây là việc nàng nhất định phải làm .

“Lam Tứ !”

Giữa bọn họ hình như luôn xuất hiện loại tình cảnh này. Nàng cố gắng giữ tâm trạng thật bình tĩnh.

Thiếu niên mở mắt, “Cô tìm tới đây làm gì?”

“Em quay về lớp đi, cứ trốn học mãi thế này không được đâu. “

Lam Tứ chẳng nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn nàng. Lam Tĩnh Nghi chậm chạp quay mặt đi, ánh mắt của hắn làm nàng mất tự nhiên.

“Cô thật là một giáo viên tốt. ” Lam Tứ một hồi lâu mới lên tiếng, “…dùng những lời nói dối để lừa mình dối người, rõ ràng là đi cùng người yêu, nhưng cứ hết lần này đến lần khác viện cớ xin nghỉ. Kỳ thực cô đâu cần phải thế, trước mặt mọi người cùng bạn trai tình tứ, cô cũng đâu quan tâm việc mọi người nghĩ gì. "

“Em hiểu lầm…” Lam Tĩnh Nghi không biết tại sao lại phải giải thích với hắn.