“Đi tướng.”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn sang Ngô Thành nhếch miệng mỉm cười trước mặt.
“Có phải ngươi lén lừa ta sử dụng đến máy tính để chơi không? Ta từng gặp trò kiểu này.”
“Tiểu Lý à, ngươi không cần để ý thắng thua, ngươi nên bình tâm lại, đây chỉ là một ván cờ thôi. Thua cũng không sao.”
“Ta thực sự không làm rõ được, ván cờ này có liên quan gì đến bệnh tình của ta.”
“Ngươi đừng đặt nặng tư tưởng như vậy, có lẽ chỉ là ta thích đánh cờ, cho nên mới tìm người chơi cùng thôi.”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, tiếp tục đánh cờ, hắn cố hết khả năng suy nghĩ, cố gắng tìm được điểm lật ngược thế cờ.”
“Ăn mã.”
Cái đầu máu thịt lẫn lộn của Lý Tuế chui rách phần bụng của Lý Hỏa Vượng, trực tiếp làm nát tràng ruột của đối phương.
“Đi sĩ.”
Một con mắt cuối cùng của Lý Hỏa Vượng phủ một tầng màu đen.
“Ầy! Đánh cờ! Đánh cờ!”
Một số bệnh nhân tâm thần hiếu kỳ vây đến, bày mưu tính kế cho Lý Hỏa Vượng.
“Nhĩ Cửu! Chúng ta đến giúp ngươi!”
Nghe thấy tiếng nói ồn ào xung quanh, Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất phiền:
“Im miệng!”
Trong tích tắc, những bệnh nhân tâm thần khác xung quanh mới nghĩ đến thân phận của Lý Hỏa Vượng, lập tức im lặng như tờ.
Lý Hoả Vượng tiếp tục đánh cờ, càng đánh càng khó, nếu không phải Ngô Thành thả cho, thì hắn đã thua từ lâu.
Nhìn bàn cờ trước mắt, Lý Hỏa Vượng bắt đầu nóng nảy, bỗng nhiên hắn đưa một tay ấn bàn cờ, đang định lật lên, thì bị Ngô Thành giữ chặt.
“Tiểu Lý à, đừng động một cái là lật bàn, có vài chuyện lật bàn thì có thể giải quyết, nhưng có rất nhiều chuyện, lật bàn cũng không giải quyết được vấn đề.”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Ngô Thành, một bàn tay thò qua vai của Lý Hỏa Vượng, năm ngón tay cầm một quân xe, dịch chuyển ba ô về phía trước rồi đặt xuống.
Lý Hỏa Vượng khẽ nghiêng người, hắn bất ngờ nhìn thấy người hạ quân cờ là một cậu bé mập mắc chứng tự kỷ.
Khóe miệng hắn chảy nước miếng, đôi mắt nhìn thẳng vào bàn cờ, chớp chớp mí mắt.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi buông bàn bờ, cho cậu bé và Ngô Thành đánh cờ với nhau.
Tuy cậu bé mập đánh cờ rất chậm, nhưng lại luôn ngăn được nước cờ của Ngô Thành.
Dần dần, hắn bắt đầu ăn quân cờ của Ngô Thành, ban đầu chỉ là quân tốt, nhưng rất nhanh lượng biến thành chất, thế cờ hai bên bắt đầu xoay chuyển.
Lý Hỏa Vượng xé mạnh lớp da mặt nhão nhoét nhăn nheo đầy trên mặt, nhìn lạt ma gây ra chuyện này bằng ánh mắt ăn thịt người.
Lúc này, lạt ma đã trở nên hoàn toàn khác trước đây, hiện giờ hắn mọc ba đầu sáu tay, ba cái đầu lần lượt đối ứng với ba loại cái chết, chết chìm, treo cổ, dao đâm.
Đúng lúc cốt kinh luân của đối phương xoay chuyển trở lại, Lý Hỏa Vượng không hề do dự rút ra Tích Cốt Kiếm, vung mạnh, chui vào Đại Tề.
Sau khi nhanh chóng tìm được vị trí của Lạt ma ở Đại Tề, Lý Hỏa Vượng lại chém mở khe nứt.
Hắn không có ý nhảy vào đánh lén bên cạnh đối phương, mà trực tiếp thông qua khe nứt của Đại Tề chui vào trong cơ thể của đối phương.
Đúng lúc quân sĩ cuối cùng của Ngô Thành dịch chuyển, khóe miệng của Lý Hỏa Vượng khẽ nhếch lên, dịch chuyển quân tướng của mình đập lên quân tướng của đối phương.
“Chiếu tướng!”
Cơ thể quái dị già nua của Lạt ma bỗng bành trướng lên, liền sau đó, những chỗ có lỗ của hắn đều có các xúc tu lớn nhỏ chui ra, không ngừng ngoe nguẩy trong không trung.
“Bành” một tiếng, cả cơ thể bỗng nổ tung, Lý Hỏa Vượng mọc đầy xúc tu máu thịt toàn thân lẫn lộn chui ra từ bên trong.
Hắn hét lớn với các tín đồ Pháp Giáo:
“Tướng quân! giết sạch!”
---
“Ngô Thành! Tiếp tục!”
“Bốp!”
“Chạy lính!”
“Bốp!”
“Tướng ăn pháo!”
“Bốp! Dâng tốt!”
“Tang!”
Lưỡi kiếm Tử Tuệ Kiếm và dao Hắc Diệu Thạch đập mạnh vào nhau, trong đốm lửa, mũi dao bị cắt đứt xoay chuyển cắm vào mặt đất nhuốm đỏ.
Tuy binh khí bị tổn hại, nhưng cánh tay cầm vũ khí của Vu Chúc pháp giáo trước mắt nhanh chóng xoay chuyển, giao đấu với Tử Tuệ Kiếm, giơ dao ngắn trong tay đâm mạnh về phía ngực trái của Lý Hỏa Vượng.
Xem ra hắn rất cao tay, nhưng người này đã vô tình khiến mình rơi vào trong nguy hiểm, hắn tuyệt đối không nên dính đến gần Lý Hỏa Vượng như vậy.
Liền sau đó, hắn bỗng cảm thấy l*иg ngực nhói đau, khi hắn cúi đầu nhìn, thì nhìn thấy thứ gì mọc đầy xúc tu, sau khi chui ra từ l*иg ngực đối phương, sau đó chui vào trong bụng của mình!
“Không không không!”
Hắn vạch mở vết thương ở bụng của mình, kinh hoàng lục lọi tìm kiếm trong máu thịt lẫn lộn.
“Vu… Nhi…”
Người này giãy dụa nói hết nửa câu, cổ bất giác vươn ra, cả cái đầu bị xúc tu trong cơ thể khuấy đảo thành hồ tương.
Đương nhiên người đã chết nhưng cơ thể vẫn đứng, liền sau đó, hắn cầm vũ khí xông về phía các tín đồ pháp giáo đang định đánh lén Lý Hỏa Vượng, cơ thể của hắn đã hoàn toàn bị Lý Tuế tiếp quản.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng tại chỗ, nhìn về phía cuộc chiến, đương nhiên mình đã giải quyết Lạt ma đó, nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, tiếp đó là những pháp giáo này.
Có sự hỗ trợ của Phật Ngọc Lô và phương trượng chùa Chính Đức, Lý Hỏa Vượng không quá lo lắng sẽ bị thua.
Lúc này hắn lo lắng cho Đại Lương hơn, kẻ địch đó, chứng minh suy đoán của mình thành sự thực! Pháp giáo của Đại Tề và pháp giáo của Đại Lương lại thực sự trộn lẫn với nhau trong thời gian ngắn.
Trước kia pháp giáo bản địa khiến Đại Lương trở nên thành gà bay chó chạy, lại thêm pháp giáo Đại Tề, hai pháp giáo liên hiệp, có trời mới biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Đặc biệt khi ta nhìn người khác, người khác cũng đang nhìn ta.