A Sơn,
Xa nhau đã hơn mười ngày, nhận được thư của anh, em rất vui.
Quán mì mà anh kể em đã đi ăn thử rồi, mùi vị không tệ chút nào.
Em còn định đi thăm kí túc xá của anh nữa, nhưng tiếc là mấy năm trước hình như nó đã bị dỡ vào lúc cải tạo lại khu trường học cũ rồi. Em đã đi qua con đường anh đã đi, học tập ở nơi anh từng học, duy chỉ không thể nhìn thấy nơi anh đã từng ở, ít nhiều gì em cũng có chút tiếc nuối.
Chỗ em bên này dù trời tối rồi cũng vẫn có thể nhìn thấy một ít sao. Khi anh ngẩng đầu lên ngắm sao thì cũng có nghĩa là anh và em đang cùng nhau nhìn một bầu trời, em vừa nghĩ như thế thì thấy dường như chúng ta cách nhau cũng không quá xa nữa.
Trời lạnh rồi, anh phải chăm sóc bản thân mình đàng hoàng đấy, đừng làm em lo lắng. Em cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân mình thật tốt, không làm cho anh phải lo lắng.
Trường học rất náo nhiệt, bạn học rất thân thiện. Nhưng em vẫn nhớ đảo Thanh Mai, nhớ tất cả mọi thứ ở trên đảo, nhớ A Công, Thu Thu, và anh nữa. Nhớ nhất là anh.
Anh nhớ em ít một chút cũng được. Nhớ nhung khổ sở lắm, em không nỡ.
Dư Miên.