Sau mấy năm trời qua bên tàu học thì chú Lâm nhà em về nước, cũng tầm 8,9 năm gì đó. Trở lại Quảng Bình, nơi từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp cũng như những chuyện buồn vui xảy ra ở đây, về đến con đường làng hôm nào chú Lâm bước từng bước và ngắm nghía mọi thứ xung quanh, chẳng thay đổi gì sau ngần ấy năm xa cách ngoài việc là con đường giờ đây đã tráng nhựa nên đi rất êm, không còn gồ gề như lúc trước nữa(ôi...cái cảm giác thật là yomost). Lúc đi ngang qua chỗ bụi tre phía sau có cây treo cổ, chú Lâm đứng khựng lại quay đầu đi vào chỗ bụi tre nhìn lại khung cảnh đó rồi nhớ lại (à ờ... nhớ cái thời trẻ trâu oanh oanh liệt liệt đó). Cái cây treo cổ vẫn còn đó, những vết tích vẫn còn hằng in trên cây. Loi nhoi tự sướng úp phây bút xong rồi chú mới tiếp tục vào trong làng (à quên giờ thì đã là thị xã rồi nhá, khang trang hơn xưa nhiều)... Về đến nhà, thấy bà cô( mẹ chú Lâm) đang cong lưng quét sân trước nhà, chú Lâm cũng từ từ chậm rãi đi vào như người trong nhà, lật đật mẹ chú nhìn một hồi lâu rồi trợn mắt
- Chèn ơi, thằng Lâm... con về lúc nào đấy?, sao không cho má mi biết gì hết trơn vậy?
Trong cơn xúc động má chú ứa nước mắt,... vội lấy tay quẹt nước mắt cho bà, chú Lâm thưa...
- Dạ con cũng vừa mới về tới thôi, con muốn tạo bất ngờ cho má mà hehe
- Cái thằng trời đánh này, lớn rồi mà cứ y như con nít ấy, thôi mau vào trong thưa ông già mi kìa, chắc ổng mừng lắm!
- Dạ...!!!
Chú Lâm nhà em tiếp tục vào trong chào hỏi này nọ rồi nhanh nhanh xin mami chạy ra đầu xã chơi (thật ra là ổng đi qua nhà bác D thôi, vì khoảng thời gian đó bác D không theo ông T qua bên tàu với chú Lâm nên cũng đã mấy năm hai anh em không gặp lại nhau rồi).
Ra đến đầu đường vào nhà bác D thì đã thấy ổng đứng đó từ bao giờ rồi (mà kể cũng lạ lắm, lúc nào ổng cũng thần bí như thế đó các bác ạ ~_~) vừa nhìn thấy chú Lâm là ổng chạy đến ôm ghì lấy... chú Lâm muốn thở ô xy với ổng luôn