Thường Tiếu xông lên, nhón chân giống như đang nắn tượng đất mà nắn nắn hai má của Vũ Văn Tuấn, đôi con ngươi trong veo như phát ra ánh sáng.
“Trời ạ, Vũ Văn Tuấn, anh hoàn toàn biến thành một người khác rồi, đây là dịch dung mà truyền thuyết vẫn nói tới sao? Thật kì diệu nha.”
Đối với những nam sinh mới lớn, có kinh nghiệm luyện tiểu thuyết võ hiệp trong nhiều năm như Thường Tiếu thì việc hâm mộ các loại võ công thần kì cũng là dễ hiểu, hiện tại chính mắt nhìn thấy sự kì diệu của thuật dịch dung, Thường Tiếu không khỏi kích động vạn phần.
Không thích bị kẻ khác đụng chạm như vậy, Vũ Văn Tuấn đè tay Thường Tiếu lại rồi đẩy cậu ra, ai ngờ tay vừa lơi lỏng, đứa nhỏ lại lập tức nhào lên, bắt đầu lần thứ hai chà đạp hai má của hắn.
Giống như sủng vật có đôi khi thật bốc đồng, bất quá đụng chạm là cách biểu hiện sự thân thiết của chúng, nghĩ vậy, Vũ Văn Tuấn liền thở dài, kệ cậu đi, ngẫm lại lần này cũng là lỗi của mình, ai bảo hắn muốn tạo cho Thường Tiếu một cái kinh hỉ làm chi.
Gây sức ép hơn nửa ngày Thường Tiếu mới an tĩnh lại, đương nhiên ngoại trừ cái miệng.
“Nguyên lai những thứ được viết trong tiểu thuyết đều là thật, Vũ Văn Tuấn, người cổ đại các anh có phải ai cũng biết thuật dịch dung và võ công không? Còn khinh công thì sao? Có phải cũng giống mấy thứ người ta diễn trong TV không?”
Lần trước Vũ Văn Tuấn vì muốn dọa Thường Tiếu, từng hạ Xích Diễm chi độc lên người cậu, đáng tiếc cậu hoàn toàn chẳng chú ý, về sau Vũ Văn Tuấn tự thấy nhàm chán, liền giải độc cho cậu, vì vậy võ công với dịch dung Thường Tiếu đều đã thấy qua, hiện tại chỉ còn lại khinh công thôi.
“Cũng không khác mấy.”
Sợ Thường Tiếu lại hỏi mãi không ngừng, Vũ Văn Tuấn thuận miệng nói một câu.
Hắn không dám nói lần đầu xem phim kiếm hiệp, cái loại công phu mèo quào đó tàn tạ đến mức làm hắn tức xém nữa đạp nát màn hình.
Thấy Thường Tiếu vẻ mặt mong chờ, Vũ Văn Tuấn giật mình.
“A Tiếu, ngươi cứu ta một mạng, ta có thể đáp ứng với ngươi một nguyện vọng, nếu ngươi muốn học võ hoặc dịch dung, ta liền chỉ dạy ngươi một ít.”
Hắn không muốn nợ Thường Tiếu một ân tình, thế nhưng càng không tưởng tượng được người kia vừa nghe lời này thì liền giơ ra ba đầu ngón tay, hai mắt phát sáng, hỏi: “Ba! Ba được không? Đại hiệp trong mấy bộ phim cổ trang bình thường đều hướng ba nguyện vọng cả, võ công, dịch dung, còn có khinh công …”
Ánh mắt vốn có chút nhu hòa của Vũ Văn Tuấn nhất thời lạnh xuống, hẳn đẩy người vẫn còn đang mặt mày hớn hở kia ra, lạnh lùng nói: “Một!”
Hắn chán ghét những kẻ lòng tham không đáy, lời kia của Thường Tiếu đã phạm vào điều tối kị của hắn, đáng tiếc có kẻ căn bản còn không chú ý đến lửa giận của hắn, vẫn nhất thiết hỏi: “Vậy có học cấp tốc không? Có bí tịch bí kíp gì không, bảo điển linh tinh gì đó, như vậy rất nhanh liền luyện thành cao thủ.”
Phương pháp đi tắt không phải không có, tỉ như trực tiếp truyền vào cơ thể đối phương một ít nội lực, việc này đối với kẻ mới tập tành mà nói, đương nhiên là hưởng dụng vô cùng, bất quá Vũ Văn Tuấn hiển nhiên sẽ không làm mấy loại chuyện ngu ngốc này.
Hắn thản nhiên hỏi: “Vậy ngươi có thể trực tiếp học từ tiểu học lên đại học không?”
“Không thể”
“Nếu không thể, vậy không cần trông chờ vào mấy giấc mộng như một bước lên trời, bất quá, nếu ngươi đem hi vọng này viết vào ngôi sao may mắn rồi cầu nguyện một phen, không chừng có một ngày thật sự có thể trở thành võ lâm cao thủ.”
Không cảm nhận được sự châm chọc trong câu nói của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu thở dài.
“Tôi hiểu ý anh rồi, luyện công nói ra cũng phải mười năm gian khổ bỏ công tập luyện đúng không? Vậy hay là thôi đi, lấy khả năng lĩnh ngộ của tôi ra tính, cho dù học hết mười năm cũng không chắc đạt được thành tựu gì.”
Hừ, tiểu gia khỏa vẫn là có chút biết người biết ta.
Còn tưởng Thường Tiếu sẽ tiếp tục cò kè mặc cả, nào ngờ cậu sau khi nghe hắn nói xong liền từ bỏ, tự quay về phòng nghỉ ngơi, Vũ Văn Tuấn ngược lại bị làm lơ vứt ngoài phòng khách biến thành ngơ ngơ ngác ngác không biết chuyện gì, hơn nửa ngày hắn mới hiểu ra nguyên lai ba cái nguyện vọng mà Thường Tiếu xin xỏ khi nãy chỉ đơn thuần là hứng khởi nhất thời của trẻ con, đến khi vừa biết phải cố gắng thì liền từ bỏ, hưng trí lên nhanh mà rút xuống còn nhanh hơn.
Người này thật sự đã hai mươi ba tuổi sao? Hắn năm hai mươi ba tuổi thì đã là Cung chủ Lăng Tiêu Cung uy chấn võ lâm, có trong tay vô số sủng thiếp thị hầu, vậy mà Thường Tiếu nhìn sao cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa trưởng thành, chẳng lẽ nơi này mọi người phát triển chậm vậy sao?
Buổi tối thứ năm, Vũ Văn Tuấn đang ở phòng khách vận công điều tức, chợt nghe tiếng bước chân một dồn dập hối hả, đó là tiếng bước chân của Thường Tiếu, thế nhưng trong đó lại pha lẫn sự kinh hoàng hỗn loạn, Vũ Văn Tuấn đi tới mở cửa, sau đó chỉ thấy cậu nhào tới rồi té ngã xuống.
“Vũ Văn Tuấn, tôi hôm nay gặp cướp!”
Ba lô Thường Tiếu vẫn dùng đã không còn, quần áo hỗn độn, bên trái trán còn sưng thật to, hơi hơi lộ ra màu xanh tím.
Vũ Văn Tuấn kéo Thường Tiếu ngồi xuống ghế sopha, nhìn ra được đứa nhỏ bị kinh hách không ít, không những hô hấp dồn dập mà thân mình còn run rẩy không ngừng, bất quá đây không phải mà Vũ Văn Tuấn quan tâm, cái hắn hoài nghi là liệu chuyện này có liên quan gì tới Vũ Văn Tuần hay không.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, tôi tan ca xong đi chưa được bao xa thì bị một đám côn đồ vây lấy, chính là chỗ gần với bờ sông nơi chúng ta từng gặp nhau … Bọn họ trong người còn mang dao, chặn đường tôi đòi tiền, thật là khủng khiếp, tôi đem ba lô quăng lại cho bọn họ xong thì chạy như bay về đây, may mà tôi chạy mau, chính là xe đạp bị mất rồi, phù phù ….”
Kịch liệt thở dốc làm hai má Thường Tiếu ửng đỏ, con ngươi đen láy lóe ra sợ hãi không thôi, run rẩy run rẩy tựa như hai con sóc chuột kia, bộ dáng đáng yêu lại đáng thương này của hắn làm Vũ Văn Tuấn rất buồn cười, ngay cả lo lắng ban đầu cũng quên mất.
Hắn suy nghĩ một hồi, Vũ Văn Tuần nếu biết hắn ở trong này, muốn động thủ hẳn sẽ dùng súng chứ không dùng dao, mà xét theo sự xui xẻo trước giờ của Thường Tiếu, xem ra lần này chỉ đơn thuần là vậy thôi.
“Thật kì lạ, khu này trị an rất tốt, hơn nữa ven đường đều là khu dân cư, sao lại có cướp nhỉ? Xem tư thế của bọn hắn, giống như đang ôm cây đợi thỏ …”
Giọng thì thầm tự hỏi của Thường Tiếu làm Vũ Văn Tuấn giật mình, hắn hỏi: “Bị cướp cái gì?”
“Không có gì, đã là cuối tháng rồi, trong ví của tôi chỉ còn vài đồng tiền lẻ, haha, bọn côn đồ kia nếu phát hiện cướp về chỉ toàn là tiền xu, không biết có khi nào tức tới hôn mê luôn không …”
Có Vũ Văn Tuấn bên cạnh, Thường Tiếu rất nhanh liền trấn định lại, cậu tưởng tượng tới sắc mặt của đám người kia khi mở ví tiền ra, không khỏi cười ha hả.
Thật đúng là tiểu quỉ đánh hoài không chết mà.
*Nguyên văn: bách đả bất tử: trong câu này là chỉ người vô tư vô lo, dù bị dạy dỗ thì cũng mau quên, không suy nghĩ được nhiều.
“Vậy vết thương trên trán cậu là từ đâu mà ra?”
“Ách, mắt tôi bị cận nhẹ, trong đêm tối vì sợ bị bọn họ đuổi theo nên liều mạng chạy như điên, không ngờ lúc quẹo cua thì tông phải tường …”
Cho dù Vũ Văn Tuấn vốn luôn bất cẩu ngôn tiếu, lúc này cũng không thể nhịn xuống mà cười ra tiếng.
*bất cẩu ngôn tiếu: không tùy ý nói cười.
Nếu không liên quan gì tới mình thì cũng chẳng cần hỏi nhiều, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ.
Nhìn cách ăn mặc của đứa nhỏ này liền biết cậu chẳng béo bở gì, nếu là ngẫu nhiên gặp cướp thì còn thôi đi, đằng này nếu đúng như cậu nói, những người đó là ôm cây đợi thỏ thì phải suy xét lại một chút, Vũ Văn Tuấn chợt nhớ tới chuyện mấy ngày trước Thường Tiếu giúp hắn đem ngọc đi bán, có lẽ đã lộ ra rồi bị người khác theo dõi.
“A Tiếu, chuyện ngươi bán ngọc có nói với ai không?”
“Không có a, bất quá tôi từng hỏi Rau Cần có tiệm buôn ngọc nào tốt một chút không.”
Thường Tiếu quấn băng đi từ phòng bếp ra, ngồi xếp bằng trước sopha, mặt nhăn mày nhó xoa xoa trán.